Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Quyển 4 - Chương 7: Chính diện giao tranh



“Bệnh dịch này những đại phu giỏi nhất đều đã bó tay, Hoàng hậu nương nương thật sự có thể chữa cho chúng ta sao?” Cũng có người dân nói ra nghi ngờ, đôi mắt vốn đang tràn ngập hy vọng lập tức trở nên ảm đạm.

Thẩm Thiển Mạch mỉm cười nhẹ nhàng, trường sam đỏ tươi bay phất lên trong gió, làm cả người nàng phát ra khí thế xuất trần.

Khu cách ly bệnh dịch được mở ra, Thẩm Thiển Mạch cùng Nam Việt tiến vào. Bên trong, dân chúng đều rất bẩn thỉu, nhìn qua vô cùng tiều tụy. dღđ。l。qღđTrừ bỏ những người vừa mới tới bên cửa còn khỏe mạnh, thì dân chúng bên trong đều đã lảo đảo xiêu vẹo, mắt không nhìn thấy gì.

Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn vào khu cách ly bệnh dịch, đột nhiên, con ngươi đen tuyền của nàng rơi vào một bóng dáng đang co rúc ở trong góc.

Đứa bé kia nhìn thật tiều tụy, y phục trên người cũng rách rưới, xem ra chỉ là đứa nhỏ đáng thương bị nhiễm bệnh dịch. dღđ。l。qღđNhưng Thẩm Thiển Mạch cảm thấy được khi nàng vừa mới bước vào khu cách ly bệnh dịch, trong góc kia lập tức có một ánh mặt lợi hại đánh giá nàng.

Thu lại tâm tư, khóe miệng Thẩm Thiển Mạch thoáng qua nụ cười thản nhiên, đưa tay kéo một lão phụ nhân, đưa ra một viên thuốc màu trắng, cười nói: “Ăn cái này sẽ tốt hơn.”

Lão phụ nhân kia hiển nhiên đã trúng cổ nhiều ngày, sắc mặt đã vàng như nến, đứng cũng không vững.dღđ。l。qღđ Lão bà nghe thấy Thẩm Thiển Mạch nói, gần như chỉ máy móc nhận viên thuốc, ngửa đầu lên ăn xuống.

Theo bà nghĩ, Hoàng hậu nương nương mỹ lệ như vậy lại cho bà một viên thuốc trước khi chết, vậy cho dù là độc dược thì bà cũng phải ăn hết.

Sau khi lão phu nhân ngửa đầu nuốt viên thuốc, mọi người đều ngừng thở nhìn phải ứng của lão phu nhân.dღđ。l。qღđ Nhìn thấy sắc mặt của bà trở nên tốt hơn, cả người cũng phấn chấn, trong mắt mọi người hiện lên chút hy vọng và vui sướng.

“Đa tạ Hoàng hậu nương nương!” Lão phu nhân cảm giác được khó chịu đã hoàn toàn biến mất, cảm giác lục phủ ngũ tạng quặn đau cũng biến mất không thấy, lập tức mừng rỡ rồi cảm kích quỳ xuống dập mạnh đầu với Thẩm Thiển Mạch. Cả người bà đã quá kích động chỉ thốt ra được câu này.

Những dân chúng khác nhìn thấy phản ứng của lão phu nhân, trong mắt càng thêm vui sướng, đôi mắt vốn xám xịt giờ lại phát ra tia sáng rực rỡ.

“Thật sự có hiệu quả! Thật sự có hiệu quả! Chúng ta được cứu rồi! Được cứu rồi!”

“Đa tạ Hoàng hậu nương nương! Đa tạ Hoàng hậu nương nương!”

“Hoàng hậu nương nương đúng là tiên nữ hạ phàm rồi!”

Dân chúng xôn xao ầm ĩ, tất cả đều dập dầu xung quanh Thẩm Thiển Mạch. Trong đôi mắt đen tuyền của Thẩm Thiển Mạch thoáng qua vẻ dịu dàng, khóe miệng nở nụ cười điềm đạm.

Đột nhiên, như cảm ứng được cái gì, Thẩm Thiển Mạch nhướn mắt lên, đôi mắt trở nên vô cùng lợi hại, giờ phút này, tiểu hài tử vẫn cuộn mình trong góc tường kia gợi lên ý cười cao thâm, bàn tay nhẹ nhàng giơ lên.

