Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Quyển 3 - Chương 13



"Mặc dù trận pháp thật sự tệ hại, thì lực lượng thủ vệ Thất Tuyệt Sơn Trang cũng không phải là kém." Đường Vân nhìn thoáng qua những người Đường Môn vẫn còn đang chém giết cùng thủ vệ Thất Tuyệt Sơn Trang, từ từ nheo mắt lại, khóe môi nâng lên tạo nên một nụ cười âm trầm, Huyền Lâu thế nhưng lại lựa chọn hợp tác cùng Ma Cung, như vậy những khổ sở mà hắn phải chịu từ thủ hạ Cung chủ Ma Cung, liền toàn bộ hoàn lại trên Thất Tuyệt Sơn Trang thôi.

Nhưng lúc này Phi Ly chỉ phá vòng ngoài của Đại Huyễn trận, một phần phòng thủ còn lại của trận pháp vẫn chưa hề bị phá bỏ. Theo cách nói của Phi Ly thì những trận pháp nhỏ này không ảnh hưởng toàn cục, nhưng nếu muốn phá bỏ cũng rất hao phí thời gian, không bằng trực tiếp toàn lực tấn công.

"Chính ngươi tự mình chỉ đạo đi. Ta mệt mỏi rồi." Phi Ly nghe lời nói của Đường Vân, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu, liền xoay người rời đi.

Quay lưng đi, trong mắt Phi Ly thoáng qua một nụ cười khổ. Những trận pháp nhỏ này nàng không phải không phá được, chỉ là nàng không muốn thật sự phá hủy Thất Tuyệt Sơn Trang. Kể cả nàng có rất hận cái sơn trang này, nàng vẫn không muốn hủy diệt nó, dù sao, nó vẫn là cái mà Huyền Lâu coi trọng nhất.

Huyền Lâu. Những năm gần đây, ngươi luôn trốn tránh không gặp ta, hôm nay, ta lấy Thất Tuyệt Sơn Trang làm vật uy hiếp, ngươi nhất định sẽ đến đây đi.

Bên này Đường Môn đang đối với Thất Tuyệt Sơn Trang từng bước từng bước ép sát, thì bên kia đoàn người Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu có thể nói là một nắng hai sương chạy tới hướng Kỳ Sơn thành, cũng chính là nơi đặt Thất Tuyệt Sơn Trang.

Sáng sớm thời tiết còn che một lớp sương mù thật mỏng, trăng sáng vẫn chưa hoàn toàn lặn xuống, mặt trời cũng đã có khuynh hướng lên cao dần, tất cả cảnh vật đều bao phủ ở trong một cảm giác nửa sáng nửa tối.

Mấy con ngựa giống như trận gió từ cửa thành vọt vào, hướng Thất Tuyệt Sơn Trang chạy như bay. Mà phòng tuyến vòng ngoài của Thất Tuyệt Sơn Trang, cũng tại một khắc này hoàn toàn bị phá hủy.

Tử thi đầy đất, có Đường Môn, càng nhiều hơn là người của Thất Tuyệt Sơn Trang. Thây người ngang dọc khắp nơi, so với chiến trường mà nói không kém chút nào, máu tươi đầy đất, nhưng căn bản Đường Vân không quan tâm những thứ này, hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là phá hủy Thất Tuyệt Sơn Trang, rửa sạch sỉ nhục trước kia, trong mắt mang theo ánh sáng lạnh lẽo, hắn âm nhu quát, "Phi Ly! Bên ngoài đã giết hết. Mau phá trận!"

Phi Ly nghe lời nói của Đường Vân, trên mặt không chút biểu cảm, vẫn như cũ một bộ dạng chuyện gì đều không có quan hệ với nàng. Sâu thẳm trong đôi mắt không có nửa điểm gợn sóng, giống như không có một người không có linh hồn.

Ống tay áo đỏ chói vẽ ra trên không trung một đường cong tràn ngập nhàn nhạt ưu thương, Phi Ly từ từ vượt qua thi thể đầy đất, hướng vòng trong của Thất Tuyệt Sơn Trang mà đi tới.

Trận pháp của Thất Tuyệt Sơn Trang, đều là Huyền Lâu tự mình bày trận, ngay cả cường hãn như Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng không thể nắm chặt trong thời gian ngắn có thể phá hết. Nhưng ở trong tay Phi Ly, những trận pháp này lại không chịu nổi một kích. Bởi vì, vốn dĩ nàng biết rất rõ những trận pháp này.

