- Mẹ cậu hiện tại đang ở biệt thự ngoài cánh rừng phía tây - Du Sơn.
Biệt thự ngoài cánh rừng phía tây?
Lăng Tư Duệ lẩm bẩm.
- Trịnh Quang, báo cho cảnh sát.
Lăng Tư Duệ nói với Trịnh Quang sau đó xoay đầu nhìn Khương Viễn:
- Ông nên đi đầu thú.
- Tôi biết, cảm ơn cậu.
Khương Viễn gật nhẹ đầu đáp, cười khổ. Đã đến lúc ông phải trả giá cho tất cả lỗi lầm của mình.
Khương Chính Huy nhìn Lăng Tư Duệ gấp gáp muốn rời đi, bản thân cùng Khương Viễn đứng dậy, nhìn hắn nói:
- Lăng thiếu gia, tôi hiện tại đưa ba tôi đi đầu thú. Anh phải cẩn thận.
Lăng Tư Duệ nhìn hai người họ, đáp một chữ "được".
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hai người kia rời đi, nhỏ giọng nói với Lăng Tư Duệ:
- Cho em đi cùng, được không?
Lăng Tư Duệ xoay người mặc áo khoác, không nhìn cô đáp:
- Không được, nơi đó rất nguy hiểm, anh không thể đưa em theo.
- Duệ, đưa em theo cùng đi mà.
Đổng Ngạc Ngạc thật sự rất muốn đi theo. Vì cô... lo lắng cho an toàn của Lăng Tư Duệ.
- Không được là không được. Ngạc Ngạc, nghe anh.
Lăng Tư Duệ ôn nhu xoa đầu Đổng Ngạc Ngạc, giọng nói có chút khàn khàn.
Đổng Ngạc Ngạc cắn cắn môi, có chút không cam lòng, nhưng Lăng Tư Duệ đã nói thế, cô cũng không muốn hắn lo lắng cho mình nên đành ngoan ngoãn gật đầu.
Lăng Tư Duệ hôn lên trán cô một cái, nhanh chóng xoay người rời đi. Hắn hiện tại phải liên lạc với Cố Vũ Mặc và Trạch Kha để cùng nhau đến chỗ Mạc Hải Đường.
- ----------------
- Khốn kiếp, Khương Viễn dám phản bội tao sao?
Mạc Hải Đường đập tay xuống bàn, cái bàn có chút rung chuyển do bị tác động. Tròng mắt Mạc Hải Đường đỏ ngầu giận dữ.
Tên thuộc hạ trước sự giận dữ của ông thì sợ hãi co rúm người lại, run run nói:
- Tôi bám theo hắn và tận mắt nhìn thấy hắn đến biệt thự Lăng gia. Sau khi thấy hắn vào đó, tôi vội chạy về đây để báo cho ngài.
- Con mẹ nó Khương Viễn, tao không nghĩ nó lại dám đâm sau lưng tao.
Mạc Hải Đường gầm lên, ánh mắt nheo lại như đang suy tính cái gì đó.
Chắc chỉ trong chốc lát nữa, cảnh sát sẽ tới đây để bắt ông. Haha, kết thúc sao? Không được. Ông không cho phép điều đó xảy ra. Vì cái gì, vì cái gì mà bọn họ lại có được hạnh phúc? Trong khi Mạc Hải Đường ông phải đánh đổi nhiều thứ như vậy.
Không thể. Gia Lệ, bà ấy không thể rời khỏi ông. Lăng Tư Duệ sẽ đến mang bà ấy đi. Không. Ông không muốn. Phải có cách. Phải có cách để đe doạ Lăng Tư Duệ.
Mạc Hải Đường bần thần ngồi thụp xuống, tóc tai rối xù, miệng run run lẩm bẩm:
- Đúng rồi... Bạn gái của thằng oắt con đó... Bạn gái của nó... Hahaha.... Có cách rồi... Có cách rồi...
- ----------------
- Duệ, theo như những gì anh nói thì mẹ anh hiện tại đang bị Mạc Hải Đường bắt nhốt ở Du Sơn?
Cố Vũ Mặc cau mày hỏi.
- Đúng.
Lăng Tư Duệ không áp chế được sự gấp gáp trong lòng mình. Hắn hiện tại rất muốn gặp mẹ của hắn.
- Thiếu gia, Trịnh Quang vừa gọi điện thoại cho tôi. Ông ấy nói đã báo cảnh sát, nhưng với tình hình hiện tại, cảnh sát không cho phép chúng ta hành động riêng lẻ. Họ cần thời gian để bố trí cục diện hành động.
Trạch Kha lo lắng nhìn Lăng Tư Duệ.
- Nhưng...
