Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Quyển 3 - Chương 7: Sóng ngầm mãnh liệt



“Ta muốn trở về biệt viện của Thất Tuyệt sơn trang”. Thẩm Thiển Mạch cau mày nói, mấy ngày nay ở bên ngoài, chắc Thiên Thiên rất lo lắng, huống chi, nàng còn phải mượn thế lực của Huyền Lâu đi đối phó với Đường Môn, cho nên nàng nhất định phải trở về.

“Từ khi nào cung chủ Ma Cung cùng Thiếu trang chủ của Thất Tuyệt sơn trang có quan hệ tốt như thế?”. Thanh âm của Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo một tia buồn bực.

Khi Tư Đồ Cảnh Diễn nghe nàng nói muốn về Thất Tuyệt sơn trang, hơi thở đột nhiên trầm xuống, Thẩm Thiển Mạch nhạy cảm phát hiện ra dường như Tư Đồ Cảnh Diễn không vui, nhưng nàng cũng không biết là có chuyện gì xảy ra. Hôm nay lại nghe được câu hỏi mang theo vài phần buồn bực của Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng coi như đã hiểu.

Cảnh Diễn của nàng đang ghen! Đúng là một nam nhân khó chịu.

Nghĩ tới đây, trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia giảo hoạt, chàng đã gạt ta thân phận của chàng, vậy cũng đừng trách ta trêu chọc chàng, giương lên nụ cười ta, Thẩm Thiển Mạch nói:” Tại hạ cùng Huyền trang chủ tâm đầu ý hợp, tự nhiên là quan hệ tốt”

Qủa nhiên lời này vừa thốt ra, không khí xung quanh Tư Đồ Cảnh Diễn lại trầm xuống, bộ dáng kia giống như muốn phá vỡ mọi thứ vậy. Thanh âm cũng không cần cố ý ngụy trang mà cũng âm trầm đáng sợ:” Là như vậy sao?”

“Ân công thoạt nhìn giống như rất tức giận? Chẳng lẽ ân công bị đoạn tụ (gay đó)? Nếu như ân công coi trọng Mặc Trì, Mặc Trì cũng có thể cố gắng thử xem” Thẩm Thiển Mạch giương môi giảo hoạt cười, ba bước biến thành hai bước đi về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, trêu đùa nói.

“Ngươi…” Tư Đồ Cảnh Diễn bị Thẩm Thiển Mạch bị Thẩm Thiển Mạch nói cho tức giận đến mức không nói nên lời, Thẩm Thiển Mạch, nữ nhân này dám ngang nhiên đùa giỡn với nam nhân khác như vậy, chờ nàng trở lại Thiên Mạc, hắn nhất định phải dạy dỗ lại nàng cho tốt.

Bên này Tư Đồ Cảnh Diễn còn chưa phát giận, vì thân thể suy yếu, mấy bước đi quá nhanh, Thẩm Thiển Mạch không đứng vững được, lảo đảo một cái ngã nhào vào lòng Tư Dồ Cảnh Diễn.

“Ngươi không sao chứ?” Thấy hai gò má tái nhợt của nàng, toàn bộ tức giận của Tư Đồ Cảnh Diễn lập tức biến mất, trong mắt chỉ còn lại vô hạn đau lòng. Nếu hắn đến sớm một bước, Thẩm Thiển Mạch sẽ không như vậy. Nếu không vì hắn, Thiển Mạch sao phải chịu sự đau đớn, mạo hiểm như vậy.

Gương mặt tái nhợt của nàng hiện lên một nụ cười xinh đẹp, trong con ngươi đen nhánh lóe ra một tia sáng, phảng phất làm cho gò má tái nhợt kia cũng phát ra ánh sáng mê người. Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười nói:” Không sao”.

Lúc này Tư Đồ Cảnh Diễn mới kịp phản ứng, hiện tại hắn đang ôm nàng, nhưng giờ đây hắn đang là một hắc y nhân xa lạ, không phải là Tư Đồ Cảnh Diễn, không thể nói ôm là ôm, vì vậy thu tay về nhanh như chớp, cố làm ra vẻ lạnh lùng nhìn Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển Mạch thấy phản ứng của Tư Đồ Cảnh Diễn, trong mắt Thẩm Thiển Mạch lóe ra tia giảo hoạt, giương lên một nụ cười nghịch ngợm nói:” Ân công sao lại sợ như vậy? Mặc Trì là nam tử chứ đâu phải là cô nương”.

Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn ánh mắt giảo hoạt của nàng, chân mày hơi cau lại, lời nói này của Thẩm Thiển Mạch giống như là đang kích động tâm tình của hắn, chẳng lẽ Thẩm Thiển Mạch đã hoài nghi thân phận của hắn? Không được! Tuyệt đối không được để lộ ra sơ hở, nghĩ tới đây, Tư Đồ Cảnh Diễn thu liễm tâm tình, bất đắc dĩ nói:” Thương thế của ngươi đã gần như khỏi hẳn. Ngày mai ta sẽ ngươi về biệt viện của  Thất Tuyệt sơn trang”.

Thẩm Thiển Mạch nhìn bóng lưng của Tư Đồ Cảnh Diễn, nở một nụ cười ấm áp. Nếu như Tư Đồ Cảnh Diễn đã không muốn nói, nàng cũng không cưỡng ép, dù sao nàng biết Tư Đồ Cảnh Diễn nhất định là muốn tốt cho nàng.

Ánh mặt trời chiều tà chiếu vào trong phòng, bóng dáng màu đen của Tư Đồ Cảnh Diễn dưới ánh mặt trời in lên một bóng mờ, cả người giống như được phủ lên một tàng ánh sáng, thật vô cùng ấm áp, tốt đẹp. Mà Thẩm Thiển Mạch một bộ bạch y, đứng đằng sau Tư Đồ Cảnh Diễn.

Hai người đều được ánh mặt trời ấm áp, vui vẻ phủ lên. Trong mắt hàm chứa một tia tình cảm. Chỉ tiếc bọn họ không thấy được vẻ mặt của đối phương. Nếu không đây chính là một bức họa nồng tình mật ý.

“Khụ… Chủ nhân”. Thanh Tùng cố ý làm thanh âm khàn đi, mấy thanh âm kì quái liền từ cửa truyền đến.

Tư Đồ Cảnh Diễn thu hồi ánh mắt, nhìn Thẩm Thiển Mạch, không biết có phải là do hắn suy nghĩ nhiều hay không, khi hắn nhìn Thẩm Thiển Mạch đứng ở sau ánh mặt trời, mỉm cười ngọt ngào như vậy, phảng phất giống như là thê tử nhìn trượng phu. Đến khi nhìn kĩ lại, chỉ thấy tầm mắt của nàng nhàn nhạt nhìn về phía trước.

Thu liễm tâm tình, tư Đồ Cảnh Diễn lững thững đi ra khỏi phòng, ánh mắt nhàn nhạt mà Thẩm Thiển Mạch cố tình thể hiện lại lộ ra tia dịu dàng.

Ngoài phòng, cả người Tư Đồ Cảnh Diễn đều là khí chất ngoan tuyệt lạnh lùng, trường bào đen như mực càng làm lộ rõ khí chất của hắn.

“Chủ nhân, đã tiêu diệt mười mấy phân đà của Đường Môn. Nhưng mà lực lượng của tổng bộ Đường Môn quả thực rất mạnh”. Thanh Tùng cung kính bẩm báo. Lần này hắn vì chuyện của Hồng Mai nên trì hoãn thời gian cứu viện Tư Đồ Cảnh Diễn. Mặc dù Tư Đồ Cảnh Diễn đối xử với bọn họ rất tốt, nhưng luôn là người thưởng phạt phân minh. Lần này nếu hắn không làm xong chuyện của Đường Môn thì khó tránh khỏi bị trách phạt.

Tư Đồ Cảnh Diễn chẳng qua chỉ lẳng lặng nghe Thanh Tùng hồi báo, con ngươi xẹt qua một tia ngoan tuyệt. Ngôn Tu Linh biết Mị Huyết Lâu là thế lực của hắn, hắn sao lại không biết chủ nhân chân chính của Đường Môn chính là Ngôn Tu Linh chứ?

Chẳng qua là lấy hiểu biết của hắn đối với Ngôn Tu Linh, Ngôn Tu Linh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến tính mạng của hắn và Thẩm Thiển Mạch, lần này chắc chắn là Đường Vân tự chủ trương. Nhưng mà bất kể thế nào, bọn chúng đã làm tổn thương Thẩm Thiển Mạch, hắn sẽ không bỏ qua cho Đường Môn.

“Triệu tập toàn bộ thế lực ngầm của Mị Huyết Lâu, tiêu diệt Đường Môn, còn về phần thuộc hạ ở Phượng Linh Thành, có thể di tản”. Trong con ngươi đen giống như bảo thạch của Tư Đồ Cảnh Diễn hiện lên một tia quả quyết, trong ánh chiều ta, chiếc cằm thon gầy của hắn nâng lên tạo ra một độ cong tà mị, khóe miệng nở nụ cười phảng phất như Thượng Đế từ trên cao nhìn xuống những con kiến hôi.

