Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Quyển 4 - Chương 6



"Còn có chuyện gì sao?" Âm thanh Tư Đồ Cảnh Diễn vang lên lần nữa, Thanh Trúc sờ lỗ mũi một cái, lên tiếng, "Không có."

"Hì hì." Thẩm Thiển Mạch thấy mặt Tư Đồ Cảnh Diễn đen lại, không khỏi bật cười.

Tư Đồ Cảnh Diễn thấy dáng vẻ cười trêu tức của Thẩm Thiển Mạch, thẹn quá hóa giận, một tay kéo Thẩm Thiển Mạch, nhíu mày nói: "Mạch Nhi có vẻ rất vui vẻ?"

Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn lại, nhếch miệng lên một nụ cười, nói: "Khó có được thời diểm nhìn thấy Cảnh Diễn tức giận, thật đúng là vô cùng thú vị."

Tư Đồ Cảnh Diễn thấy vẻ mặt trêu tức của Thẩm Thiển Mạch, quyết định hôn trừng phạt nàng, bá đạo đuổi theo cái lưỡi thơm tho của Thẩm Thiển Mạch.

Tiếng rên rỉ không ngừng truyền ra, tất cả đều bao phủ ở một không khí mập mờ.

Hai ngày sau đó.~D~D~L~Q~D~ Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch còn có Sênh Ca, Thanh Tùng, Hồng Cúc, tất cả cùng đi về hướng Nam Thành.

Giờ phút này ở hoàng cung Lâm Vị.

"Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch đi Nam Thành rồi hả?" Ngôn Tu Linh nhíu lông mày, trong mắt lướt qua một tia tính toán cùng lo lắng.

"Ừ. Thẩm Thiển Mạch lấy thân phận hoàng hậu Thiên Mạc đi, còn đoàn người Tư Đồ Cảnh Diễn thì âm thầm đồng hành." Thanh Liên hạ thấp con mắt lên tiếng, một thân xiêm y màu hồng nhạt, vô cùng điềm tĩnh.

"Phái người đi theo dõi hành động lần này của họ." Ngôn Tu Linh nhàn nhạt phân phó, trong mắt đã hiện lên một tia giãy giụa, rốt cuộc chậm rãi ngưng kết thành một cỗ quyết tuyệt, nâng lên nụ cười, nói với Thanh Liên: "Muội hãy tự mình đi Thiên Mạc. Cần phải vạch trần thân phận của người giả mạo Tư Đồ Cảnh Diễn.~D~D~L~Q~D~ Nếu như mà ta đoán không sai, người giả mạo này là Tư Đồ Cảnh Hạo."

"Vâng" Thanh Liên nhàn nhạt lên tiếng.

Ngôn Tu Linh là ca ca duy nhất của nàng, người thân duy nhất. Mặc dù Ngôn Tu Linh vẫn lấy thân phận thuộc hạ đối với nàng, nhưng sự quan tâm của Ngôn Tu Linh dành cho nàng, nàng có thể cảm giác được.

"Muội nhớ đi đường cẩn thận." Ngôn Tu Linh nhìn Thanh Liên một cái, trong mắt đã hiện lên một tia ân cần. Cái người muội muội này, thân muội muội của hắn, cũng là trợ thủ tốt nhất của hắn.

Nếu như muội muội này của hắn nhu nhược một chút, hắn chắc chắn cũng sẽ đem nàng bảo vệ cẩn thận, giống như đối với An Nhã. Chỉ là muội muội này lại cố tình tỏ ra vô cùng thông tuệ, lại cũng rất hiểu chuyện.

Hắn nhớ khi đó, khi Thanh Liên~D~D~L~Q~D~ chỉ có mười tuổi đã biết nói với hắn, ca ca, Thanh Liên không phải là người vô dụng, Thanh Liên sẽ giúp đỡ ca ca.

Khi đó, hắn chỉ là lạnh lùng nói một câu, muốn giúp ta, không phải ai cũng có thể. Nhưng mà, không có ai biết được, khi đó trong lòng hắn lại vô cùng cảm động.

