Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Quyển 3 - Chương 20



Thần sắc của Nạp Lan Dung đại biến, Thẩm Thiển Mạch đúng là công phu sư tử ngoạm. Đây chính là muốn Lê Quốc thần phục Thiên Mạc! Làm sao có thể chứ! Hắn tuyệt đối không đáp ứng, trong tay của hắn ngoài binh quyền của Diêu Viễn Sam còn có rất nhiều thứ mà Thẩm Thiển Mạch không biết.

Nếu không hắn làm sao biết được Thẩm Thiển Mạch chính là cung chủ Ma Cung, lại làm sao biết được quan hệ không tầm thường giữa cung chủ Ma Cung và Lâu chủ Mị Huyết Lâu.

Nạp Lan Dung hắn phải làm vương của Lê Quốc, đường đường chính chính Lê Vương. Nếu Lê Quốc thần phục Thiên Mạc thì cái danh Lê Vương này của hắn còn có thể coi là Vương sao? Như vậy hắn khổ tâm mưu tính lâu như vậy là vì cái gì. Chỉ có thể hận Lê Quốc thế lực yếu mỏng, cho dù hắn có tài năng ngút trời cũng không thể chống lại Lâm Vị và Thiên Mạc.

Nhếch môi cười, trong mắt ẩn chứa tức giận:” Cung chủ đang nói giỡn sao?”

Thẩm Thiển Mạch thấy trong mắt Nạp Lan Dung hiện lên tức giận nhưng lại giống như không nhìn thấy gì, ý cười nơi khóe miệng không giảm, con ngươi đen nhánh rét lạnh nhìn Nạp Lan Dung, ngữ điệu thong thả, không nhanh không chậm cười nói:” Thất hoàng tử cảm thấy Mặc Trì giống như đang nói đùa sao?”

“Muốn Lê Quốc thần phục Thiến Mạc? Không thể nào! Không có sự giúp đỡ của ngươi ta cũng có thể trở thành Hoàng đế của Lê Quốc”. Rốt cuộc Nạp Lan Dung không kiềm chế được tức giận, toàn bộ ý cười trong con mắt hoa đào hẹp dài biến mất, ở khóe mắt hiện ra mấy phàn âm chí, tức giận nói với Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển Mạch khẽ vuốt cằm, lộ ra dáng vẻ đồng tình, trong con ngươi mang theo ba phần châm chọc, bảy phần cảnh cáo, nhàn nhạt mở miệng nói:” Thất hoàng tử nói không sai. Nhưng mà ngươi phải biết, người Lâm Vị nâng đỡ là Tam hoàng tử, nếu như Thiên Mạc khoanh tay đứng nhìn thì ngôi vị hoàng đế này chỉ sợ ngươi không dễ dàng lấy được. Cứ cho là ngươi có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, Lâm Vị có thể dễ dàng tha cho Lê Quốc sao? Cho dù Lê Quốc đã cường đại nhưng so với Lâm Vị và Thiên Mạc thì còn kém xa”

Ngữ điệu của Thẩm Thiển Mạch không đột ngột cũng không bén nhọn, tựa như chỉ đang phân tích thế cục, nhưng trong mắt Nạp Lan Dung lại thoáng qua một tia ngưng trọng.

Thẩm Thiển Mạch nói không sai, so với những nước nhỏ khác thì Lê Quốc cường đại hơn rất nhiều nhưng lại hoàn toàn không thể so sánh với Thiên Mạc và Lâm Vị. Nếu như hắn lên làm Hoàng đế, chắc chắn sẽ đắc tội với Lâm Vị, nhưng nếu hôm nay hắn không đáp ứng điều kiện của Thẩm Thiển Mạch cũng có nghĩa là đắc tội với Thiên Mạc, diệt mất đường lui của Lê Quốc.