Thanh Tùng sững lại một chút, nhìn Tư Đồ ảnh Diễn nói:” Nhưng không phải bây giờ chủ nhân đang ở Phượng Linh Thành sao? Thuộc hạ đều đi, an nguy của chủ nhân làm sao bây giờ?”

“Người của Ma Cung đã đến, nàng sẽ không có chuyện gì”. Tư Đồ Cảnh Diễn không trả lời vấn đề của Thanh Tùng, con ngươi dịu dàng nhìn căn phòng, tiếp theo nở một nụ cười:” Về phần an nguy của ta, còn cần các ngươi bảo vệ? Nếu là chờ các ngươi bảo vệ, chỉ sợ ta đã sớm táng thân trong Phong Sơn Cốc”.

Thanh Tùng nghe được lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, xấu hổ cúi đầu. Hắn hiểu, làn này liên quan đến an nguy của Thẩm Thiển Mạch nên hắn mới tức giận và để ý như vậy.

“Ngươi đối với Hồng Mai có tâm tư gì ta không cần biết. Hôm đó ngươi vì muốn mở lòng của nàng nên mang nàng đi nơi nào ta cũng không quan tâm. Nhưng ngươi phải ghi nhớ, nếu như còn có lần sau, vị trí hộ pháp của Mị Huyết Lâu này ngươi không cần làm nữa”. Tư Đồ Cảnh Diễn thấy Thanh Tùng cúi đầu, biết Thanh Tùng đã nhận thức được sai lầm lần này, chẳng qua là lạnh lùng nhìn, thản nhiên nói.

“Dạ”. Thanh Tùng lên tiếng, thì ra cái gì chủ nhân cũng biết.

Đúng vậy, ngày đó nơi hắn cùng Hồng Mai đi chính là nhà của nàng. Thì ra Hồng Mai là người của Phượng Linh Thành, chỉ là Hồng Mai quá mức đơn thuần, tin nhầm kẻ gian, mới làm cho nhà hủy người mất, sau khi được Mị Huyết Lâu cứu, cả người như biến thành một người khác.

Mà Thanh Tùng quen Hồng Mai trước khi nàng gia nhập Mị Huyết Lâu. Khi đó Hồng Mai tươi cười khả ái, con ngươi đơn thuần thật làm rung động trái tim của Thanh Tùng. Nhưng khi đó hắn đã là hộ pháp của Mị Huyết Lâu, không thể động tâm. Cho nên hắn vẫn chôn chặt tình cảm của mình.

Nhưng thật không ngờ, ông trời lại để cho hắn gặp lại Hồng Mai. Nhưng mà khi gặp lại, Hồng Mai đã không còn bộ dáng lúc mới gặp gỡ. Khi đó, trong con ngươi Hồng Mai tràn đầy cửu hận, khóe miệng luôn mang theo nụ cười châm chọc chua ngoa, nàng sẽ không còn là cô gái nhỏ thuần khiết nữa.

Nhưng mà sau khi chung sống, Thanh Tùng mới biết được, Hồng Mai là vì một chuyện nên cố ý đè nén bản tính của mình. Nàng vẫn thiện lương giống như trước kia. Hắn muốn cố gắng không động tâm, lại không kiềm chế được tình cảm của mình. Mà mấy năm nay Hồng Mai trưởng thành rất nhanh, cho nên được tiếp nhận vị trí hộ pháp thứ tư của Mị Huyết Lâu.

Nhưng mà, Thanh Tùng hiểu, trong lòng Hồng Mai vẫn còn một nút thắt, vì vậy, lúc đi tới Phượng Linh Thành, hắn mang theo Hồng Mai trở về nhà của mình, muốn tháo bỏ nút thắt trong lòng của nàng, nhưng cũng vì vậy mà trễ nải thời gian cứu viện cho Tư Đồ Cảnh Diễn.

“Đi xuống đi”. Thần sắc trong đôi mắt Tư Đồ Cảnh Diễn không thay đổi, nhàn nhạt nói.

Trong hoàng cung Lâm Vị, long bào màu vàng kim làm nổi bật khí chất vô song. Vẫn là gương mặt tinh sảo vô song, chẳng qua là nét ngay thơ cùng gương mặt trẻ con khả ái hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sát phạt quyết định tàn nhẫn.

