Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Quyển 3 - Chương 17: Gặp cố nhân Lê Quốc



Gặp cố nhân Lê Quốc

"Không biết cao tính đại danh vị huynh đài này là?" Nạp Lan Dung tà tà dựa vào ghế, đôi tay thưởng thức một chuỗi ngọc thạch, vẻ mặt không chút để ý, khóe miệng vẫn nở nụ cười tà khí đùa cợt, nhưng trong cặp mắt màu lam nhạt lại cất giấu tinh quang.

"Lâu Huyền." Huyền Lâu mặt không đổi sắc nói. Tên húy và diện mạo của Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu, thân là Hoàng thất Lê Quốc, không thể không biết, vì vậy thân phận này vẫn còn giấu giếm được, miễn cho bọn chúng nhìn ra dấu vết gì từ thân phận bọn họ.

"Thì ra là Lâu huynh. Không biết Lâu huynh cùng Trì huynh là người nước nào?" Cặp mắt màu lam nhạt khẽ nheo lại, trong đó mang theo ba phần cười giỡn ba phần quan sát, khóe miệng nở nụ cười yêu dị, nhìn như không để ý, thật ra lại ẩn dấu lời nói sắc bén.

Thẩm Thiển Mạch nhếch môi cười yếu ớt, nhanh như vậy đã dò hỏi bọn họ rồi sao? Xem ra Nạp Lan Dung rất để mắt đến bọn họ, cười nhạt, Thẩm Thiển Mạch đáp, "Người Kỳ Nguyệt."

Kỳ Nguyệt, cái tên này đã thật lâu không nói ra từ miệng Thẩm Thiển Mạch. Mặc dù Kỳ Nguyệt là quê hương của nàng, nhưng nàng cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với Kỳ Nguyệt. Nhưng dù sao nàng vẫn lớn lên ở Kỳ Nguyệt, lấy thân phận là người Kỳ Nguyệt, một là sẽ không lộ ra sơ hở, thứ hai cũng tránh được vấn đề nhạy cảm giữa các nước.

Dù sao cũng đã là một quốc gia bị hủy diệt, ai cũng không hoài nghi bọn họ còn có rắp tâm bất lương gì.

"Ồ? Nghe nói món bánh xốp Lê Hoa của Kỳ Nguyệt quốc ăn rất ngon." Nạp Lan Dung nghe Thẩm Thiển Mạch trả lời, nụ cười nơi khóe miệng càng lớn, nhìn như lơ đãng hỏi, thật ra là đang thử dò xét Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu có phải là người Kỳ Nguyệt hay không.

Tất nhiên Thẩm Thiển Mạch cũng hiểu tâm tư của Nạp Lan Dung, nếu hắn muốn thăm dò, như vậy phải loại bỏ nghi ngờ của hắn, Thẩm Thiển Mạch nhếch môi nở nụ cười, trong ánh mắt lộ ra mấy phần tưởng niệm, nói, "Thật sự rất ngon. Cảm giác vừa ngọt lại mềm tan, e rằng cũng chỉ có khách điếm Lộ Gia ở kinh thành mới có thể làm ra được."

"Trì huynh là người kinh thành?" Nạp Lan Dung nghe Thẩm Thiển Mạch nói vậy, buông ngọc thạch trong tay xuống, bưng ly trà bên cạnh lên nhấp một miếng, đùa giỡn hỏi.

"Đúng vậy. Ngày đó thật may là có Cung chủ Ma Cung và lâu chủ Mị Huyết bảo vệ kinh thành, nếu không, chỉ sợ ta đã không còn cái mạng này để nhìn thấy Nạp Lan huynh rồi." Thẩm Thiển Mạch khẽ cười, nhàn nhạt lên tiếng.

Tâm tư Nạp Lan Dung cũng đủ thâm trầm. Như vậy vẫn chưa đánh tan nghi ngờ của hắn. Nhìn như tùy ý hỏi, thật ra mỗi một câu đều cất giấu lời nói sắc bén, cặp mắt sắc lạnh cẩn thận quan sát bọn họ.

Cặp mắt màu lam nhạt. Thật hiếm thấy. Nghe nói cũng là bởi vì đôi mắt này, Vua Lê Quốc rất chán ghét với đứa con út này, lúc nhỏ đã hờ hững. Nạp Lan Dung cũng "không tranh giành", trở thành một kẻ chơi bời lêu lổng, bất cần đời.