"Dừng tay!" Một giọng nói dịu dàng xen lẫn sự tức giận từ phía sau truyền đến.

Phi Ly nâng lên ống tay áo đỏ chói trên không trung nhỏ nhẹ quơ quơ, nhếch môi hiện lên một nụ cười thống khổ, tay nhè nhẹ rơi xuống, đứng lẳng lặng ở trước mặt của Thất Tuyệt Sơn Trang, nhưng không quay về thân qua.

Rõ ràng đã chờ đợi lâu như vậy, nhưng hiện tại lại không dám xoay người. Bởi vì sợ, sợ nhìn thấy trong mắt hắn sự trách cứ, sợ nhìn thấy sự xa cách trong mắt hắn.

"Đường thiếu chủ thật sự là một người không đem quy củ giang hồ để ở trong mắt rồi!" Thẩm Thiển Mạch thấy tử thi đầy đất, ánh mắt sắc bén chuyển sang thâm trầm, thoáng qua một tia nồng nặc không vui, nhếch môi hiện lên nụ cười khát máu, nhìn Đường Vân thản nhiên nói.

Đường Vân thấy Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu, trên mặt cũng không thấy có vẻ sợ hãi gì, chỉ là lạnh lùng cười cười, âm nhu nói, "Ta cũng chỉ là hồi báo một kiếm kia của Cung chủ mà thôi!"

Thẩm Thiển Mạch nghe Đường Vân nói xong, giận quá hóa cười, ánh mắt âm trầm, giọng nói mang tới mấy phần lạnh lẽo, "Đường thiếu chủ có thể đổi cách gọi thành Minh Chủ rồi đó. Về phần một kiếm kia, Mặc Trì cũng chỉ là hồi báo không độc của Đường thiếu chủ mà thôi. Đúng rồi, Mặc Trì cũng đã thuận tiện thay Đường thiếu chủ thanh lý môn hộ luôn rồi."

"Thanh lý môn hộ?!" Ánh mắt Đường Vân khẽ biến đổi, thoáng qua một tia ác độc, tên Mặc Trì này thế nhưng có thể làm được Võ Lâm Minh Chủ? Ngay cả chuyện về không độc nàng cũng biết tất cả rồi? Thanh lý môn hộ, chẳng lẽ là nói chuyện của Thanh Lam cùng Tử Hà cũng đã bị phát hiện? Như vậy thì Đường Ngọc! Nghĩ tới đây Đường Vân liền vội vàng hỏi, "Ngươi đã làm gì Đường Ngọc rồi?"

"Từ xưa tỷ võ đao kiếm vốn không có mắt. Đường Đại Môn chủ tài nghệ không bằng người, bị Mặc Trì giết lầm." Thẩm Thiển Mạch nhíu lông mày, không ngờ Đường Vân đối với Đường Ngọc vẫn còn có mấy phần tình huynh đệ, nhếch môi cười như không sao cả, giống như nàng thật sự chỉ là sơ ý một chút, nên mới lấy tánh mạng của Đường Ngọc.

Đường Vân nghe lời nói của Thẩm Thiển Mạch, khí lạnh quanh thân càng nồng đậm, Mặc Trì, ngươi cư nhiên giết Đường Ngọc, đệ đệ duy nhất của hắn! Thật là quá đáng! Trước đó tổn thương hắn, sau đó lại còn giết đệ đệ hắn, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cho tên Mặc Trì này! Hôm nay nhất định phải diệt hắn, coi như làm trái với lệnh của chủ nhân cũng sẽ không tiếc!

"Đường thiếu chủ hình như rất tức giận thì phải?" Thẩm Thiển Mạch nhíu lông mày, lạnh lùng tung người xuống ngựa, một bộ áo trắng lướt bay trong gió, vòng quanh đường cong nhỏ nhắn, khóe miệng khẽ nhếch cười, vậy nhưng vẫn mang theo lạnh lẽo tận xương, "Không biết, Đường thiếu chủ nhìn Đường Môn bị diệt, khi biết vẻ mặt sẽ ra sao nhỉ?!"

Đường Vân nghe Thẩm Thiển Mạch nói, ánh mắt biến sắc, không thể nào, hắn dẫn theo tất cả nhân thủ tinh nhuệ của Đường Môn tới đây, Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu bất quá chỉ có mấy người, ngay cả bọn họ võ công Vô Song, hôm nay cũng tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt đi!