Không có bất cứ người nào nhìn thấy điểm khác thường này, ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch càng thêm sắc bén, khóe miệng cười lên như có như không, bàn tay hơi giơ lên, một chút bột phấn theo tay nàng bay ra.

“Mang mọi người ra ngoài uống thuốc đi.” Giọng nói Thẩm Thiển Mạch thản nhiên lại mang theo vẻ uy nghiêm.

Nam Việt nhìn thấy vẻ mặt hơi ngưng trọng của Thẩm Thiển Mạch, không rõ vì sao Hoàng hậu nương nương luôn tươi cười tự tin lại có vẻ mặt như vậy, nhưng chỉ theo mệnh lệnh của Thẩm Thiển Mạch mang toàn bộ dân chúng ra ngoài khu vực cách ly.

Mọi người lục tục đi ra ngoài. Thẩm Thiển Mạch vẫn đứng ở bên trong, Nam Việt cũng không dám nhiều lời, chỉ tùy ý để Thẩm Thiển Mạch ở trong đó một mình. Tất cả mọi người vì chuyện có thể được cứu sống mà vui mừng như điên, không ai chú ý tới ngoại trừ Thẩm Thiển Mạch, ở góc tường còn một tiểu hài tử chưa có rời đi.

“Hoàng hậu Thiên Mạc? Hoặc là, nên gọi ngươi là Cung chủ Ma cung thì thích hợp hơn.” Hài tử kia nhìn thấy đám người đi ra hết, khóe miệng vẫn như cũ giơ lên nụ cười quỷ quyệt, không chút hoang mang nói. Thanh âm phát ra không giống hài tử non nớt chút nào, ngược lại mang theo một chút tang thương, nghe qua không hề giống giọng nói của một hài tử.

Đôi mắt Thẩm Thiển Mạch sắc nhọn như kiếm, nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ kia, châm chọc cười, giọng nói băng lãnh: “Thánh tộc Nam Cương đều muốn giấu đầu lòi đuôi, có thể xuống tay với dân chúng tay trói gà không chặt như vậy sao?”

“Ha ha.” Hài tử kia nghe Thẩm Thiển Mạch châm chọc xong cũng không tức giận, chỉ cười lên cao ngạo, cả người hắn biến hóa từ đứa bé biến thành nam tử trung niên ngoài bốn mươi tuổi. Tướng mạo cũng cho là đoan trang, có điều khóe mắt hơi hơi nhếch lên kia làm cho người ta cảm giác vô cùng âm u.

Thẩm Thiển Mạch nhìn biến hóa của tiểu hài tử trước mặt, trong mắt không có một tia kinh ngạc. Công phu biến hóa kỳ lạ của Thánh tộc Nam Cương vô cùng bất đồng với công phu của Trung Nguyên, đây là chuyện nàng đã sớm biết rõ.

“Qủa nhiên là Cung chủ Ma Cung, kiến thức hơn người.” Nam tử nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch không hề kinh ngạc, vẻ mặt trấn tĩnh nhìn hắn, không khỏi bật cười, tiếp tục nói, “Ngươi giải Lưu Phong cổ, phá Đoạt mệnh tán của ta, cũng coi như có chút bản lĩnh.”

“Hừ! Đối bách tích lại dùng Đoạt mệnh tán ác độc như vậy, Thánh tộc Nam Cương đúng là để cho ta nhìn với con mắt khác xưa!” Thẩm Thiển Mạch khinh thường hừ nhẹ, không hề che dấu vẻ khinh thường và tức giận, lạnh lùng nam nhân Thánh tộc Nam Cương này.

Cái người Thánh tộc Nam Cương này lại không hề tức giận, chỉ lạnh nhạt nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt lộ ra một chút oán độc, giọng nói băng lãnh: “Thiên Mạc giết chết Thánh nữ Nam Cương, chỉ là một chút dân đen, nhiều hơn nữa cũng không đủ!”

“Vậy sao?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, khóe miệng thoáng qua nụ cười, y phục đỏ rực càng tôn lên vẻ yêu mị của nàng, nàng chậm rãi nói, “Nếu như Thiên Mạc có chút tổn thương nào, nhất định sẽ khiến Nam Cương chôn cùng!”

