Thói quen ôm Đổng Ngạc Ngạc khi ngủ hình như đã ăn mòn vào máu của Lăng Tư Duệ, nếu không thể ôm cô thì hắn không tài nào ngủ được. Đổng Ngạc Ngạc có chống cự cách mấy thì mọi thứ đều vô tác dụng với hắn. Ngược lại, da mặt của hắn lại được dịp dày thêm mấy lớp.
Hôm nay, cũng như vậy....
Mới sáng sớm, Đổng Ngạc Ngạc đã ngọ nguậy trong lòng hắn. Bị hắn ôm khiến cơ thể cô khó cử động.
- Lăng Tư Duệ, buông tôi ra.
Cô khó chịu kêu lên.
Lăng Tư Duệ ngược lại không buông ra, còn vòng tay ôm chặt cô hơn:
- Mới sáng sớm, em la lối cái gì?
- Anh... anh không dậy đi làm sao?
Cô hỏi hắn mục đích để hắn dậy đi làm rồi buông cô ra.
- Hôm nay em đi cùng tôi.
Hắn nói, sau đó lật người ngồi dậy, bàn tay đã buông khỏi người cô.
- Sao... sao chứ?
Đổng Ngạc Ngạc giật mình lắp bắp, không hiểu nỗi hắn đang nghĩ gì.
- Tôi chính thức tuyển chọn em.
Hắn đáp, cười khẽ đi vào phòng tắm.
Cô thộn mặt nhìn hắn bỏ đi. Bản thân không biết nên vui hay nên buồn. Tìm được việc làm là tốt. Nhưng làm cùng công ty với hắn thì không biết có tốt hay không?
5 phút sau....
Hắn bước ra trong bộ vest đen bóng nhẵn, lạnh giọng gọi cô:
- Cho em 5 phút.
Đổng Ngạc Ngạc giật bắn mình, cô phóng vào toilet với vận tốc nhanh hết mức có thể. Đánh răng, rửa mặt, thay quần áo đều khẩn trương làm trong tích tắc.
Đúng thời gian, Đổng Ngạc Ngạc từ phòng tắm bước ra.
Hắn nhìn cô, nhếch môi nói:
- Đưa chìa khóa phòng trọ của em cho tôi. Chiều nay Trạch Kha sẽ đến đó chuyển đồ.
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, không cam tâm giao ra chìa khóa. Dù sao đó cũng là phòng trọ của cô, đưa chìa khóa cho hắn rồi sau này cô biết làm sao? Lỡ may hắn đuổi cô đi thì cô cũng sẽ không có nơi nương tựa. Ngu dại gì mà đưa cho hắn.
Đổng Ngạc Ngạc kiên quyết lắc đầu, bộ dạng tỏ ra đề phòng hắn.
Lăng Tư Duệ nhìn bộ dạng của cô, vẻ mặt ánh lên tia không vui:
- Ngạc Ngạc, em không có tiền trả cho chủ phòng trọ, còn muốn ở lại đó để bị người ta đuổi đi sao?
Câu nói của hắn như chạm đến nỗi đau của cô. Đúng rồi. Bây giờ cô làm gì có tiền để thuê phòng trọ. Ngay cả chuyện này mà cô cũng nói cho hắn nghe, đúng là quá ngu ngốc rồi.
Miễn cưỡng đưa chìa khóa cho Lăng Tư Duệ, Đổng Ngạc Ngạc ỉu xìu như cọng bún thiu.
- Đi thôi.
Hắn cười, bước xuống cầu thang. Hai người cùng nhau đi đến công ty.
---------------
Công ty Lăng Duệ...
Lăng Tư Duệ bước vào công ty, dáng vẻ uy nghiêm đến đáng sợ.
Đổng Ngạc Ngạc đi theo sau hắn, tay không ngừng lau mồ hôi. Mọi người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, tò mò có, ghen tỵ có, khinh thường có.