"Đường thiếu chủ không tin?" Thẩm Thiển Mạch thấy vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của Đường Vân, cười lạnh nhạt, chỉ là giọng nói nhàn nhạt lại mang theo khắc nghiệt cùng lạnh lẽo.

Huyền Lâu cau mày nhìn bóng dáng màu đỏ không nhúc nhích trước mắt. Có thể phá trận pháp của hắn, tất nhiên không phải người bình thường. Chỉ là tốc độ nhanh như chớp, đã phá được nhiều trận pháp ở vòng ngoài như vậy, càng thêm không đơn giản. Bóng dáng của nữ tử áo đỏ này, rất quen thuộc.

Chẳng lẽ lại là nàng?!

"Phi Ly." Ôn hòa bình thản, lại mang theo giọng điệu có chút xa cách.

Một tiếng gọi này. Đường Vân cùng Thẩm Thiển Mạch hơi kinh ngạc nhìn nhìn Huyền Lâu. Đường Vân nhìn một chút bóng lưng màu đỏ của nữ tử kia, lại nhìn thoáng qua Huyền Lâu, chẳng lẽ bọn họ quen biết nhau? 

"Lâu ca ca." Nữ tử áo đỏ nghe được giọng nói của Huyền Lâu, mới chậm rãi xoay người lại, sau đó chậm rãi từ bên trong trận đi ra ngoài, áo đỏ lướt qua trên thi thể không đếm xểu bên dưới, lây dính vết máu, khóe miệng của nàng hiện lên nụ cười vừa hạnh phúc lại vừa thống khổ, nhìn vô cùng thê lương.

Trong nháy mắt khi Huyền Lâu thấy dung mạo của nữ tử áo đỏ, khóe miệng giương lên một dáng tươi cười đắng chát, trong mắt cũng lộ ra mấy phần trầm thống ( âm trầm + thống khổ), "Thật sự là ngươi. Vì sao lại là ngươi?."

Thẩm Thiển Mạch nghe được lời nói của Huyền Lâu, vẻ kinh ngạc trong ánh mắt càng đậm. Lời này của Huyền Lâu, cho thấy hình như hắn cùng nữ tử áo đỏ này có quan hệ gì đó? Huyền Lâu xem Thất Tuyệt Sơn Trang so với tánh mạng còn trọng yếu hơn, hôm nay người trợ giúp kẻ thù Đường Môn tấn công Thất Tuyệt Sơn Trang đang đứng ở trước mắt, Huyền Lâu thế nhưng không có chút động tác nào, nói chỉ là hai câu vừa rồi nghe như rất bất đắc dĩ.

Giống như hắn sớm đã biết thân phận của người phá trận, rồi lại không muốn tin tưởng.

"Đúng vậy, chính là ta." Phi Ly nhìn thấy sự trầm thống trong mắt Huyền Lâu, nụ cười trên khóe miệng lại càng rực rỡ hơn, ngay cả đôi mắt vốn yên lặng không có nửa điểm ánh sáng kia, giờ phút này cũng đầy tràn lưu quang. Trong lòng Huyền Lâu ít nhất còn có nàng, nếu không, hắn không thể có bộ dạng trầm thống như vậy mà hỏi nàng, vì sao là nàng!

Đường Vân đứng ở một bên nhìn biến hóa của Phi Ly, có chút kinh ngạc. Quan hệ của Phi Ly cùng Huyền Lâu không tầm thường. Mấy ngày nay, hắn không hề thấy vẻ mặt Phi Ly có chút biến đổi nào, nhưng thời điểm thấy Huyền Lâu, lại có khuôn mặt biểu cảm cùng sắc thái như vậy! Chỉ là Phi Ly là nhân thủ do chủ nhân sai tới, đáng lẽ sẽ không cùng quan hệ nào với Huyền Lâu mới phải, huống chi, nếu như không có Phi Ly, hắn tuyệt đối không thể nào dễ dàng tiêu diệt thế lực bên ngoài Thất Tuyệt Sơn Trang như vậy. Phải biết cái này mặc dù là bên ngoài, nhưng cũng là gần một nửa thế lực của Thất Tuyệt Sơn Trang rồi! 

Huyền Lâu nhìn nụ cười trên mặt Phi Ly, trong mắt có một chút ánh sáng giãy giụa, cuối cùng hóa thành một nụ cười khổ, "Ngươi cần gì như thế. Ta đã sớm nói qua, ta không thương ngươi, không phải là vì Thất Tuyệt Sơn Trang."