- Duệ, anh cần bình tĩnh. Trạch Kha nói đúng, hiện tại chúng ta không nên hành động riêng lẻ. Với tình hình này, tôi nghĩ chúng ta nên kiên nhẫn chờ đợi thông báo bên phía cảnh sát.
Cố Vũ Mặc trấn an Lăng Tư Duệ.
Lăng Tư Duệ tuy rất cố chấp, nhưng hắn biết, nếu hắn liều mạng đến đó, có thể sẽ khiến cục diện càng trở nên rắc rối. Hiện tại, chỉ có thể ngồi chờ.
- ---------------
Thời gian Lăng Tư Duệ rời khỏi nhà cũng đã hơn 2 tiếng đồng hồ. Đổng Ngạc Ngạc trong lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên. Cô cứ đi qua đi lại, tay cầm chặt điện thoại như chờ đợi cuộc gọi từ Lăng Tư Duệ. Bản thân đang vô cùng rối rắm thì tiếng chuông cửa vang lên.
Đổng Ngạc Ngạc nghe tiếng chuông, có chút mừng rỡ. Cô cứ tưởng là Lăng Tư Duệ đã trở về nên gấp gáp chạy ra mở cửa.
Nhưng người ở ngoài cổng không phải là Lăng Tư Duệ, hắn nhìn thấy cô, trầm giọng nói:
- Cô Đổng, có bưu phẩm gửi đến, mời cô ra nhận.
- Bưu phẩm?
Đổng Ngạc Ngạc vẫn chưa mở cửa, cô nghi hoặc nhìn người kia. Ai lại gửi bưu phẩm đến cho cô?
- Cô Đổng, mời cô kí nhận. Tôi còn phải đến nơi khác gửi hàng.
Người mặc trang phục nhân viên bưu điện có chút không kiên nhẫn nhìn cô.
Đổng Ngạc Ngạc mờ mịt mở cửa. Thế nhưng, khi cô chưa kịp định hình lại thì đã bị một lực mạnh tác động. Người đàn ông sấn tới bịt chặt khăn gây mê lên miệng cô.
Đổng Ngạc Ngạc vùng vẫy rồi từ từ ngất đi. Lúc này, Trịnh Quang vừa kịp về, nhìn thấy Đổng Ngạc Ngạc bị một người khác lôi đi, ông hốt hoảng chạy đến. Nhưng đã quá muộn, chiếc taxi kia đã chạy rất xa.
Thiếu gia vì lo lắng cho Đổng Ngạc Ngạc nên bảo ông không cần ở lại sở cảnh sát, về nhà cùng cô. Không nghĩ đến lại xảy ra loại tình huống không lường trước này. Trịnh Quang có chút rối rắm. Ông lấy điện thoại ra gấp gáp gọi cho Lăng Tư Duệ.
- Thiếu gia, Ngạc Ngạc bị người khác bắt đi.
Nghe giọng nói hốt hoảng của Trịnh Quang ở đầu dây bên kia, Lăng Tư Duệ như không tin vào tai mình.
Ngạc Ngạc... Bắt đi...
Mạc Hải Đường, ông ta chắc chắn là người ra tay. Không được. Hắn phải đi tìm Ngạc Ngạc. Hắn phải đi tìm cô, hắn không thể để Mạc Hải Đường làm tổn thương Ngạc Ngạc.
Trịnh Quang không nghe thấy thanh âm Lăng Tư Duệ hồi đáp, trong lòng ngày lúc càng rối rắm.
Cố Vũ Mặc và Trạch Kha ở bên kia, nhìn biểu tình sợ hãi của Lăng Tư Duệ, có chút không dám tin. Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì?
- Duệ, chuyện gì vậy?
- Ngạc Ngạc, tôi phải đi tìm em ấy. Mạc Hải Đường ông ta thật sự ra tay rồi.
Lăng Tư Duệ thất thần đánh rơi điện thoại, hấp tấp lấy áo khoác chạy đi.
Cố Vũ Mặc và Trạch Kha nghe vậy, mau chóng giữ hắn lại:
- Không được. Hiện tại tình hình không thuận lợi để chúng ta tự ý hành động. Về phía cảnh sát cũng chưa báo tin.
- Cố Vũ Mặc, tôi sợ Ngạc Ngạc bị người khác làm tổn thương. Tôi không thể ngồi đây chờ đợi. Tôi sợ.
Lăng Tư Duệ mất bình tĩnh gào lên. Đây là lần đầu tiên hắn không không chế được bản thân. Lòng hắn nóng như lửa đốt, hắn hận chính mình để cô ở nhà một mình. Nếu như hắn mang cô theo, Mạc Hải Đường sẽ không có cơ hội ra tay. Là hắn. Tất cả là tại hắn.