"Ta thấy Trì huynh cùng Lâu huynh khí độ hơn người, không biết là làm gì?" Nạp Lan Dung nhìn Thẩm Thiển Mạch trước mặt khí sắc như thường, không có chút nào kinh hoảng, mà Huyền Lâu cũng ôn hòa cười, giống như hồ nước thâm trầm nhìn không thấu, cười, tiếp tục hỏi.

Thẩm Thiển Mạch nghe thấy vấn đề của Nạp Lan Dung, tròng mắt giảo hoạt chợt lóe. Cuối cùng cũng bắt đầu hỏi vấn đề chính, nàng nở nụ cười, thong dong nói, "Chúng ta chỉ là thương nhân buôn bán chút vũ khí mà thôi."

Buôn bán vũ khí, tuy nói là thuộc về phạm vi thương nhân. Không liên quan đến bất kỳ lợi ích nào của triều đình, nhưng ai cũng biết, sức mạnh chính là mấu chốt quyết định thành bại, lượng lớn vũ khí đối với một kẻ hoàng tộc có dã tâm mà nói, ắt không thể thiếu. Huống chi, nội chính Lê quốc hỗn loạn, binh lực cường thế càng trở nên quan trọng. Nếu có thể thắng kẻ địch về mặt vũ khí, tất nhiên phần thắng cũng nhiều hơn không ít.

"Đây cũng là một mối làm ăn béo bở. Đến Lục phương trai, chúng ta cùng nhau đi xuống xem kịch, nghe một khúc đi." Nạp Lan Dung thoáng lộ vẻ vui mừng, ngay sau đó đã lập tức tỏ ra không hề có hứng thú với chuyện vũ khí, kéo áo bào của Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu, tùy tiện nói.

Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu mày. Nàng không thích người khác đụng chạm, cho dù chỉ là kéo áo bào nàng, nàng cũng không thích.

Nhìn bóng dáng Nạp Lan Dung đi phía trước, Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng mỉm cười. Nàng cũng muốn xem Nạp Lan Dung có thể bảo trì bình thản đến khi nào.

"Thất đệ." Nạp Lan Dung phía trước khẽ dừng bước, bị một nam tử mặc trường bào vàng nhạt ngăn cản lối đi.

Nam tử kia diện mạo thanh tú, tao nhã lịch sự. Nhưng nơi khóe mắt lại cất giấu sự nham hiểm tàn nhẫn. Khóe miệng tươi cười bình tĩnh mà ôn hòa, nhưng trong mắt lại mơ hồ hàm chứa vẻ ngoan tuyệt.

"Hôm nay Tam ca cũng rảnh rỗi như vậy sao?" Nạp Lan Dung không đổi sắc, chỉ thản nhiên nhìn Nạp Lan Tín, dáng vẻ xem kịch vui.

Nạp Lan Tín cũng không dài dòng, nở nụ cười ôn nhã, "Vi huynh nghe nói vừa rồi ở trên đường, Thất đệ kết giao với hai vị bằng hữu phong hoa tuyệt đại, chắc hẳn chính là hai vị này đi."

Thẩm Thiển Mạch cười càng thêm lạnh lùng. Thủ đoạn mấy vị hoàng tử Lê Quốc đều không tầm thường. Chắc hẳn Nạp Lan Tín cũng đã nhận được tin tức lên mới lập tức chạy tới.

Xem ra thân phận thương nhân buôn vũ khí lại có sức hấp dẫn rất lớn với hai người bọn họ. Nhưng vì sao bên thái tử lại chậm chạp chưa có động tĩnh?!

"Dung huynh, vị này là?" Thẩm Thiển Mạch cố ý giả bộ tò mò, đi tới bên người Nạp Lan Dung, nhìn Nạp Lan Tín, hỏi.

"Vị này là huynh trưởng của ta." Nạp Lan Dung nhíu mày nhìn Nạp Lan Tín, trong mắt thoáng qua vẻ ngoan tuyệt, trên môi vẫn là nụ cười bất cần như cũ, nhưng lại ẩn mấy phần lạnh lẽo.

"Tại hạ là Nạp Lan Tín. Hân hạnh được làm quen với huynh đài." Nạp Lan Tín nhìn Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, cười ôn hòa, nói.

Nạp Lan Tín vừa đánh giá bọn họ, vừa âm thầm tính toán. Hai người này quả nhiên khí độ bất phàm, thủ hạ tự mình hồi báo, hai người này là thương nhân buôn vũ khí, còn có không ít thủ hạ là tử sĩ.