Thẩm Thiển Mạch thấy sự không cam lòng cũng giãy giụa trong mắt Nạp Lan Dung, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm, trong mắt thoáng qua một tia tự tin, chắc chắn nói:” Thất hoàng tử là người thông minh, không cần ta nhiêu lời, ngài cũng hiểu thế cục ngày hôm nay, Thiên Mạc và Lâm Vị sớm muộn gì cũng tranh đệ nhất thiên hạ. Giữa bọn họ chắc chắn sẽ không để bất cứ quốc gia nào xen vào. Hiện giờ giữ lại Lê Quốc chẳng qua là lúc bọn họ chưa chuẩn bị kĩ đem ra để ngăn chặn đối phương mà thôi. Một khi bọn họ chuẩn bị đầy đủ, Lâm Vị ắt hẳn diệt vong”

Sắc mặt Nạp Lan Dung lại thêm mấy phần khó coi. Thẩm Thiển Mạch vẫn không nhanh không chậm tiếp tục nói:”Tài năng của Thất hoàng tử, tại hạ rất bội phục. Nhưng tiếc là sinh không đúng thời, Lê Quốc chỉ lớn như vậy, cho dù có tài năng ngút trời, cũng không thể trong mấy năm làm cho Lê Quốc có thể đối lập cùng với Lâm Vị và Thiên Mạc. Huống chi hoàng đế Lâm Vị và Thiên Mạc, có người nào không phải là kinh thái tuyệt diễm? Thất hoàng tử tự tin dưới tình huống như vậy có thể giữ được Lê Quốc sao? Là hiện tại thần phục Thiên Mạc, dựa vào Thiên Mạc, hay là sau này trở thành pháo thí, Thất hoàng tử tự lựa chọn đi”

Nạp Lan Dung lạnh lùng nhìn Thẩm Thiển Mạch, ý định của Thẩm Thiển Mạch, hắn rất rõ ràng, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn đều không phản bác được một câu. Đúng vậy, nếu cho hắn thời gian vài năm, hắn tự tin có khả năng khiến Lê Quốc cường đại có thể chống lại Thiên Mạc và Lâm Vị, nhưng mà Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh sẽ không cho hắn thời gian.

Lê Quốc căn bản không thể nào so sánh với Lâm Vị và Thiên Mạc, hắn cũng không có thời gian để làm cho Lê Quốc cường đại. Mà một khi Thiên Mạc và Lâm Vị khai chiến, tất nhiên muốn diệt hết tất cả trở ngại với quốc gia họ, đến lúc đó Lê Quốc đứng mũi chịu sào, sẽ gặp phải nguy cơ diệt quốc.

Nếu giờ hắn không đưa ra quyết định, sẽ liên lụy đến cả Lê Quốc. Nhưng hắn thật sự muốn thần phục Thiên Mạc sao?

“Lê Quốc có thể thượng cống nhưng tuyệt không xưng thần” Nạp Lan Dung suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng trầm giọng nói, đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn.

Thẩm Thiển Mạch lông mày hơi nhướng lên, màu sắc trong con ngươi không thay đổi, ngữ điệu thanh nhã lại hàm chứa uy thế không cho phép kháng cự:” Thất hoàng tử hình như không hiểu lời của Mặc Trì, ta muốn chính là thần phục, không phải thượng cống”

“Ngươi đừng quá phận!” Nạp Lan Dung cố gắng nén giận, nhìn Thẩm Thiển Mạch cả vú lấp miệng em, trong mắt thoáng qua một tia phiền não nhưng nhiều hơn chính là giãy giụa.

“Thất hoàng tự tự mình cân nhắc đi, Mặc Trì trở về nghỉ ngơi”. Thẩm Thiển Mạch nhìn sự giãy giụa trong đôi mắt màu lam nhạt của Nạp Lan Dung, hiểu những gì mình vừa nói, Nạp Lan Dung đã nghe lọt.

Nàng nói đúng là không sai, đây chính là tình thế. Nếu Lê Quốc có thể trực tiếp dựa vào Thiên Mạc vẫn là tốt nhất. Nếu Nạp Lan Dung nhất định không chịu, Lê Quốc ắt hẳn gặp họa diệt vong. Chẳng qua là Lê Quốc cũng phải trả giá rất lớn. Lâm Vị và Thiên Mạc ai cũng không muốn.

“Đứng lại!” Nạp Lan Dung quát, từ từ đứng lên, trong mắt nhiều thêm vài phần quan sát và thưởng thức” Cung chủ nói không sai, nhưng nếu cả Lâm Vị và Thiên Mạc, Lê Quốc đều không muốn dựa vào, việc tấn công Lê Quốc, Thiên Mạc cùng Lâm Vị chỉ sợ cũng không muốn làm đi! Phải biết, tấn công Lê Quốc hao tốn không ít binh lực, theo lời của Cung chủ, thế lực của Lâm Vị và Thiên Mạc ngang nhau, người nào sẽ muốn làm chuyện tổn hao binh lực như vậy?”