Ngạc Ngạc....
- Thiếu gia, ngài bình tĩnh đi. Cô Đổng sẽ không sao mà.
Trạch Kha lên tiếng trấn an, bản thân cũng không biết làm thế nào để khuyên nhủ Lăng Tư Duệ. Anh biết cô Đổng là người quan trọng nhất với hắn. Với tình hình này, làm sao không lo lắng cho được.
- Lăng Tư Duệ, hiện tại anh phải thật bình tĩnh. Tôi dám chắc, Mạc Hải Đường sẽ không làm gì Đổng Ngạc Ngạc. Ông ta chỉ muốn xem phản ứng sợ hãi của anh mà thôi.
Cố Vũ Mặc một bên lý giải.
- Vậy tôi phải làm sao?
Lăng Tư Duệ có chút khổ sở nói.
- Thiếu gia, bên phía cảnh sát vừa thông báo, chúng ta có thể đi rồi.
Trạch Kha vừa nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, mau chóng báo tin cho Lăng Tư Duệ.
- Được.
Lăng Tư Duệ dường như đã giữ được bình tĩnh, hắn đáp lời Trạch Kha. Ngạc Ngạc, đợi anh.
- -----------------------
Căn biệt thự ngoài rừng sâu
Đổng Ngạc Ngạc mơ màng tỉnh dậy, đầu óc có chút choáng váng. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, ánh mắt có chút mơ hồ. Đây là đâu?
- Tỉnh rồi sao?
Giọng nói khàn khàn cất lên khiến Đổng Ngạc Ngạc giật mình, cô nheo mắt cố nhìn rõ đối phương.
Mạc Hải Đường nhìn cô, ha ha cười cợt nhả:
- Mày có lẽ không biết tao.
- Mạc Hải Đường?
Đổng Ngạc Ngạc đã nghe Lăng Tư Duệ nhắc rất nhiều đến ông ta. Hiện tại bị bắt đến đây, ngoại trừ người có mối hiềm khích với Lăng Tư Duệ thì không còn ai rảnh mà đi bắt cô.
- Nói đúng rồi. Mày biết vì sao tao bắt mày đến đây không?
- Vì sao?
Đổng Ngạc Ngạc hỏi lại.
- Vì mày là điểm yếu của Lăng Tư Duệ.
Mạc Hải Đường dường như rất thích thú khi nhắc đến hai chữ "điểm yếu".
- Mạc Hải Đường, cho dù tôi có là điểm yếu của Lăng Tư Duệ thì tội ác của ông cũng không thể không bị pháp luật xử phạt. Ông quá ác độc rồi.
Đổng Ngạc Ngạc cư nhiên không sợ hãi trước Mạc Hải Đường.
- Haha, ác độc. Mày biết cái gì mà nói. Tao đã làm tất cả vì tình yêu, vì Mã Gia Lệ. Những chuyện tao làm, đều là vì muốn có một kết cuộc tốt đẹp. Người ta có quyền được hạnh phúc, chẳng lẽ tao thì không được sao?
Mạc Hải Đường có chút thống khổ nói.
- Mọi người đều có quyền được hạnh phúc nhưng... không ai được cái quyền cướp đi hạnh phúc của người khác.
Đổng Ngạc Ngạc mạnh miệng đáp lời ông ta.
Mạc Hải Đường trước câu nói của cô thì nhíu chặt mày.
- Tao cướp thì đã sao? Tao vì bà ấy mà làm nhiều chuyện như vậy. Vì sao bà ấy một chút cũng không động tâm với tao? Vì sao?
- Mạc Hải Đường, ông căn bản không hiểu thế nào là yêu một người. Ngay từ đầu ông đã yêu sai cách. Sự sai lầm của ông khiến người khác phải đau khổ, khiến họ mất đi hạnh phúc vốn có.
- Tao không cần mày giảng đạo lý. Tao không cần. Nếu trên đời này không tồn tại Lăng Tư Vũ, không tồn tại đứa con hoang kia, Mã Gia Lệ chắc chắn chỉ yêu một mình tao.
Mạc Hải Đường cười như không cười.
- Mạc Hải Đường, tôi thật sự không biết trong đầu ông nghĩ gì? Ông không hiểu hay là không muốn hiểu. Tình cảm của dì ấy không dành cho ông, mãi mãi cũng không hướng đến ông. Cho dù ông có cưỡng ép thì cũng không mang lại kết cục tốt đẹp. Buông tha cho dì ấy, không được sao?
- Câm miệng. Con nít ranh như mày thì biết cái gì?
Mạc Hải Đường bị cô làm cho tức giận, ánh mắt đỏ ngầu trong rất đáng sợ