Đôi mắt Phi Ly ngay khi nghe được lời nói của Huyền Lâu trong nháy mắt lại xám xịt vài phần, khóe miệng nâng lên nụ cười thống khổ, "Ngươi nói dối! Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau luyện võ, cùng nhau lớn lên, ngươi đối với ta tốt như vậy, làm sao có thể không thích ta? Nếu như không phải là vì Thất Tuyệt Sơn Trang, không phải là vì cái trách nhiệm này, ngươi sao lại có thể nhẫn tâm bỏ lại một mình ta mà rời đi? Ngươi làm sao có thể nhiều năm như vậy trốn tránh không gặp ta!"

Nghe Phi Ly lên án, Thẩm Thiển Mạch nhíu nhíu mày. Xem bộ dáng là sư muội của Huyền Lâu? Cho nên có thể nhẹ nhàng phá trận pháp như vậy. Nhìn tình huống hình như cô gái này thích Huyền Lâu, bởi vì Huyền Lâu lạnh nhạt mà muốn làm cả Thất Tuyệt Sơn Trang phải chôn theo? Chẳng lẽ nàng ta không biết Thất Tuyệt Sơn Trang là cái mà Huyền Lâu coi trọng nhất sao, tình yêu như vậy, có thể quá cố chấp rồi không?

Yêu một người. Thì không nên tổn thương cái mà hắn coi trọng nhất. Mặc kệ là vì cái gì. Cho nên, nàng sẽ không cầu xin Tư Đồ Cảnh Diễn vì nàng mà buông tha thiên hạ, nàng không cần hắn bởi vì yêu nàng mà mất đi cái gì, nên có được, một cũng không thể ít, nàng sẽ giúp hắn, sẽ luôn luôn bên cạnh hắn, sẽ đứng ở bên người hắn!

Huyền Minh nhìn Huyền Lâu không nói một lời nào, bước một bước dài vọt tới trước mặt Phi Ly, bộ mặt thất vọng nói, "Phi Ly tỷ tỷ, ca ca cũng đã sớm nói, hắn chỉ xem ngươi như muội muội mà thôi! Trước kia ta còn rất đồng tình với ngươi, nhưng ngươi cư nhiên dẫn người tới tấn công Thất Tuyệt Sơn Trang, thật sự là làm ta quá là thất vọng!"

"Muội muội?!" Phi Ly nhếch khóe môi giễu cợt, nhìn Huyền Lâu, lại nhìn một chút thi thể đầy đất của người ở Thất Tuyệt Sơn Trang, vẻ mặt nhu nhược thống khổ đột nhiên trở nên dữ tợn, "Cái gì muội muội! Ta yêu hắn! Ta không muốn làm muội muội của hắn! Nếu không có Thất Tuyệt Sơn Trang, hắn cũng sẽ không rời khỏi Vong Ưu Cốc! Cũng sẽ không rời khỏi ta! Đúng, ta nên phá hủy Thất Tuyệt Sơn Trang này! Đường môn chủ, còn chưa động thủ!"

Bị Phi Ly đột nhiên gọi đến Đường Vân lúc này mới phục hồi tinh thần lại, trong mắt thoáng qua một tia ác độc. Hắn cũng mặc kệ giữa Phi Ly cùng Huyền Lâu có quá khứ như thế nào, hôm nay hắn tới, chính là vì muốn hủy diệt Thất Tuyệt Sơn Trang. Hắn mang đến toàn bộ tinh nhuệ của Đường Môn, coi như Huyền Lâu cùng Cung chủ Ma Cung chạy tới, cũng không thể ngăn cản hắn diệt Thất Tuyệt Sơn Trang.

"Ta nói rồi, chỉ cần ta còn sống, liền tuyệt không để cho người động tới Thất Tuyệt Sơn Trang!" Huyền Lâu nghe được lời nói của Phi Ly, ánh mắt nhìn Phi Ly càng thêm lạnh lẽo, áo bào trắng vung lên, đứng ở trước mặt của Thất Tuyệt Sơn Trang, nghiễm nhiên một tư thế cùng Thất Tuyệt Sơn Trang cùng chết sống.