Cho tới nay, thái độ hắn đối với Thanh Liên vẫn đều là lạnh nhạt, lạnh nhạt. Nhưng mà, sự quan tâm của hắn đối với Thanh Liên lại nhiều hơn đối với bất cứ người nào. Chỉ là, thế nhưng hắn lại lựa chọn không biểu hiện ra. Thứ nhất là vì không để cho Thanh Liên trở thành xương sườn mềm (ý là điểm yếu trí mạng) của hắn. Thứ hai cũng là vì muốn rèn luyện ý chí cho Thanh Liên. Nếu như hắn ân cần quá nhiều, Thanh Liên sẽ không cách nào lớn lên được.

"Muội hiểu biết rõ rồi." Thanh Liên cúi đầu thấp xuống, đáp lại, màu sắc trong con mắt mang theo vài phần ấm áp~D~D~L~Q~D~ cùng cảm động.

"Cẩn thận Thừa Tướng Hạo Nguyệt. Người này không đơn giản." Ngôn Tu Linh nhìn Thanh Liên một cái, hắn hiểu rõ bản lĩnh cùng tâm tư của Thanh Liên, hắn vẫn không lo lắng kẻ khác, chỉ là Hạo Nguyệt này, tam tư vô cùng kín đáo, hắn lại càng không hoàn toàn nhìn thấu được đôi mắt của hắn, Thanh Liên gặp phải hắn, sợ rằng sẽ có điểm phiền toái.

"Chủ tử xin yên tâm." Thanh Liên nở ra một nụ cười thản nhiên, ca ca của nàng rất quan tâm nàng, nàng luôn biết. Mà ca ca từ nguyên nhân gì mà lại xa lánh nàng, nàng cũng biết. Cho nên nàng sẽ theo ý định của ca ca, sẽ không vượt khuôn khổ.

Nhìn thanh liên một cái, cái nhìn kia bao hàm tất cả yêu thương của một huynh trưởng đối với muội muội của mình, sau đó nhàn nhạt phất phất tay, nói: "Đi xuống đi."

Lúc đến được tới Nam Thành đã là bảy ngày sau đó. Nam Thành tuy là một tòa thành trì cách Thiên Mạc tương đối xa xôi, nhưng lại rất giàu có. Hôm nay phải trải qua trận "ôn dịch" này, đã khiến cho người ta không thể nhìn thấy được nửa điểm giàu có và đông đúc phồn vinh ngày thường,~D~D~L~Q~D~ mà là một nơi luyện ngục nhân gian.

Trên đường phố rất trống trải, cơ hồ không có mấy người người đi đường. Người bị mắc ôn dịch thì nửa chết nửa sống nằm ở trên giường, thoi thóp chờ chết. Nếu không có mắc phải ôn dịch, thì khép chặt cửa nhà, không dám ra cửa, chỉ sợ sẽ bị lây bệnh ôn dịch.

Trên đường phố còn có vô số sạp hàng nhỏ, có thể thấy từ trên đường phố trống trải này, trước kia phồn vinh thế nào. Mà giờ khắc này, chỉ còn lại sự tiêu điều.

Đứng trong chỗ tối, Tư Đồ Cảnh Diễn tay nắm thật chặt một cái, đây tất cả đều là do Nam Cương Thánh tộc ban tặng, lại dám xuống tay với con dân của hắn, thì bọn họ sẽ phải trả ra giá cao.

"Hạ quan tham kiến hoàng hậu nương nương." Một người đàn ông trung niên cung kính quỳ gối trước người Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn người tới một chút, một thân áo xanh, thoạt nhìn rất cũ rách. Đại khái người này khoảng bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc, bộ dạng chính trự,~D~D~L~Q~D~ một đôi con ngươi có hồn bây giờ đã hiện đầy tia máu.

Nam Thành là thành trì xa xôi nhất của Thiên Mạc, nhưng kinh tế lại vô cùng giàu có và đông đúc, nên cũng không thiếu được công lao của vị huyện lệnh của Nam Thành này. Lần này Nam Thành xảy ra "ôn dịch", may nhờ có vị huyện lệnh của Nam Thành này kịp thời báo lên, hơn nữa đem cách ly được toàn bộ người mắc phải "Ôn dịch" này ra, lúc này mới khống chế được sự lan tràn của nó.