Có vũ khí, có tử sĩ, đây chính là thứ hắn cần nhất hiện tại. Nếu có thể lôi kéo hai người này, chắc hẳn có thể gia tăng vài phần thắng cho hắn. Chắc chắn Nạp Lan Dung cũng đang ôm tâm tư này.

Nạp Lan Dung tâm tư thâm trầm, hắn đã bị lừa bao nhiêu năm, nếu không có Ngôn Tu Linh chỉ điểm, chỉ sợ cho đến bây giờ hắn còn cho rằng Thất đệ này là một kẻ bất cần, một đệ đệ thất học vô thuật.

"Tín huynh." Thẩm Thiển Mạch chỉ nhàn nhạt hành lễ, không kiêu ngạo không tự ti, thái độ đối với hai người bọn họ đều rất xa cách, vừa đúng, muốn nàng giúp một tay, vậy thì phải xem bản lĩnh của bọn họ. Nàng muốn xem, hai con hổ đánh nhau. Về phần nàng, còn chưa tới phiên bọn hắn tính kế.

Bốn người cùng nhau vào Lục phương trai, trên đài đã bắt đầu diễn hí kịch.

"Trì huynh buôn bán vũ khí, chắc hẳn kiếm được rất nhiều tiền?" Nạp Lan Tín mới vừa ngồi xuống đã vội vàng kết giao với Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển Mạch cười nhẹ, nhìn qua thì rất thân thiết, trong mắt lại thoáng qua tia khinh thường. Nạp Lan Tín quá mức gấp gáp, ý niệm trong mắt hắn rõ ràng như vậy, quả thật liếc mắt đã có thể nhìn thấu hắn đang nghĩ gì, nụ cười ôn hòa trên mặt có lẽ có thể lừa được kẻ khác, muốn lừa nàng, không chịu nổi một kích.

Xem ra Nạp Lan Tín có thể đi tới địa vị hôm nay, Ngôn Tu Linh tốn không ít tâm tư. Nếu không có Ngôn Tu Linh âm thầm nâng đỡ, Nạp Lan Tín này sao có thể trở thành đối thủ của Nạp Lan Dung.

"Thường thôi. Toàn bộ là do người mua ra giá.” Thẩm Thiển Mạch cười nhạt, bộ dáng thương nhân, khóe mắt cũng liếc qua Nạp Lan Dung, chỉ thấy Nạp Lan Dung đang nghịch ly trà trong tay, có vẻ không chút để ý, dường như không thèm để ý đến hành động của Nạp Lan Tín.

Nạp Lan Tín ngheThẩm Thiển Mạch trả lời, mặt màylập tức hớn hở tiếp tục nói, “Vậy không biết Trì huynh có tính giao dịch với ta hay không?”

Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, Nạp Lan Tín này không khỏi quá nóng lòng rồi. Ngay cả lai lịch còn chưa có thăm dò rõ ràng, cứ như vậy tùy tiện muốn làm giao dịch với nàng sao?! Khó trách Nạp Lan Dung lại án binh bất động, thì ra là muốn Nạp Lan Tín làm chim đầu đàn, thử xem lai lịch của nàng.

“Nếu đã như thế, trong tay Trì Mặc vừa đúng có một lô vũ khí thượng hạng, đều là loại có thể chém sắt như chém bùn.” Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu mày, thong thả ung dung nói.

Chém sắt như chém bùn! Nạp Lan Tín nuốt nước miếng, giống như thấy được cảnh tượng mình ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Nếu có được một lô vũ khí như vậy, muốn mượn lực âm thầm khống chế thế lực Hoàng Thành, có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Ngay cả Nạp Lan Dung vẫn tựa lưng vào ghế, cũng chầm chậm ngồi thẳng người lại, ánh mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch càng nhiều thêm mấy phần thăm dò sâu xa.

Thẩm Thiển Mạch không đổi sắc, chỉ nâng chung trà lên chậm rãi uống một hớp. Nạp Lan Dung, ngươi không muốn động, ta lại càng muốn ngươi động. Sao có thể cho ngươi cứ bàng quan như vậy được.

“Nhưng lô vũ khí thượng hạng kia, giá cả xa xỉ, chúng ta cũng không dám tùy ý mang theo.” Huyền Lâu thấy tính toánt rong mắt Thẩm Thiển Mạch, hiểu ý tiếp lời nói.

“Không sao! Ta có thể phái người đi lấy.” Nạp Lan Tín nghe vậy, lập tức vội vàng nói.