Đúng vậy. Đường Vân mang đến tất cả tinh nhuệ của Đường Môn. Hôm nay muốn giữ được Thất Tuyệt Sơn Trang, sợ rằng không tránh được một cuộc Huyết Chiến. Chỉ tiếc phải liên lụy Thẩm Thiển Mạch rồi. Nghĩ tới đây, trong mắt Huyền Lâu hiện ra một tia dịu dàng, đối với Thẩm Thiển Mạch nói, "Cung chủ, đây là chuyện tình của Thất Tuyệt Sơn Trang ta, không có quan hệ gì với ngươi."

Một câu không có quan hệ gì với ngươi hiển nhiên là hạ lệnh đuổi khách, muốn Thẩm Thiển Mạch rời đi.

Một câu nói này phát ra, sắc mặt Phi Ly chợt biến đổi. Tầm quan trọng của Thất Tuyệt Sơn Trang đối với Huyền Lâu nàng rất hiểu rõ, có Cung chủ Ma Cung trợ giúp, giữ được Thất Tuyệt Sơn Trang liền có hơn vài phần thắng, nhưng Huyền Lâu lại vào lúc này muốn Cung chủ Ma Cung rời đi? 

Phải biết Huyền Lâu cũng không phải người nhân từ thích nương tay, làm sao có thể vì an nguy của Cung chủ Ma Cung mà lại bỏ mặc Thất Tuyệt Sơn Trang? Vị Cung chủ Ma Cung này, ở trong lòng Huyền Lâu thật quan trọng không ngờ?

Nhìn kỹ Thẩm Thiển Mạch, một bộ áo trắng, phong thái xuất trần, một dáng vẻ bồng bềnh dục tiên. Chỉ lẳng lặng đứng như vậy lại có một sự mềm mại lại cao quý, mắt sáng như sao, mi nhược viễn sơn, miệng mũi tinh sảo, thanh nhã vô song, thật sự là tuyệt đại dung mạo. Thật may hắn không phải là nữ nhi! Phi Ly yên lặng nghĩ.

"Chẳng quan hệ tới ta?!" Thẩm Thiển Mạch cũng nhíu lại lông mày, một bộ dáng không vui, nhếch miệng lên lên nở nụ cười, lạnh lùng nói, "Thất Tuyệt Sơn Trang chính là phụ tá đắc lực của Bổn Minh Chủ, làm sao lại cùng Bổn Minh Chủ không liên quan! Lại thêm Đường Môn đã chọc đến Bổn Minh Chủ mấy lần, thù này, Bổn Minh Chủ cũng sẽ không thể cứ bỏ qua như thế!"

Huyền Lâu nghe Thẩm Thiển Mạch nói khẽ nhíu nhíu mày. Thẩm Thiển Mạch vốn tâm tư khéo léo, chẳng lẽ lại không biết tình thế bây giờ sao?  Hắn bởi vì không thể nào bỏ xuống Thất Tuyệt Sơn Trang một mình rời đi, nhưng Thẩm Thiển Mạch không giống hắn, nàng hoàn toàn có thể rời đi, sau đó lại tìm Đường Môn trả thù cũng không muộn, cần gì cùng với mình ở lại nơi này mạo hiểm.

"Huyền Lâu chẳng lẽ không xem ta là bằng hữu sao?" Thẩm Thiển Mạch thấy sự chần chờ trong tròng mắt Huyền Lâu, khóe miệng nâng lên nhất mạt nụ cười ấm áp. Nàng hiểu Huyền Lâu cũng chỉ là vì bảo hộ nàng an toàn, một chút phần tâm tư này, nàng cảm động trong tâm, nhưng nàng Thẩm Thiển Mạch cũng không phải là người sợ phiền phức, càng không thể nào thấy bằng hữu gặp nguy hiểm mà bỏ mặc, vì vậy mới mềm mỏng hỏi.

Thân thể Huyền Lâu hơi run một chút, tâm có chút rung động. Thẩm Thiển Mạch gọi hắn Huyền Lâu, mà không phải Thiếu Trang Chủ, đây là lần đầu tiên Thẩm Thiển Mạch gọi tên của hắn, giọng điệu nhu hòa mềm mại như vậy, bằng hữu, mặc dù hắn rất muốn không phải chỉ có tình bằng hữu, nhưng là, nếu như nàng có thể coi hắn là bằng hữu để ở trong lòng, cũng là cực tốt rồi.

Đường Vân bây giờ đã không nén được tức giận nữa, âm lãnh nhìn Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu, nhếch môi lên một nụ cười tàn nhẫn, "Ha ha, tình cảm của hai vị nếu đã tốt như vậy, không bằng liền cùng nhau đi gặp Diêm Vương đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.