Thẩm Thiển Mạch quay đầu lại, nhìn Nạp Lan Dung, trong mắt không có nửa điểm kinh hoảng. Con ngươi đen nhánh tựa như đầm sâu làm cho người ta khống đoán được tâm tư, khoé miệng nở một nụ cười như có như không, nhàn nhạt nói:” Thất hoàng tử chẳng lẽ không biết quan hệ của Hoàng đế Lâm Vị và Hoàng đế Thiên Mạc? Thất hoàng tử chẳng lẽ không nhớ năm đó Kỳ Nguyệt diệt quốc như thế nào, Lâm Vị và Thiên Mạc phân chia Kỳ Nguyệt như thế nào?”

Nếu theo lẽ thường, Lê Quốc tự nhiên có thể dưới tình huống như vậy giữ được mình, cầu được thời gian quý giá, nhanh chóng phát triển. Nhưng Ngôn Tu Linh cùng Tư Đồ Cảnh Diễn làm sao có thể để cho Nạp Lan Dung thời gian như vậy?

Hơn nữa Ngôn Tu Linh và Tư Đồ Cảnh Diễn có giao tình, là yếu tố có lợi nhất trong trận tranh đoạt thiên hạ này, bởi vì bọn họ có thể cùng liên thủ chống lại kẻ thù, cùng đối phó với kẻ địch, như vậy liền tiêu diệt tất cả những kẻ nhân lúc bọn họ tranh giành mà tranh thủ phát triển.

Nạp Lan Dung đúng là một người thông minh, chỉ tiếc sinh ra không gặp thời, chỉ tiếc là gặp Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh. Như vậy Lê Quốc nhất định không thể phát triển. Nếu Nạp Lan Dung là Kỳ Nguyệt hoàng tử, như vậy có thể cùng phân tranh, chỉ tiếc thế lực của Lê Quốc bây giờ thực sự quá yếu.

Ngay cả có thiết kị thì như thế nào? Mười mấy vạn binh lực kia đứng trước trăm vạn binh lực của Lâm Vị và Thiên Mạc có thể chống đỡ được bao lâu. Ngay cả quốc khố tràn đầy thì như thế nào? Quốc khố nho nhỏ kia đứng trước tài lực to lớn của Lâm Vị và Thiên Mạc thì là cái gì. Ngay cả Nạp Lan Dung thông minh vô song thì như thế nào? Cho dù hắn thông minh hơn nữa cũng không so được với Ngôn Tu Linh và Tư Đồ Cảnh Diễn liên thủ.

“Ta đáp ứng ngươi”

Nhưng thời điểm Thẩm Thiển Mạch sắp rời khỏi Lục phương trai, thanh âm Nạp Lan Dung xa xa bay đến, mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng không cam lòng. Cước bộ của Thẩm Thiển Mạch hơi chậm lại. nở một nụ cười vui vẻ.

“Mặc Trì cũng biết Thất hoàng tử là người thông minh” Thẩm Thiển Mạch hồi mâu, ánh mắt giống như là ánh trăng nước chảy, tĩnh mật mà đầy cơ trí.

Nạp Lan Dung mang theo mấy phần thưởng thức nhìn Thẩm Thiển Mạch. Theo lời đồn Cung chủ Ma Cung thanh nhã vô song nhưng lại giết người không chớp mắt, nhưng mà lại không ai biết, Cung chủ Ma Cung lại là một người cơ trí như vậy.

Hắn sở dĩ biết Cung chủ Ma Cung cơ trí, biết quan hệ không tầm thường giữa Lâu chủ Mị Huyết Lâu và Cung chủ Ma cung là vì hắn kinh doanh Thiên Tuyệt Lâu cùng Thiên Khuyết Lâu.

Chủ nhân sau lưng thiên hạ đệ nhất tửu lâu cùng đệ nhất khách sạn nổi danh thiên hạ, không một ai biết. Ngay cả Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Ngôn Tu Linh cũng không biết, lão bản sau lưng này lại là Thất hoàng tử Lê Quốc, Nạp Lan Dung.

Trước đó vài ngày, thủ hạ của Thiên Tuyệt Lâu hồi báo, Cung chủ Ma Cung thuyết phục triều thần Kỳ Nguyệt, hơn nữa còn cam đoan bọn họ có thể giữ được quốc đô Kỳ Nguyệt. Hắn vốn cho rằng, đó chẳng qua là Cung chủ Ma Cung khoe khoang khoác lác, thật không ngờ hắn thực sự làm được.

