Tất cả hơn mười tên sát thủ còn lại đều sợ hãi không dám tiến lên, chỉ dám đứng nhìn Thẩm Thiên Mạch cùng Huyền Lâu, giống như là đang nhìn thấy Tu La đến từ địa ngục.
"Như thế nào, ngươi còn muốn bắt ta lại không?" Thẩm Thiên Mạch nhíu lông mày, nàng không thèm để ý tới hơn mười tên sát thủ còn lại kia, khóe miệng treo nụ cười giễu cợt, nhìn Nạp Lan liễu.
"Ngươi... Ngươi..." Bây giờ Nạp Lan Liễu đã hoảng sợ đến nỗi nói không ra được lời nào, hắn chỉ vào Thẩm Thiên Mạch, trong mắt đều là vô cùng sợ hãi.
Thẩm Thiên Mạch khinh thường nhìn hắn một chút, khóe miệng ý cười không giảm, nàng cười nói: "Tam hoàng tử rất nhân từ, sẽ không muốn đuổi cùng giết tận. Thái tử điện hạ tự lo cho mình thật tốt đi."
Trừ bên phủ còn lại hơn mười sát thủ, bên ngoài phủ thái tử cũng không thiếu thị vệ. Nhưng không có một người dám ngăn cản họ rời đi, cũng không có ai có thể ngăn được bọn họ.
"Quá đáng sợ..." Nạp Lan Liễu lẩm bẩm nói, trong mắt nhanh chóng hiện ra một tia ác độc. Vốn là hắn không cảm thấy cần phải nhanh chóng diệt trừ Nạp Lan Tín, nhưng qua hôm nay xem ra, hắn phải mau diệt trừ Nạp Lan Tín!
Thẩm Thiên Mạch cùng Huyền Lâu cùng nhau đi ra phủ thái tử. Huyền Lâu cười ôn hòa nói, " Thiên Mạch thật là giảo hoạt, chỉ cần như thế, chỉ sợ Nạp Lan Tín sẽ không sống được bao lâu nữa."
"Trải qua lần này, Nạp Lan Liễu chắc sẽ muốn nhanh chóng diệt trừ Nạp Lan Tín chứ?" Thẩm Thiên Mạch từ chối cho ý kiến, cười nhạt nói, "Như vậy thì chỉ cần ngồi xem bọn họ huynh đệ tranh đấu với nhau thôi."
Hai người nhàn nhã ở đi trên đường, lại nghe được một tin tức vô cùng kinh sợ. Vị công chúa thời gian trước sẽ hòa thân cùng Thiên Mạc, bảy ngày sau thành hôn!
Thời gian nghe được tin tức này, Thẩm Thiên Mạch chỉ có cảm giác mình tai mình nghe nhầm vậy. Làm sao có thể chứ? Rõ ràng còn một tháng nữa, thế nào bây giờ lại biến thành bảy ngày! Làm sao mà Tư Đồ Cảnh Diễn lại có thể đồng ý chuyện này được?
Không thể nào! Cảnh Diễn tuyệt đối sẽ không phản bội nàng. Trong này nhất định là có ẩn tình! Nàng nhất định phải đi hỏi cho rõ ràng.
"Ngươi nghe được tin tức từ đâu?" Thẩm Thiên Mạch bắt một người trong đám người được đang bàn luận tin tức này, vì quá khẩn khương nên nàng dùng sức rất lớn. Người bị Thẩm Thiên Mạch bắt được kêu đau, quay lại nhìn Thẩm Thiên Mạch.
"Ngươi làm gì đấy vậy! Trước đó Thiên Mạc cùng hoàng đế Lâm Vị cũng đã có thiệp mời đưa đi khắp nơi rồi! Tất cả mọi người đều biết chuyện này mà!" Người nọ liếc Thẩm Thiên Mạch một cái, vừa cau mày, đẩy cánh tay của Thẩm Thiên Mạch đang nắm chặt lấy bả vai hắn.
"Làm sao có thể!" Trong mắt Thẩm Thiên Mạch là sự khiếp sợ và không thể tin, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Cảnh Diễn làm sao có thể không đợi nàng trở về mà đã muốn kết hôn Quận chúa An Nhã kia?!
