Thẩm Thiển Mạch cau mày, tựa hồ không hài lòng với việc lúc mình đang nói chuyện thì bị người khác cắt ngang, nàng lạnh lùng liếc Đường Vân một cái, không thèm đếm xỉa nói:” Đường Thiếu chủ cùng Đường đại môn chủ quan hệ rất tốt đây. Ta thấy, hãy để ta đưa ngươi đi gặp hắn đi!”
“Hừ! Cung chủ đúng là chết đến nơi rồi còn cứng miệng!”. Đường Vân nghe được lời của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt lệ khí càng nặng, cả người càng thêm âm lãnh.
Quanh thân Thẩm Thiển Mạch tràn đầy khí tức lạnh như băng, không hề thua kém Đường Vân, ngữ điệu băng hàn:” Rốt cục là người nào chết đến nơi vẫn còn chưa biết được!”
Đường Vân híp mắt, vẻ mặt hung ác nhìn Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Mạch thoạt nhìn bình tĩnh thong dong, tựa hồ tuyệt không gấp gáp. Trong đôi mắt đen nhánh đều là chắc chắn, chẳng qua là bình tĩnh nhìn ngươi, dường như ẩn chứa bên trong là sức mạnh vô biên.
Tuy rằng ánh mắt kia không mãnh liệt nhưng lại làm cho người ta có cảm giác mênh mông như biển rộng. Đó là một loại tự tin cùng cuồng ngạo không thể ngăn trở, mang theo cảm giác bễ nghễ thiên hạ.
“Hừ! Ngươi cứ mạnh miệng đi!”. Đường Vân theo bản năng tránh né ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch, âm u nói.
Thẩm Thiển Mạch cũng không phản bác lại. Con ngươi đen nhánh không nhìn rõ tâm tình, chẳng qua là lạnh lùng nhìn Đường Vân. Đột nhiên khóe miệng của nàng nở một nụ cười tuyệt mĩ, nụ cười đó nghiêng nước nghiêng thành, con ngươi đen nhánh cũng lóe sáng rực rỡ, dương dương tự đắc xoay người một cái, thu mắt nhìn.
Trường bào đỏ như máu tung bay trong gió. Tóc đen như mực, mắt sáng như sao, nam tử kia tựa như đạp lên ánh mặt trời mà đến, ngũ quan tựa như điêu khắc kia tập trung cùng một chỗ tản mát ra cảm giác mị hoặc lòng người. Nam tử kia mang theo ý cười tà mị, từng bước đi về phía Thẩm Thiển Mạch, mà ở phía sau hắn là một nhóm lớn sát thủ mang trên mình hơi thở tử vong.
“Là ai muốn động đến nữ nhân của ta?”. Câu hỏi mang đầy khí phách vang lên, thoạt nhìn tựa như đang hỏi thăm nhưng thực ra lại mang theo khí thế ngập trời, ép Đường Vân đến không nói ra lời.
Đường Vân thấy Tư Đồ Cảnh Diễn tự nhiên ôm lấy vòng eo của Thẩm Thiển Mạch thì trợn to hai mắt. Hồng y nam tử này rốt cuộc là người nào? Thật là bá đạo! Nhưng mấu chốt là, hắn nói cung chủ Ma Cung là nữ nhân của hắn? Nhưng tại sao thấy hắn ôm eo cung chủ Ma Cung, hắn lại thấy không chút nào bất ngờ mà lại thấy mọi thứ đều thích hợp như vậy?
“Cảnh Diễn, chàng sớm đã có kế hoạch”. Thấy trong mắt bọn người Đường Vân đầy kinh ngạc, Thẩm Thiển Mạch không chút nào để ý, chỉ rúc vào người của Tư Ðồ Cảnh Diễn, nhẹ nhàng nói, bộ dáng kia giống như là một tiểu nương tử đang làm nũng. Mọi người không thể nào liên tưởng cô gái tản mát ra khí chất dịu dàng này với cung chủ Ma Cung khí thế bức người.
Tư Đô Cảnh Diễn đưa tay vuốt tóc Thẩm Thiển Mạch, một đầu tóc đen như mực của Thẩm Thiển Mạch rơi xuống, Tư Đồ Cảnh Diễn cưng chiều nói:” Nhận được tin của Thiển Mạch, ta liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới. Nhưng ta lại không biết, nàng đã sớm đoán được thân phận của ta, đem ta đùa giỡn một trận.”