“Giỏi cho khẩu khí liều lĩnh!” Nam tử trung niên nghe được lời của Thẩm Thiển Mạch, rốt cuộc tức giận. Phải biết rằng Thánh tộc Nam Cương là cấm kỵ tuyệt đối không dám mạo phạm của cả Trung Nguyên, Thẩm Thiển Mạch này cư nhiên lại dám xuất khẩu cuồng ngôn, nói muốn đem cả Nam Cương chôn cùng?!

“Hừ!” Thẩm Thiển Mạch nghe hắn nói vậy, trên mặt lạnh lẽo không chút biểu tinh, chỉ khinh thường hừ lạnh, cao cao tại thượng nói: “Đừng tưởng rằng những năm gần đây Trung Nguyên không can thiệp Nam Cương là sợ Nam Cương! Nước khác không xen vào, nhưng nếu các ngươi dám cả gan động tới Thiên Mạc, nhất định phải trả giá đắt!”

Nam tử trung niên vừa nghe thấy lời Thẩm Thiển Mạch nói, trong mắt hiện lên sát khí. Vốn cho là nếu Nam Cương xuất thủ thì Thiên Mạc phải cực kỳ sợ hãi rồi cầu hòa mới đúng chứ, thật không ngờ thái độ của Thiên Mạc lại cương quyết như vậy, mà Hoàng đế và Hoàng hậu Thiên Mạc cũng không phải là nhân vật tầm thường.

Mị Huyết lâu và Ma Cung là hai môn phái cường đại và thần bí nhất Trung Nguyên. Sau khi bọn hắn điều tra Thiên Mạc mới biết được, Hoàng đế và Hoàng hậu Thiên Mạc là lâu chủ Mị huyết lâu và Cung chủ Ma cung. Nhưng Thánh tộc Nam Cương xưng bá ngàn năm làm sao có thể sợ hãi mấy môn phái Trung Nguyên đó.

Huống chi, thù hận giết Thán nữ không thể không báo. Mà quan trọng hơn là những năm gần đây Nam Cương tập trung xây dựng lực lượng, cũng đã tới lúc Nam Cương rời khỏi nơi hoang vu kia rồi!

“Nếu vậy, chúng ta cùng chờ xem.” Nam tử trung niên lạnh lùng nhìn Thẩm Thiển Mạch, đội ngũ của Nam Cương đều ở Nam Thành, chỉ có một mình hắn ở trong này, nếu luận võ công chỉ sợ không phải là đối thủ của Thẩm Thiển Mạch, nếu ở đây chống lại Thẩm Thiển Mạch cũng không phải là chuyện sáng suốt.

“Chờ xem ư?” Thẩm Thiển Mạch nhìn nam tử kia, khóe miệng gợi lên sát khí, nhẹ nhàng nói: “Chỉ sợ ngươi đã không còn cơ hội kia rồi!”

Lụa trắng bay ra, mang theo ý muốn đoạt mạng, không chút do dự đánh thẳng vào mặt nam tử trung niên kia. Hắn không ngờ rằng Thẩm Thiển Mạch đột nhiên xuất thủ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, thân người cũng không chậm, lắc mình tránh né công kích của Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy nam tử kia tránh né lụa trắng của nàng, khóe miệng như có như không hiện lên nụ cười, dưới tay chuyển động, lụa trắng như có linh tính, quân quanh người hắn ta, mang theo nội lực, chưởng phong xâm nhập vào tận trong thân thể nam tử trung niên.

Sắc mặt nam tử trung niên lập tức trở nên rất khó coi, hắn không ngờ Thẩm Thiển Mạch cư nhiên lại quyết liệt, một đường sống cũng không lưu. Xem ra Thẩm Thiển Mạch thật sự quyết định trở mặt với Nam Cương, thật lòng muốn giết hắn?!

Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy sắc mặt nam tử trung niên trở nên khó coi, nụ cười càng thêm yêu mị. Nếu Nam Cương dám động tới Thiên Mạc, vậy nàng sẽ cho bọn chúng có đi mà không có về.

Hiện giờ bên mình ở ngoài sáng, Nam Cương ở trong tối, vô cùng bất lợi, chi bằng giết gà dọa khỉ, để Nam Cương biết rằng Thiên Mạc cũng không dễ bắt chọc. Có lẽ còn có thể dẫn dụ Nam Cương hành động một chút.