Thấy vẻ mặt Thẩm Thiển mạch quá kích động, cái người bị Thẩm Thiên Mạch bắt được lộ ra vẻ mặt tiếc hận, một công tử thanh nhã vô song như vậy, thế mà đầu óc lại có vấn đề.
Mà Thẩm Thiên Mạch cũng là hoàn toàn không biết, chân mày nàng khóa lại thật chặt khóa với nhau.
"Nơi này giao cho huynh! Ta muốn đi tìm hắn!" Thẩm Thiên Mạch hướng về phía Huyền Lâu cười xin lỗi, rồi lập tức chạy như bay về khách sạn.
Từ Lê quốc đến Thiên Mạc quốc, dù có có gắng ra roi thúc ngựa, thì cũng cần tới thời gian là bảy ngày. Không kịp thời gian nữa, nàng phải trong vòng bảy ngày trở lại Thiên Mạc quốc. Nàng tuyệt đối không thể để Tư Đồ Cảnh Diễn cưới người nữ nhi khác! Tuyệt đối không thể!
Nàng sử dụng khinh công tuyệt đỉnh bay vút qua ngã tư đường. Mọi người rối rít ngước mắt nhìn bóng dáng bay vút qua đó, cho mình vừa nhìn thấy được tiên nhân trên trời. Mà giờ phút này, trong đầu của Thẩm Thiên Mạch cũng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là phải mau chóng chạy về Thiên Mạc.
Huyền Lâu ngưng mắt nhìn bóng dáng Thẩm Thiên Mạch vội vàng rời đi, nhìn dáng vẻ của nàng cứ như một khắc cũng không chờ được nữa.
Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu là ngươi dám chuyện gì có lỗi Thiên Mạch, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Dù không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta cũng bất chấp tất cả. Huyền Lâu nhìn hướng Thẩm Thiên Mạch rời đi, âm thầm nghĩ.
Bên kia, khi Thẩm Thiên Mạch trở lại khách sạn liền vội vàng dắt ngựa ra, xoay người lên ngựa, không để ý chút nào tới dòng người tấp nập trên đường phố, nàng phi ngựa như điên.
"Cung chủ muốn đi đâu?" Thời điểm sắp đến gần cửa thành, có một bóng người ngăn cản đường đi của Thẩm Thiên Mạch.
Thẩm Thiên Mạch thu dây cương, lạnh lùng nhìn Nạp Lan Dung đang ngăn mình lại, nàng không nhịn được, nói: "Ta có chuyện của ta. Ngươi đừng quên ước định của chúng ta là được!"
"Ta chắc chắn sẽ không quên. Chỉ là bây giờ chính là thời điểm mấu chốt, Cung chủ có chuyện gì mà so chuyện của Lê quốc còn quan trọng hơn?" Nạp Lan Dung nhìn Thẩm Thiên Mạch, mặt tò mò hỏi.
Hắn biết Cung chủ Ma Cung cùng Mị Huyết lâu chủ, cũng chính là Thiên Mạc hoàng đế giao tình không ít. Chẳng lẽ là vì muốn chạy tới tham gia hôn lễ của Thiên Mạc hoàng đế? Đó cũng chỉ là một cuộc hòa thân mà thôi, đáng giá như vậy sao?
"Nam nhân của ta muốn kết hôn nữ nhân khác, chuyện này còn chưa đủ quan trọng sao? Ngươi tránh ra cho ta!" Trong mắt Thẩm Thiên Mạch mang theo ba phần lo âu, bảy phần không kiên nhẫn, roi ngựa trong tay nàng mang theo nội lực, không chút lưu tình đánh về phía Nạp Lan Dung, bắt hắn tránh ra.
Nạp Lan Dung vội vàng lắc mình một cái tránh được roi ngựa, hắn lại muốn nói tiếp, thì Thẩm Thiên Mạch đã cưỡi ngựa đi mất.
Nạp Lan Dung nhíu nhíu mày, nhìn bóng lưng của Thẩm Thiên Mạch. Chẳng lẽ lời giang hồ đồn đãi là thật? Cung chủ Ma Cung thật ra là nữ tử?
Như vậy công tử thông tuệ tuyệt luân, trầm tĩnh lạnh lùng vô song là nữ tử?
Nạp Lan Dung có chút không dám tin nhìn bóng dáng xa dần của Thẩm Thiên Mạch. Không nghĩ tới người luôn luôn trấn định như Thẩm Thiên Mạch cũng sẽ có lúc quá lo lắng mà mất đi tỉnh táo. Tình yêu quả thật sự sẽ cho con người ta choáng váng đầu óc.