Trong lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn có một chút trách cứ, nhưng nhiều hơn cả là cưng chiều.
Đúng vậy. Từ trước khi xuất phát đi Thất Tuyệt sơn trang nàng đã tính đến chuyện Đường Vân sẽ bí mật tấn công Thất Tuyệt sơn trang nên nang đã chuẩn bị tốt. Toàn bộ thế lực của Ma Cung đều ở tổng bộ Ma Cung, không kịp triệu tập nhân thủ. Mà nếu như Tư Đồ Cảnh Diễn xuất hiện ở Phượng Linh thành thì tất nhiên đã triệu tập nhân thủ của Mị Huyết Lâu.
Mọi chuyện phát sinh đột ngột, nàng cũng không thể tiếp tục giấu giếm việc nàng đã đoán ra hắc y nhân chính là Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ đành phải viết thư thông báo cho Tư Đồ Cảnh Diễn. Thật may là Tư Đồ Cảnh Diễn cho nàng một con chim bồ câu tùy thời đều có thể liên lạc với hắn, nếu không quả thật nàng phải mất chút công phu đi thông báo cho Tư Đồ Cảnh Diễn tới đây.
Một ngày này giục ngựa chạy đến Thất Tuyệt sơn tảng, lúc nhìn thấy Đường Vân nàng vẫn có thể trấn định như vậy là vì nàng biết Tư Đồ Cảnh Diễn nhất định sẽ tới, quả nhiên nàng đoán không sai, Tư Đồ Cảnh Diễn đã tới. Mới vừa rồi nàng đã biết là hắn tới, không có nguyên do, chỉ là biết.
Bên này Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn đang nói chuyện tình mật ý. Bên kia đám người Đường Vân đều kinh ngạc trợn to hai mắt.
Cung chủ Ma Cung Mặc Trì lại là một nữ nhân, hơn nữa lại là một nữ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Đường Vân không thể tin nhìn một màn trước mặt, cung chủ Ma Cung sát phạt tàn nhẫn lại là một nữ nhân.
Phi Ly nhìn Thẩm Thiển Mạch rồi lại nhìn Huyền Lâu. Nàng không nhầm, trong mắt của Huyền Lâu che giấu một tia mất mát cùng bất đắc dĩ. Huyền Lâu thích nữ tữ này, cho nên mới trong lúc nguy hiểm này để nàng đi.
Thì ra là, cho tới nay, nàng sai lầm rồi! Huyền Lâu không thương nàng, không phải vì Thất Tuyệt sơn trang, chỉ là không thương nàng thôi! Huyền Lâu không phải không có tình yêu, chẳng qua là tình yêu đó không thuộc về nàng, buồn cười là nàng vẫn đắm chìm trong lời nói dối, không chịu tin tưởng.
“Ha ha… Lâu ca ca, ta hiểu”. Phi Ly quay đầu lại nhìn Huyền Lâu nói, cũng không thèm nhìn Đường Vân, phi ngựa rời khỏi. Cuối cung bóng lưng cô đơn thống khổ biến mất khỏi tầm mắt.
Trên mặt Huyền Lâu không có gì biến hóa, tựa như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà sâu trong con ngươi có một chút biến hóa khó nhận ra. Hắn vẫn coi Phi Ly là muội muội, hành động của Phi Ly hôm nay tuy rằng khiến hắn rất tức giận nhưng hắn không thực sự muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nếu nàng có thể suy nghĩ rõ ràng, đó là tốt nhất, mặc dù hắn cũng không biết nút thắt trong lòng Phi Ly vì sao được tháo bỏ.
Đường Vân thấy Phi Ly rời đi liền muốn ngăn cản nhưng lại bị khí thế của Tư Đồ Cảnh Diễn bức bách, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phi Ly rời đi. Không có Phi Ly, cho dù Đường Môn liều mạng đánh bại những người ở đây thì cũng không thể thật sự phá hủy Thất Tuyệt sơn trang. Hơn nữa Hồng y nam tử này thoạt nhìn tự tin và cao ngạo như thế, ngay cả hắn cũng không dám coi thường, nhưng mà, nam tử phong hoa tuyệt đại này đến tột cùng là người nào.