“Ngươi nói, Đường Vân đem lâu chủ Mị Huyết Lâu và cung chủ Ma Cung đẩy vào tuyệt cảnh?”. Ngôn Tu Linh lạnh lùng nhìn thủ hạ đang hăng hái bừng bừng bẩm báo với hắn, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, trong con ngươi có bão táp mãnh liệt.

“Dạ”, tên thủ hạ thấy chủ nhân nhà mình có bộ dáng không cao hứng, có chút không hiểu. Không phải chủ nhân hạ lệnh tranh đoạt chức minh chủ võ lâm sao, hôm nay đả thương Mị Huyết Lâu cùng Ma Cung, không phải là nhất cử lưỡng tiện, vị trí minh chủ võ lâm càng thêm vững vàng, thân phận của lâu chủ Mị Huyết Lâu chủ nhân không phải không biết, nếu có thể giết Tư Đồ Cảnh Diễn thì muốn đoạt thiên hạ này chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao.

“Ầm” Ngôn Tu Linh một chưởng vỗ gãy tay vịn của ghế ngồi, mặt tức giận nhìn vào thủ hạ vẫn còn đang mê man, trong mắt thoáng qua một tia tức giận, lạnh lùng nói:” Người nào cho các ngươi lá gan động đến Tư Đồ Cảnh Diễn và nữ nhân của hắn?”

“Này… Chử tử, Đường thiếu chủ cũng chỉ muốn tốt cho chủ nhân. Này…”. Tên hạ nhân nhìn thấy Ngôn Tu Linh nổi giận không khỏi khẩn trương giải thích, nhưng càng khẩn trương càng nói không ra lời. Ngôn Tu Linh lợi hại như thế nào, hắn không phải không biết, thoạt nhìn thì bộ mặt trẻ con vô cùng khả ái nhưng thật ra thì quyết đinh sát phạt vô cùng tàn nhẫn. Lúc này hắn mới chỉ ngồi trên ngôi vị hoàng đế được một tháng, trên dưới của Lâm Vị, xử trí vô cùng quyết đoán, đó cũng không phải là động một hai điểm.

Ngôn Tu Linh nghe được lời thủ hạ nói, thần sắc trong con ngươi thay đổi, đưa tay cầm ly trà lên, giương lên một nụ cười, trong mắt lại khôi phục dáng vẻ tinh khiết, êm ái hỏi:” Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch ra sao rồi?”

Hạ nhân thấy dáng vẻ của Ngôn Tu Linh, cả người đều đổ mồ hôi lạnh. Phải biết lúc chủ nhân có bộ dáng này cũng là lúc chủ nhân tức giận tới cực điểm. Lời nói êm ái này giống như độc dược vậy, tên kia run run rẩy rẩy nói:” Bọn họ… chạy rồi… Hơn nữa Mị Huyết Lâu tiêu diệt mười mấy phân đà của Đường Môn”

Nói xong tên hạ nhân ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ sợ Ngôn Tu Linh tức giận sẽ lấy mạng hắn, khi hắn cảm giác được áp lực trên đầu kia đã biết mất, mới run rẩy ngẩng đầu lên, đã thấy Ngôn Tu Linh nhàn nhã uống trà.

Dường như việc Tư Đồ Cảnh Diễn giữ được tính mạng còn quan trọng hơn mười mấy phân đà của Đường Môn. Vẫn biết chủ nhân quen biết Tư Đồ Cảnh Diễn, nhưng không ngờ rằng tình cảm của bọn họ lại tốt như thế. Xem ra lần này thiếu chủ tự rước lấy phiền phức rồi.

“Nói cho Đường Vân phải cẩn thận. Còn nữa, không được động vào tính mạng của Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch”. Ngôn Tu Linh đặt ly trà xuống, trong mắt thoáng qua một tia tính toán, lạnh nhạt nói.

Đường Vân này, đúng là động thủ trên đầu thái tuế. Lần này chọc giận Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ sợ cả Đường Môn đều không giữ được. Nhưng mà, nếu như Đường Môn có vấn đề gì, hắn nhất định không để Mị Huyết Lâu được lợi.

Hắn và Tư Đồ Cảnh Diễn đúng là đối thủ, nhưng sẽ không tổn hại đến thứ quan trọng nhất của nhau. Đối với Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch chính là thứ quan trọng nhất, Đường Vân lại dám ra tay hạ độc nàng, lúc này hắn cũng không thể bảo vệ được Đường Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.