Nếu như nói Cung chủ Ma Cung là một cô gái, như vậy quan hệ giữa Thiên Mạc hoàng đế với nàng chắc chắn là không tầm thường. Thật ra thì từ lúc hoàng đế Thiên Mạc vì Cung chủ Ma Cung mà buông tha cho đô thành của Kỳ Nguyệt quốc hắn đã bắt đầu hoài nghi rồi. Chỉ là sau này lại thấy đô thành của Kỳ nguyệt được phát triển phồn vinh như vậy, hắn cho là do hoàng đế Thiên Mạc có tầm nhìn xa trông rộng. Hôm nay xem ra, hình như không chỉ đơn giản như vậy.
Cung chủ Ma Cung lần đi nhất định là vì muốn ngăn cản hoàng đế Thiên Mạc hòa thân, đến lúc đó Thiên Mạc quốc sẽ giằng co với Lâm vị quốc, đó sẽ là lúc để Lê nước của hắn cũng có thời gian thở dốc.
Như vậy thì hắn sẽ không phải hợp tác cùng Thiên Mạc đúng không? Nạp Lan Dung bắt đầu suy nghĩ lại về vấn đề này.
Cung chủ Ma Cung tham gia vào nội chính của Lê quốc, chắc chắn cũng là âm mưu của hoàng đế Thiên Mạc bày ra. Như vậy hoàng đế Thiên Mạc không phải là thật sự muốn cùng Lâm Vị hòa thân. Mà hoàng đế Lâm Vị muốn hai nước hòa thân, đó chẳng qua chỉ là một nước cờ mà thôi, chắc chắn hoàng đế Lâm Vị này cũng đã biết rõ hoàng đế Thiên Mạc đã có người trong lòng rồi.
Nếu là hoàng đế Thiên Mạc cự tuyệt hòa thân, vậy thì hoàng đế Lâm Vị có lý do để hưng binh. Với quan hệ từ trước của Ngôn Tu Linh với Tư Đồ Cảnh Diễn, chắc chắn hắn cũng đã biết Tư Đồ Cảnh Diễn sẽ không tiếp nhận hòa thân này nên mới có thể ra một bước cờ như thế này. Qua đấy có thể thấy được, tình cảm của Tư Đồ Cảnh Diễn đối với Cung chủ Ma Cung nhất định rất sâu đậm.
Nạp Lan Dung nhếch miệng lên một chút ý cười. Nếu là hắn có thể khống chế được Cung chủ Ma Cung, chẳng phải thì đồng nghĩa với kềm chế Tư Đồ Cảnh Diễn? Nếu là có thể kiềm chế được Thiên Mạc, để cho Lê quốc có thời gian thở dốc, hắn nhất định sẽ có thể khiến cho Lê Quốc từ từ vững chắc, từ từ cường thịnh lên.
"Ảnh." Nạp Lan Dung nâng lên một nụ cười thâm sâu, hướng về phía chỗ tối hô lên.
"Dung." Một bóng người màu đen như bóng như bóng người xuất hiện. Đây là một loại võ công cực kỳ quái dị, có thể che giấu mình rất tốt, ngay cả cao thủ như Thẩm Thiên Mạch cũng không thể phát hiện được có một người luôn luôn đi theo Nạp Lan Dung.
"Ngươi có muốn đánh cuộc một lần hay không? Thắng, Lê quốc có thể cùng Thiên Mạc, Lâm Vị chia thiên hạ làm ba. Thua, đó chính là diệt quốc!" Nạp Lan Dung nhìn bóng dáng xinh đẹp màu đen, trong mắt hiện ra một mảnh dịu dàng.
"Ta là cái bóng của ngươi, đương nhiên là sẽ vĩnh viễn đuổi theo ngươi." Cái cô gái có cái khăn che màu đen chậm rãi nói ra, giọng nói là tràn đầy nhu tình. Kể từ khi nàng yêu hắn, nàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn. Biết rõ hắn là loại người không có tình yêu, nhưng nàng vẫn cố chấp đi theo bên cạnh hắn, nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì. Nhưng ít nhất thì hắn cũng đã đối với nàng dịu dàng hơn nhiều so với người khác, không phải sao? Như vậy cũng đủ rồi! Nàng nguyện ý cứ như vậy một mực yên lặng canh giữ ở bên cạnh hắn, làm cái bóng của hắn.