“Động thủ đi!” Tư Đồ Cảnh Diễn thấy Phi Ly rời khỏi, thần sắc nhàn nhạt, tựa hồ như không quan tâm, tay vẫn ôm eo Thẩm Thiển Mạch, mắt liếc nhìn những người còn lại của Đường Môn, vân đạm phong khinh nói. Tựa như nhiều tinh nhuệ của Đường Môn như vậy cũng không chịu nổi một kích.
Phía sau, các sát thủ hàng đầu của Mị Huyết Lâu nghe Tư Đồ Cảnh Diễn phân phó, lập tức động thủ. Sắc mặt Đường Vân ngay tức khắc trở nên xanh mét, khí độ như vậy, dáng vẻ bình chân như vại như vậy, rốt cục nam nhân này là ai.
“Xin hỏi đại danh của các hạ?” Đường Vân nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, mang theo một chút âm nhu hỏi, mà ở phía sau hắn, người của Mị Huyết Lâu đang chém giết với người của Đường Môn.
Đường Vân cũng không gấp gáp. Hôm nay hắn mang đến đây không chỉ là tất cả tinh nhuệ của Đường Môn, hắn vẫn còn một lá vương bài.
“Vốn là ngươi vẫn chưa đủ tư cách để biết. Nhưng mà, nhìn ngươi chẳng mấy chốc nữa sẽ chết…”. Khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn hiện lên một nụ cười cuồng ngạo không kiềm chế được, ánh mắt nhìn Đường Vân tràn đây khinh miệt, còn có một tia sát khí, khóe miệng ý cười càng đậm:” Mị Huyết Tư Dồ Cảnh Diễn”.
Đường Vân nghe được tên của Tư Dồ Cảnh Diễn, sợ hãi lùi về phía sau, sắc mặt có chút trắng bệch. Hắn dĩ nhiên lại là chủ nhân của Mị Huyết Lâu, hoàng đế Thiên Mạc, cung chủ Ma Cung là nữ nhân của hắn, đó là người mà chủ nhân hạ lệnh không cho làm tổn thương. Chẳng trách khi mình tự làm chủ động thủ với Ma Cung cung chủ, chủ nhân lại tức giận như vậy.
“Cho dù ngươi là Hoàng đế Thiên Mạc thì sao”. Sắc mặt Đường Vân sau một hồi trắng bệch lại nở một nụ cười âm nhu, hôm nay hắn nắm giữ trên tay binh mã của chủ nhân, muốn giết Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch cũng không phải là chuyện khó khăn, cho dù sau này chủ nhân có trách tội nhưng ít nhất hắn giúp chủ nhân diệt trừ một kẻ cùng tranh đoạt thiên hạ cũng coi như lấy công tội bù nhau.
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe được lời của Đường Vân, tươi cười nơi khóe miệng càng thêm phần kiêu ngạo, liếc nhìn Đường Vân, con ngươi đen như bảo thạch lạnh lùng như băng:” Ngươi nói lời này là vì cậy vào binh lực của Lâm Vị?”
Đường Vân thấy Tư Đồ Cảnh Diễn nói trúng tâm tư của hắn thì cũng không giấu giếm, không quan tâm đến những người Đường Môn đang ngã xuống sau lưng mình, Đường Vân âm hiểm cười nói:” Mười vạn binh mã của Lâm Vị đang ở ngoài thành Kỳ Sơn”
“Năm mươi vạn đại quân của Thiên Mạc đang ở dưới thành chờ quân sĩ của Lâm Vị. Ngôn Tu Linh cũng là kẻ biết nặng nhẹ” Tư Đồ Cảnh Diễn tựa như đã liệu trước được chiêu này của Đường Vân, khóe miệng vẫn như trước mang theo ý cười tà mị, con ngươi đen nhánh không có một chút biến hóa nào, nhàn nhạt nhìn Đường Vân.
Nhưng sắc mặt Đường Vân một khắc kia hoàn toàn thay đổi. Kỳ Sơn là thành trì gần biên giới Lâm Vị. Nếu như quân Thiên Mạc đến, như vậy binh lực các thành phụ cận của Kỳ Sơn chắc chắn sẽ đi phòng vệ, như vậy hắn chẳng phải là một thân một mình hay sao?
Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn gương mặt xám trắng của Đường Vân, lại nhìn phía sau lưng không ít người của Đường Môn và sát thủ của Mị Huyết Lâu đã chết, nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay đang ôm Thẩm Thiển Mạch, chiết phiến bay ra, tấn công trực tiếp vào mặt của Đường Vân.
“Phốc” bất quá chỉ một chiêu mà thôi, Đường Vân đã bị nội lực cường hãn của Tư Đồ Cảnh Diễn đánh phun ra một ngụm máu tươi, phải dùng nội lực áp chế mới khiến hắn không đến nỗi bị đánh bay ra ngoài.
Vốn hắn cho rằng công phu của Thẩm Thiển Mạch đã cao thâm đến không ai bì kịp, không ngờ tới công phu của Tư Dồ Cảnh Diễn còn cao hơn. Ngước mắt nhìn, sợi tóc đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn nhẹ nhàng tung bay trong gió, y bào màu đỏ giống như Tu La bước ra từ địa ngục, tuyệt mĩ yêu dị mang theo tia ngoan tuyệt túc sát.
Xuất thủ như điện, không cho Đường Vân cơ hội để thở, chiết phiến trên tay Tư Đồ Cảnh Diễn giống như có linh tính, vẫn tấn công mặt của Đường Vân, chiêu thức ngoan tuyệt, mang theo nội lực thâm hậu, chỉ cần sơ xảy một chút thì chắc chắn sẽ bị trúng một kích trí mạng.
Đường Vân mệt mỏi ứng đối, chỉ một lát, trên mặt hắn đã đày mồ hôi hột. Thật sự quá kinh hiểm, chỉ cần hắn thất thần một chút thôi thì hắn đã trở thành vong hồn dưới chiếc quạt kia. Mà nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, trên mặt hắn mang theo tươi cười tùy ý, ngoại trừ trong mắt có sát khí ra thì tựa hồ như hắn chỉ đang thưởng thức cây quạt mà thôi.
Đường Vân trơ mắt nhìn cây quạt đánh tới phía mình nhưng hắn không biết phải tránh né như thế nào. Mới vừa rồi tránh né, thân thể của hắn vẫn còn đang di chuyển theo quán tính, bây giờ không cách nào ở trong một cự ly ngắn như vậy tránh né một kích này. Chẳng lẽ phải chết như vậy sao? Đường Vân tuyệt vọng nhìn cây quạt đang bay tới, cây quạt kia giống như lưỡi đao của tử thần vậy.
Một cây sáo ngọc đột nhiên bay đến chặn lại cây quạt. Cây quạt ở trên không trung bay về, trở lại trên tay Tư Đồ Cảnh Diễn. Có thể chặn lại quạt của hắn, khiến cho cây quạt bay trở lại, công phu cảu người tới chỉ sợ là không thua kém hắn. Trong thiên hạ người như vậ cũng không nhiều.
Tư Đồ Cảnh Diễn chưa cần nhìn thấy ngýời nọ thì đã lên tiếng:” Ngôn Tu Linh”
“Cảnh Diễn sao lại bạo lực như vậy? Còn gọi binh mã tiếp cận” Ngôn Tu Linh vẫn là bộ dáng cười hì hì như cũ, sáo ngọc trên không trung bay về, trở lại trên tay của hắn. Chỉ có chính hắn mới hiểu, vừa rồi khi hắn ra tay, hắn thật sự đã rơi xuống thế hạ phong. Lúc sáo ngọc quay lại, hắn cảm thấy tê tê, gan bàn tay cũng thấy đau, xem ra công phu của Tư Đồ Cảnh Diễn tiến bộ không ít.
Sau khi Tư Đồ Cảnh Diễn thu hồi cây quạt, hắn vung cây quạt lên, hồng y phong hoa tuyệt đại làm tôn thêm chiết phiến yêu dị, thêm mấy phần mị hoặc, đôi môi mỏng mím lại:” Cần gì biết rõ còn hỏi! Ngươi đừng cản ta, Đường Môn hôm nay không thể không diệt”.