Nghĩ như vậy, động tác hạ xuống ngày càng sắc bén, Tam Thanh Ti, tâm pháp vô thượng của Ma Cung. Tất cả lụa trắng lập tức giống như một tấm lưới mở ra, kín không có một kẽ hở, Thẩm Thiển Mạch dùng nội lực chèn ép, trực tiếp đánh lên người nam tử.

Phốc! Nam tử trung niên không chịu nổi một kích cường đại như vậy, bị Thẩm Thiển Mạch làm tổn thương nội lực, phun ra một ngụm máu tươi, cả người hắn nửa quỳ trên mặt đất, không còn vẻ kiêu ngạo hung hãn lúc đầu.

Thẩm Thiển Mạch thu hồi lụa trắng, từ trên cao nhìn nam tử kia, trong mắt chứa đựng vẻ châm chọc và đùa cợt, khinh thường nói: “Hóa ra đây là thực lực của Thánh tộc Nam Cương. Thật sự làm cho ta mở rộng tầm mắt!”

Nam tử trung niên nghe thấy vẻ châm chọc của Thẩm Thiển Mạch, sặc mặt trở nên vô cùng khó coi, hắn nhướn mắt lên nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt tràn đầy hận ý, cơ hồ phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần đắc ý quá sớm!”

Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch lóe sáng, xuất ra lụa trắng kích đúng vào tâm mạch của nam tử, đúng lúc đó thân thể nam tử kia xoay chuyển, giống như biến mất vào không hí.

Thẩm Thiển Mạch nhìn tới chỗ nam tử kia vừa biến mất, trong mắt hiện lên một chút ngưng trọng. Nhất thời sơ suất lại để hắn chạy mất. Đây là công pháp độc đáo của Nam Cương, nàng cũng từng nhìn Ảnh sử dụng qua, hình như là khinh công nhưng không giống khinh công, có thể ẩn kín người, động tác cực nhanh.

Đúng là nam tử trung niên kia có công phu như vậy mới có thể tránh né tập kích của nàng. Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nhìn về phía nam tử vừa biến mất.

“Vừa rồi lụa trắng của nàng xuất ra, nội lực phong tỏa khóa trụ bốn phía, hắn khó có thể di chuyển thân thể để trốn thoát.” Một giọng nói tà mị phát ra từ phía sau, Thẩm Thiển Mạch các giác được thắt lưng được nhiệt độ quen thuộc chạm vào.

Nàng hơi nhíu mày, hơi cười như có như không: “Nói như vậy, thân pháp này cũng có thể bị chế ngự ư?”

Chỉ cần dùng nội lực phong tỏa, khóa chặt đường chạy trốn là có thể giăng lưới bắt hết bọn họ. Vốn nàng còn đang lo lắng, ví như bọn chúng dùng thân pháp tránh né như vậy thì không biết đối phó như thế nào với bọn chúng đây, bây giờ Tư Đồ Cảnh Diễn nói như vậy đã xóa tan nghi ngờ trong lòng nàng.

“Vừa rồi ngươi ở trong tối quan sát sao?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, ngoái đầu lại nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn đang nở nụ cười tà mị, nghi ngờ hỏi.

Nếu vừa rồi Tư Đồ Cảnh Diễn ở chỗ tối thì trong nháy mắt đó với công phu của Tư Đồ Cảnh Diễn hoàn toàn có thể bắt giữ nam tử trung niên kia, không cho hắn có cơ hội chạy trốn. Nhưng mà Tư Đồ Cảnh Diễn không làm như vậy mà lại trơ mắt nhìn hắn chạy mất.

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Thiển Mạch, Tư Đồ Cảnh Diễn không vội vàng, chỉ cười cười nhìn Thẩm Thiển Mạch, âm trầm nói: “Thả cọp về rừng, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.”

Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua vẻ sáng tỏ. Thì ra là như vậy, Tư Đồ Cảnh Diễn cố ý muốn nam tử trung niên này chạy thoát, thứ nhất là dùng việc thân thể hắn bị thương nặng tới cảnh cáo Nam Cương không nên hành động thiếu suy nghĩ, thứ hai là muốn dùng người này để tìm ra tộc nhân của Thánh tộc Nam Cương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.