Ở phía Lê quốc nối với ngoại ô của Thiên Mạc.
Một người một ngựa, chạy như điên tại vùng ngoại ô. Cô gái trên lưng ngựa cô gái vung mạnh roi vào con ngựa, con ngựa bị đau phi như điên.
Vó ngựa làm cho cát bụi bay đầy trời.
Cô gái trên lưng ngựa có một đầu tóc đen như mực, tung bay trong gió nên dính bụi bậm. Trong đôi mắt đen nhánh của nàng tràn đầy sự quật cường cùng không cam lòng, môi đỏ thẫm cắn thật chặt, đầu lông mày xinh đẹp chau chật lại.
Một đường đi long đong vất vả. Trên khuôn mặt nàng là sự tiều tụy cùng mệt mỏi, nhưng con ngươi đen nhánh lại sáng kinh người, giống như có một cố chấp đang chống đỡ cho nàng.
Đã qua sáu ngày rồi. Ngày mai, sẽ là ngày hoàng đế Thiên Mạc cưới An Nhã Quận chúa của Lâm Vị quốc. Chính là ngày Tư Đồ Cảnh Diễn cưới An Nhã Quận chúa! Không! Nàng tuyệt đối không cho phép có chuyện như vậy. Đó là Cảnh Diễm của nàng, nàng tuyệt đối không cho phép nữ nhân khác nhúng chàm hắn.
"Nếu như ngươi làm tổn thương ta, vậy phải làm thế nào?"
"Mạch nhi tùy ý xử trí, ta tuyệt không đánh trả."
Lời nói còn văng vẳng bên tai. Tư Đồ Cảnh Diễn, chàng không nên để cho ta thất vọng. Mặc kệ là nguyên nhân gì, nếu như chàng dám cưới An Nhã Quận chúa kia, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chàng.
Thẩm Thiên Mạch vung mạnh roi ngựa. Không biết là nàng đang vội vã chạy tới Thiên Mạc, hay là đang băn khoan nhớ đến người trong lòng mình, nên mỗi một lần nàng vung roi, nàng cảm giác cũng như quất vào ngực vậy. Rất đau, rất nóng lòng! Trong mắt Thẩm Thiên Mạch có sự sợ hãi cùng lo lắng.
Ngày thứ bảy. Bảy ngày nàng không ngủ không nghỉ. Thẩm Thiên Mạch rốt cuộc đã tới được đô thành của Thiên Mạc.
Đô thành của Thiên Mạc vẫn phồn hoa như trước, vẫn đẹp như vậy. Thậm chí so với lần trước nàng tới, nó càng thêm phồn hoa, xinh đẹp. Bởi vì đi đầy đường đều giăng đèn, kết hoa để ăn mừng đám cưới của hoàng đế Thiên Mạc, hôn lễ của hoàng đế Thiên Mạc cùng An Nhã Quận chúa của Lâm Vị.
Đập vào mắt nàng đều là màu đỏ vui mừng. Nàng yêu ai yêu cả đường đi nên cũng đã thích màu đỏ. Nhưng là bây giờ, những thứ này màu đỏ đập vào Thẩm Thiên mạch lại là vô cùng châm chọc. Tư Đồ Cảnh Diễn, hắn thật muốn kết hôn cùng cô gái khác sao? Thật sự chỉ cần một chút thời gian nữa thôi cũng không thể đợi nàng được sao?
Sẽ không đâu. Sẽ không đâu. Đó là Tư Đồ Cảnh Diễn của nàng mà. Làm sao chàng có thể lừa gạt nàng được?
Cảnh Diễn đã nói, cả đời này, một đời một kiếp này sẽ bên cạnh nàng. Hắn sẽ không phụ nàng. Tuyệt đối sẽ không. Chuyện này nhất định còn ẩn tình, nàng nhất định phải đi tìm hiểu cho rõ ràng.
Mang theo sự tín niệm này, Thẩm Thiên Mạch cố gắng chống đỡ thân thể bởi vì bảy ngày không nghỉ ngơi, mà xông vào hôn lễ đang được cử hành trên đại điện hôm nay.