"Đứng lên đi." Giọng của Thẩm Thiển Mạch ôn hòa, không có dáng vẻ cao cao tại thượng, lại có một cỗ thiên nhiên quý khí, ôn hòa nhìn vị quan viên này một chút, Thẩm Thiển Mạch cười nói: "Trận ôn dịch này, đại nhân xử lý rất tốt."

"Hoàng hậu nương nương quá khen! Chỉ là ôn dịch này thật sự rất hung mãnh, không có một người đại phu nào chữa được, chỉ một thời gian ngán nữa thôi là sẽ không khống chế nổi nữa." Trong mắt quan viên không che đậy được nóng nảy, xem ra đích xác là một vị quan tốt, chăm lo cho dân chúng, Thẩm Thiển Mạch nghĩ thầm.

Nâng lên một nụ cười tự tin, con ngươi đen láy của Thẩm Thiển Mạch tràn đầy sáng rỡ, trấn định nói: "Bổn cung đã đây rồi, tự nhiên cũng có cách ngăn ôn dịch. Mang Bổn cung đi xem khu cách ly của ôn dịch."

"Ôn dịch này lây rất nhanh, thân thể hoàng hậu nương nương đáng giá ngàn vàng, sao có thể để cho người đi mạo hiểm?" Quan viên kia nghe Thẩm Thiển Mạch muốn đi tới khu cách ly của ôn dịch, không khỏi ngước mắt nhìn.

Nghe nói vị hoàng hậu nương nương này là Ma Cung Cung chủ, chính là người trong giang hồ, các vị đại thần rất không thích. Nếu không phải lấy ngọc tỷ thành trì làm lễ,~D~D~L~Q~D~ cũng sẽ không thể trở thành hoàng hậu.

Vốn cho là nàng chỉ là kẻ giang hồ lỗ mãng, hôm nay gặp mặt, lại cảm thấy khí chất của vị hoàng hậu nương nương này vô cùng xuất chúng, có một cỗ quý khí để cho người khác thần phục.

Càng thêm khó đoán được, nàng lại nói lên muốn đi khu cách ly ôn dịch. Phải biết rằng toàn bộ người bên trong khu cách ly của ôn dịch đều là dân chúng bị mắc bệnh, nếu đi vào, tỷ lệ bị lây bệnh rất lớn. Nhưng hoàng hậu nương nương lại còn muốn đi vào đó, có thể thấy được hoàng hậu nương nương yêu dân như con, hoàn toàn không giống như lời giang hồ lời đồn đại, là kẻ giết người không chớp mắt.

"Mạng của ta quan trọng. Nhưng mạng của nhiều dân chúng như vậy, cũng quan trọng." Thẩm Thiển Mạch kiên định nhìn người quan viên kia một chút, khóe miệng mang theo một tia tự tin. Nàng không thể nào trơ mắt nhìn con dân Thiên Mạc cứ bị ôn dịch giết chết như vậy.~D~D~L~Q~D~ Huống chi nàng có niềm tin tuyệt đối rằng mình có thể phá giải Lưu Phong cổ này, vậy thì còn có cái gì để sợ đây.

Trong mắt quan viên kia hiện lên một chút do dự, Thẩm Thiển Mạch có thể vì dân suy nghĩ như vậy, hắn cũng tự nhiên là vui mừng thay cho bách tính. Nhưng Thẩm Thiển Mạch dù sao cũng là hoàng hậu Thiên Mạc, mà hoàng thượng của bọn họ lại vô cùng sủng ái đối với vị hoàng hậu này, đây là điều mà thiên hạ đều biết. Hắn làm sao dám khiến Thẩm Thiển Mạch mạo hiểm đi vào khu cách ly ôn dịch đây.

Thấy sự do dự trong mắt quan viên kia, Thẩm Thiển Mạch nhíu lông mày, cười nói: "Không cần phải lo lắng. Bổn cung nếu dám đi, tất nhiên là đã có biện pháp. Đại nhân chớ quên, Bổn cung là người trong giang hồ."

Quan viên kia nghe lời Thẩm Thiển Mạch nói như vậy, cũng tỉnh ngộ lại. Người của Ma Cung chính là cao thủ dụng độc, dùng thuốc, đối với ôn dịch này có lẽ không phải lành nghề, nhưng là lấy bản lãnh Ma Cung Cung chủ, muốn không bị lây, vậy cũng không phải là việc gì khó.