“Tam ca. Hôm nay đang có hí kịch đó. Ta ghét nhất là thời điểm xem kịch lại nghe thấy mấy chuyện tình phức tạp này.” Nạp Lan Dung đưa mắt nhìn Nạp Lan Tín Nhất, dáng vẻ bất mãn, tiện tay xoay xoay ghế, cười híp mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch nói. “Trì huynh, thưởng thức kĩ màn kịch này đi.”

Thẩm Thiển Mạch ngầm hiểu ý mỉm cười, mặc dù vừa rồi chỉ nói chuyện với Nạp Lan Tín, màn kịch hay trên sân khấu, nàng cũng không muốn xen vào.

Nạp Lan Dung đang ám chỉ nàng hãy tìm một đối tượng hợp tác tốt, ngàn vạn lần không được chỉ ham cái lợi trước mắt.

“Ai, cô nương này cũng thật là đáng thương, gả lầm trượng phu, liền rơi vào kết quả như vậy.” Nạp Lan Dung nhìn màn kịch trên đài, khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm, dáng vẻ tiếc hận.

Thẩm Thiển Mạch thu lại ánh mắt, đây là đang ám chỉ nàng, nếu chọn sai đối tượng hợp tác, kết quả cuối cùng sẽ rất thê thảm ư? Vừa đúng, nàng còn buồn làm sao không lộ dấu vết cự tuyệt Nạp Lan Tín đấy. Nếu Nạp Lan Dung đã cho nàng bậc đài này, đã thế nàng cung kính không bằng tuân mệnh.

“Thân thể Trì Mặc đột nhiên có chút không khỏe. Chuyện mua bán, chúng ta bàn lại sau.” Thẩm Thiển Mạch sờ sờ trán, mỉm cười xin lỗi với Nạp Lan Tín, rồi cười nói với Nạp Lan Dung, “Quấy rầy nhã hứng của Dung huynh. Lần sau sẽ bồi Dung huynh xem một màn kịch tận hứng.”

“Rất tốt.”Nạp Lan Dung chẳng hề để ý mỉm cười, trong mắt thoáng qua tia tán thưởng. Hắn cũng thích hợp tác với người thông minh, TrìMặc này rất hợp tâm ý của hắn.

“Chúng ta đi thôi.” Huyền Lâu cố ý lộ ra dáng vẻ quan tâm đến sức khỏe của Thẩm Thiển Mạch, giả bộ đỡ Thẩm Thiển Mạch rời khỏi Lục phương trai.

“Thế nào?”Vừa ra khỏi Lục phương trai, Huyền Lâu thu lại vẻ mặt ân cần, nhẹ nhàng hỏi.

Thẩm Thiển Mạch tất nhiên biết Huyền Lâu không phải là đang hỏi thân thể của nàng mà là hỏi về cái nhìn vớiNạp Lan Dung và Nạp Lan Tín. Ngay sau đó nhấp môi, cười nói.“Nạp Lan Dung thông minh hơn người, ý định kín đáo, mặc dù Nạp Lan Tín so ra kém hắn, nhưng hắn ta lại có Lâm Vị ủng hộ, cũng không thua Nạp Lan Dung.”

Kể từ đó, hai hổ đánh nhau, không tệ. Nàng, chính là vì khơi lên chiến tranh giữa bọn họ, để bọn họ đấu ngươi chết ta sống trước. Sau đó mới diệt trừ bọn hắn, quy phục Thái tử Nạp Lan Uy. Khi đó tất nhiên Nạp Lan Uy sẽ rất tín nhiệm nàng, nàng châm ngòi thổi gió, để Nạp Lan Uy phản bội hoàng hậu Diệp Tâm, Lê Quốc này, đã có thể chân chính rối loạn, hơn nữa ngoài nàng, không có người nào có thể dọn dẹp loạn cục này.

Nở nụ cười vui vẻ, Thẩm Thiển Mạch và Huyền Lâu một đường đi bộ, lại nhìn thấy dân chúng đều đang rối rít tránh một chiếc xe ngựa. Xe ngựa này cũng không phải đẹp đẽ quý giá, tốc độ xe ngựa cũng không nhanh, không biết vì sao dân chúng lại rối rít né tránh, còn có bộ dáng cung kính.

‘Tiểu ca, đây là xe ngựa ai vậy?” Thẩm Thiển Mạch hỏi.

“Ngươi là người bên ngoài à? Ngay cả xe ngựa cửa Đại tướng quân cũng không nhận ra?” Thiếu niên bị Thẩm Thiển Mạch gọi lại kinh ngạc nhìn Thẩm Thiển Mạch, bộ dáng không thể tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.