Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Quyển 1 - Chương 8: Tự bê đá đập vào chân mình



Tự bê đá đập vào chân mình

“Hỗn xược, ngươi sao dám nói chuyện như vậy!” Thượng Quan Phiên tức giận nhìn Thẩm Thiển Mạch, lời này của Thẩm Thiển Mạch không phải nói nàng không có dạy dỗ, ngay cả cô gái trong núi cũng không sánh bằng sao? Nàng đường đường là một công chúa, sao có thể dễ dàng tha thứ.

“Không nên tức giận. Muội muội ta không hiểu chuyện, ta thay mặt nàng xin lỗi.” Mặc dù Thẩm Thiển Tâm hy vọng Thẩm Thiển Mạch bị bêu xấu, nhưng nàng vẫn phải giả bộ dịu dàng, thiện lương.

“Thiển Tâm, ngươi quá thiện lương rồi!” Thượng Quan Phiên không biết Thẩm Thiển Tâm có nhiều ác độc, chỉ bất đắc dĩ nhìn Thẩm Thiển Tâm.

Thẩm Thiển Tâm dịu dàng cười một tiếng, làm như xấu hổ.

“Nếu đã đến hội ngâm thơ, thì Thiển Mạch tiểu thư cũng nên làm một bài thơ đi.” Diêu Nhược Thấm yêu mị nhìn Thẩm Thiển mạch, trong mắt đầy vẻ khiêu khích.

Thẩm Thiển Mạch nhấc lên một chút ý cười, ánh mắt Diêu Nhược Thấm thế nào nàng cũng không xa lạ. Kiếp trước khi còn ở trong cung, Diêu Nhược Thấm thường dùng ánh mắt khiêu khích nhìn nàng. Biết rõ nàng yêu Thượng Quan Triệt, lại cố ý cùng Thượng Quan Triệt thân thiết, thiết kế cho nàng nhìn thấy, để nàng đau khổ.

Tâm tư của Diêu Nhược Thấm so với Thẩm Thiển Tâm cũng là kẻ tám lạng, người nửa cân, ác độc vô cùng. Chỉ là nàng không nhịn như Thẩm Thiển Tâm, tâm cơ cũng không sâu như Thẩm Thiển Tâm.

“Thiển Mạch chưa từng tới những nơi như vậy, chi bằng các vị tiểu thư trước cho Thiển Mạch biểu diễn thử thôi.” Thẩm Thiển Mạch lộ ra vẻ mặt ngây thơ vô hại, trong con ngươi đen nhánh chứa đựng ngây thơ.

“Biểu diễn thử? Ngươi xem chúng ta như con hát sao?” Thượng Quan Phiên xưa nay điêu ngoa, nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ gì đều nói ra ngoài.

“Thiển Mạch không có ý đó. Chẳng nhẽ công chúa cảm thấy các vị tỷ tỷ giống con hát sao?” Thẩm Thiển Mạch vô tội cười cười, nhìn sắc mặt Thẩm Thiển Tâm và Diêu Nhược Thấm lúng túng, trong mắt thoáng qua một tia châm chọc.

“Muội muội, sao ngươi có thể nói như vậy?” Thẩm Thiển  Tâm làm bộ lo lắng cho Thẩm Thiển Mạch, lôi kéo vạt áo Thẩm Thiển Mạch khuyên nhủ.

“Nhị tỷ, là công chúa nói mà, Nhị tỷ cảm thấy công chúa nói sai đúng không?” Thẩm Thiển Mạch vô tội chỉ vào  Thượng Quan Phiên, nói.

“Ngươi là đang tìm cách ly gián!” Diêu Nhược Thấm thấy sắc mặt của Thượng Quan Phiên không tốt, Thẩm Thiển Tâm lúng túng, không khỏi tức giận chỉ vào Thẩm Thiển Mạch nói.

“Nhược Thẩm tiểu thư, ngươi đang nói gì vậy? Thiển Mạch nghe không hiểu.” Thẩm Thiển Mạch tiếp tục giả bộ ngu ngốc, đôi mắt đen láy vô tội, chỉ là ở chỗ sâu trong đôi mắt ấy xẹt qua một tia giảo hoạt và châm chọc.

Nàng đúng là đang khích bác ly gián đấy, nhưng họ làm gì được nàng nào. Nàng chính là giả bộ ngu ngốc, nhưng nàng từ nhỏ sống ở ‘trong núi’, không hiểu chuyện là việc đương nhiên, nếu họ mà so đo với nàng, hóa ra các đại gia khuê tú lại không độ lượng rồi.

“Ngươi……..” Diêu Nhược Thấm chỉ vào Thẩm Thiển Mạch, trong mắt chứa toàn oán giận.

“Nhược Thấm, muội muội ta không hiểu chuyện, ngươi cũng muốn không hiểu chuyện như muội ấy sao? Đừng quên thân phận của ngươi.” Thẩm Thiển Mạch nhu nhược nhìn Diêu Nhược Thấm, lên tiếng nhắc nhở.

Trong lòng Thẩm Thiển Mạch cười lạnh. Bản lĩnh Nhị tỷ nhà nàng cũng không nhỏ. Nhanh như  vậy đã nhìn ra vấn đề. Vừa nhắc nhở Diêu Nhược Thấm không nên làm quá, lại vừa chê bai Thẩm Thiển Mạch không hiểu chuyện, không đáng đế so đo.