Cũng chính bởi vì hắn ( Thẩm Thiển Mạch) làm được nên hắn ( Nạp Lan Dung) mới biết Cung chủ Ma Cung và Lâu chủ Mị Huyết lâu quan hệ không tầm thường. Nếu không Lâu chủ Mị Huyết Lâu, cũng chính là Hoàng đế Thiên Mạc làm sao có thể buông tha cho đô thành của Kỳ Nguyệt.

Tạm thời không nói đến lưu lại đô thành của Kỳ Nguyệt là để lại bao nhiêu hậu họa, chỉ nói đến sự giàu có và đông đúc của đô thành Kỳ Nguyệt, có thể so được với mười mấy thành trì nhỏ. Sau đó hắn lại nghe ngóng mới biết, Cung chủ Ma Cung sai Thôi Phổ âm thầm khống chế đô thành Kỳ Nguyệt, hôm nay Đô thành Kỳ Nguyêt dân chúng an cư lạc nghiệp, hơn nữa ngày càng phồn vinh, hơn nữa phần lớn dân chúng đã không còn phân biệt rõ ràng chuyện quốc gia khác biệt, chẳng qua là bình bình đạm đạm sống, những quan viên kia cũng sống một cuộc sống bình thường.

Cứ như vậy, chẳng những không tạo thành thương vong máu chảy, không tốn một người đã thu phục được Đô thành Kỳ Nguyệt. Thủ đoạn của Cung chủ Ma Cung này, thực không đơn giản.

Nở một nụ cười bất cần đời, Nạp Lan Dung ý vị thâm trường nói:” Cũng như nhau thôi”.

Thẩm Thiển Mạch nhìn nụ cười của Nạp Lan Dung, chỉ cảm thấy đằng sau nụ cười này dường như có cái gì đó. Chẳng qua là nàng cũng không muốn suy đoán quá nhiều, mặc kệ Nạp Lan Dung có tâm tư gì, chuyện tình của Lê Quốc hôm nay cũng coi như là có kết quả tốt, chờ Lê Vương chết, Lê Quốc có thể có mấy người dùng được.

Nàng vốn là muốn âm thầm lẻn vào cung giết chết Lê Vương. Chảng qua là gặp Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên, bọn họ cầu xin nàng hãy bỏ qua cho Lê Vương, nàng mới không hạ thủ. Nàng với Lê Vương không có thù hận gì, hơn nữa thân thể của Lê Vương cũng không cầm cự được lâu nữa.

Vốn dĩ tính toán hợp tác cùng thái tử nên mới vội vàng muốn giết Lê Vương, để tránh cho Nạp Lan Dung cùng Nạp Lan Tín chuẩn bị tốt. Hôm nay kế hoạch thay đổi, Lê Vương chết lúc nào đã không còn quan trọng.

“Mặc Trì cáo từ”. Thẩm Thiển Mạch thu hồi ánh mắt dò xét, nhanh nhẹn rời khỏi Lục Phương trai.

Nap Lan Dung nhìn bóng lưng của Thẩm Thiển Mạch, khóe môi giương lên, hướng về bóng lưng của nàng nói:” Ảnh, Cung chủ Ma Cung này cũng là một nam nhân thông minh”

Sau lưng không có động tĩnh gì, cũng không nhìn thấy người, chẳng qua là Nạp Lan Dung biết cái người được kêu là Ảnh kia đồng ý với quan điểm của hắn. Khóe môi kéo lên một nụ cười, từ trước đến nay hắn đều thích người thông minh, bởi vì cùng người thông minh đấu mới thú vị, nếu không chính là giảm giá trị của mình.

Hôm sau, gần vào lúc giữa trưa, Thẩm Thiển Mạch mới lười biếng đứng lên, vuốt vuốt đôi mắt nhập nhèm, trong mắt có mấy phần lười biếng, nhưng nhìn kĩ lại, trong con ngươi đen nhánh kia rõ ràng có mấy phần giảo hoạt.

“Huyền Lâu, sớm vậy!” Thẩm Thiển Mạch nở một nụ cười vui vẻ, chào hỏi Huyền Lâu – người đã sớm ở ngoài phòng chờ đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.