"Tốt lắm. Hạ quan hộ tống hoàng hậu nương nương đi tới khu cách ly ôn dịch." Quan viên kia trấn định nói.

Thẩm Thiển Mạch nhíu mày.~D~D~L~Q~D~ Hắn hộ tống nàng đi? Chẳng lẽ hắn sẽ không sợ bị ôn dịch lây sao?

"Thân thể hoàng hậu nương nương đáng giá ngàn vàng còn không sợ, hạ quan thân là quan phụ mẫu của Nam Thành, thì làm sao có thể chỉ bởi vì sợ ôn dịch mà không để ý tới tính mạng bách tính!" Trên mặt quan viên kia hiện rõ sự cương trực công chính, tràn đầy đại nghĩa.

Con ngươi đen láy của Thẩm Thiển Mạch mang theo vài phần thưởng thức, ngước mắt nhìn người quan viên kia một chút, nâng lên một nụ cười thản nhiên hỏi, "Không biết danh tính của đại nhân là gì?"

"Hạ quan tên là Nam Việt." Quan viên kia nghe thấy Thẩm Thiển Mạch hỏi tên tuổi của hắn, thoáng qua một tia sợ hãi, ngay sau đó lên tiếng.

"Nam đại nhân quả thật là một vị quan tốt." Thẩm Thiển Mạch khẽ trầm ngâm, không nói thêm gì, chỉ là lạnh nhạt nói một câu, liền ý bảo Việt Nam dẫn đường.

Khu vực cách ly ôn dịch cũng không lớn. Nhưng bên trong lại có rất nhiều dân chúng bị lây bệnh. Mỗi ngày đều có dân chúng mắc bệnh bị đưa tới, khu vực cách ly vốn cũng không lớn lại càng thêm chật chội.

"Nam đại người." Dân chúng thấy Nam Việt tỏ ra thái độ hết sức cung kính, có thể thấy được địa vị Nam Việt ở trong lòng dân chúng Nam Thành cao như thế nào.~D~~D~L~Q~D~

"Vị này là hoàng hậu Thiên Mạc, người đặc biệt đến thăm mọi người." Nam Việt có chút kích động chỉ chỉ Thẩm Thiển Mạch, giới thiệu với dân chúng Nam Thành.

"Hoàng hậu nương nương? Hoàng hậu nương nương lại có thể đến thăm chúng ta sao?"

"Trời ơi! Nàng thật là đẹp. Không nghĩ tới hoàng hậu nương nương của chúng ta lại đẹp như thế, khó trách hoàng thượng sủng ái nàng như vậy!"

"Trước khi chết mà ta lại có thể nhìn thấy hoàng hậu nương nương, ta chết như vậy cũng không tiếc nuối."

Nam Thành vốn cách xa kinh thành, vì vậy nên người dân nơi đây vô cùng chất phác, dân chúng thấy Thẩm Thiển Mạch tự mình đến thăm mình, dù bọn họ đều sắp phải chết, nên rất kích động.

Thẩm Thiển Mạch thấy dân chúng Nam thành vô cùng mộc mạc,~D~D~L~Q~D~ trong lòng thoáng qua một tia xúc động, đứng dậy đi tới khu cách ly ôn dịch.

"Hoàng hậu nương nương không nên tới đây, nếu không sẽ bị lây bệnh đấy." Không biết là người nào hô một tiếng, tất cả bách tính lập tức đồng loạt hô theo.

Thẩm Thiển Mạch không có dừng lại. Trong con ngươi đen láy mang theo vài phần cảm động, nhìn dân chúng Nam Thành trước mặt, cười nói: "Ta là tới là để cứu các ngươi. Các ngươi sẽ không có việc gì!"

"Cứu chúng ta?"

"Ôn dịch này có thể trị hết sao? Ta không cần chết sao?"

Dân chúng lập tức nghị luận. Trong con ngươi tuyệt vọng cũng dần hiện ra ánh sáng. Trong lòng Thẩm Thiển Mạch càng thêm xúc động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.