“Nhị tỷ nói rất phải. Thiển Mạch không hiểu chuyện, không nên làm to chuyện, cũng không nên cãi vã với Nhược Thấm tỷ tỷ.” Miệng Thẩm Thiển Mạch lại nhếch lên nụ cười vô hại, nói với  Thẩm Thiển Tâm.

Nghe Thẩm Thiển Mạch nói như vậy, có vẻ như thân phận của Diêu Nhược Thấm còn chưa xứng đáng để Thẩm Thiển Mạch so đo. Lời nói nhắc nhở Diêu Nhược Thấm của Thẩm Thiển Tâm kia, liền thay đổi  thành chê bai Diêu Nhược Thấm.

“Nhược Thấm, ta không có ý như vậy.” Thẩm Thiển Tâm dịu dàng giải thích.

“Vậy ngươi có ý gì?” Diêu Nhược Thấm hung hăng nói.

“Ta..,.” Thẩm Thiển Tâm muốn giải thích, nhưng lại không thể nói mình đang châm chọc Thẩm Thiển Mạch, đành im lặng không nói lời nào, ánh mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch nhiều hơn mấy phần tìm tòi soi mói.

Tam muội này, mới nói mấy câu, đã khích bác mình và Thượng Quan Phiên, lại còn ly gián quan hệ với Diêu Nhược Thấm. Đến tột cùng là nàng ngu ngốc, hay đang giả bộ ngu đây.

“Nhị tỷ, đột nhiên ta cảm thấy rất khó chịu, ta muốn về trước, ngươi và các vị tỷ muội cùng nhau ngâm thơ đi.” Thẩm Thiển Mạch hài lòng nhìn vẻ mặt khác nhau của các nữ nhân trước mặt, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt mà linh động.

“Nếu Tam muội cảm thấy không thoải mái, Nhị tỷ cũng không ép ở lại.” Rốt cuộc trong mắt Thẩm Thiển Tâm cúng lóe ra tia ngoan độc.

Vốn là nàng muốn lừa gạt Thẩm Thiển Mạch, liên kết với các vị tiểu thư Quan Gia, cùng nhau trêu chọc Thẩm Thiển Mạch, để cho nàng mất mặt. Không nghĩ lại bị Thẩm Thiển Mạch tính kế lại, không những chẳng làm Thẩm Thiển Mạch mất mặt, lại sinh ra hiềm khích với Diêu Nhược Thấm và Thượng Quan Phiên.

“Thiên Thiên, chúng ta đi.” Thẩm Thiển Mạch để cho Thiên Thiên đỡ, thong dong ưu nhã dời khỏi hội ngâm thơ. Nhìn bóng lưng Thẩm Thiển Mạch rời đi, cảm  thấy dung nhan bình thường của nàng cũng trở nên sáng chói, một  khí chất cao quý ngay cả công chúa Thượng Quan Phiên cũng theo không kịp.

Chúng nữ nhìn vị đích nữ Tướng phủ rời đi, có rất nhiều vị Nữ nhi của quan viên hàng năm bị Thượng Quan Phiên và Diêu Nhược Thấm khi dễ đều sinh ra hảo cảm với Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển Tâm nhìn theo phương hướng Thẩm Thiển Mạch rời đi, ánh mắt vốn dịu dàng như nước lại trở nên ngoan độc.

“Tiểu thư, mới vừa rồi thoải mái chết đi được!” Thiên Thiên và Thẩm Thiển Mạch đi xa, liền lập tức cười ha hả, mới vừa rồi nàng phải cố gắng nhẫn nhịn mới không bật cười. Thấy mấy vị tiểu thư không ai bì nổi kia đều bị mình đùa giỡn, thú vị cực kỳ.

“Quỷ nha đầu.” Thẩm  Thiển Mạch gõ nhẹ lên chóp mũi Thiên Thiên, cô gái nhỏ này. Bây giờ nàng còn chưa muốn so đo với họ, cho nên mới chọc các nàng chơi cho vui, đợi đến thời điểm nàng bắt đầu tính sổ, sẽ không nhẹ nhàng như này đâu.

“Tiểu thư tiểu thư, không phải người nói tham dự hoàn thi đấu ngâm thơ, dẫn ta ra ngoài chơi đi!” Thiên Thiên nở nụ cười hoạt bát, lắc lắc tay Thẩm Thiển Mạch làm nũng.

“Được được được. Đi, chúng ta trở về đổi trang phục đã!” Thẩm Thiển Mạch để Thiên Thiên tùy ý làm nũng, trong mắt lóe ra tia cưng chiều, dẫn Thiên Thiên quay về Tướng phủ.

“Thẩm Thiển Mạch này, rất có ý tứ.” Ở trong bóng tối, một bóng dáng màu đỏ từ từ hiện ra, hình như tất cả ánh mặt trời đều tụ tập trên người hắn, màu da nhu hòa trươn bóng, giống như bạch ngọc thượng đẳng, một đôi mắt đào hoa phong thái vô tận, khéo miệng khẽ nhếch lên nụ cười tà mị.

Ánh mắt Mị Huyết mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu, mấy phần hứng thú nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch. Nàng rất cưng chiều nha hoàn. Nàng giảo hoạt. Sự thông minh của nàng, rất hấp dẫn hắn. Một đích nữ Tướng phủ lớn lên trong núi, rất thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.