Bọn họ không ngưng xì xào, bàn tên về cô.
- Cô ta hình như là người yêu tin đồn của Tổng giám đốc chúng ta đó.
- Thật không vậy? Sao nhìn quê mùa quá.
- Thật mà. Không tin cô cứ lên báo mà xem.
Đám đông cứ như vậy thì thầm, không để ý đến sắc mặt của Lăng Tư Duệ.
Hắn bắt chợt ngẩng mặt lên, ánh mắt sắc lạnh không ngừng liếc qua từng người một khiến họ biết điều mà im miệng lại.
Hắn đưa Đổng Ngạc Ngạc đến phòng biên tập, nơi phụ giúp về mảng chụp ảnh, chuẩn bị trang phục, phụ trang, make up cho người mẫu....
Nhìn thấy hắn đi vào, tất cả đều đồng loạt cúi đầu chào.
Hắn lướt một lượt căn phòng, lạnh giọng nói:
- Từ bây giờ Đổng Ngạc Ngạc sẽ là nhân viên của phòng biên tập.
Đổng Ngạc Ngạc lúc này cúi đầu chào mọi người, cô cười tươi nói:
- Xin chào. Tôi là Đổng Ngạc Ngạc. Rất mong mọi người giúp đỡ.
Mọi người trong căn phòng ấy hết sức ngạc nhiên vì sự hiện diện của cô, bản thân cũng không mấy hoang nghênh. Đối với họ, việc vào Lăng Duệ làm việc mà không thông qua cuộc tuyển chọn là điều đáng để họ coi thường. Vả lại, Đổng Ngạc Ngạc kia lại từng bị báo chí đồn thổi là người yêu bí ẩn của Lăng Tư Duệ nên nhiều nữ nhân viên tỏ ra ghen ghét cô. Họ nghĩ rằng cô được vào công ty là do dựa hơi Lăng Tư Duệ.
Lăng Tư Duệ hiểu ánh mắt của bọn họ. Hắn cũng không muốn Đổng Ngạc Ngạc chịu khổ. Nhưng mà... hắn không nghĩ cô vụng về đến mức như vậy. Hắn tin cô sẽ làm tốt công việc này, chỉ cần cô cố gắng.
Lăng Tư Duệ chính là tin tưởng Đổng Ngạc Ngạc, hắn muốn cô khai sáng tài năng của mình. Dù là chỉ là một tia hi vọng, hắn cũng phải thử.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn thái độ của mọi người ở đây, cảm giác bất an đột ngột xâm chiếm cô. Hình như... họ không thích cô.
Như phát hiện ra sự lo lắng trong ánh mắt của cô, Lăng Tư Duệ khẽ nói:
- Đừng lo. Có tôi ở đây. Cần gì cứ nói với tôi.
Hắn đưa điện thoại lại cho cô, sau đó gọi tên ai đó:
- Chu Phàm.
Người được gọi là Chu Phàm là một nam nhân khoảng hai mươi mấy, anh ta bước lên cúi đầu với Lăng Tư Duệ:
- Có tôi thưa Lăng Tổng.
- Tôi giao cô ấy cho anh.
Hắn nói xong thì rời đi, ánh mắt chỉ lướt qua cô một lát.
Chu Phàm nhận lệnh, anh không cảm thấy ghét cô gái này. Bởi vì, anh vốn dĩ không quan tâm đến điều người khác nói.
Chu Phàm nhìn cô, khẽ nở nụ cười:
- Vào đây. Công việc đầu tiên của em rất nhẹ nhàng.
Chu Phàm chỉ chỗ ngồi cho cô, sau đó đưa cho cô một xấp tài liệu.
- Đây là hệ thống số trang sức chúng ta thiết kế. Em chỉ cần phân loại nó rồi điền số vào đây. Nên nhớ là hãy cẩn thận nha.
- Vâng.
Đổng Ngạc Ngạc gật đầu, cô cảm thấy công việc này thật áp lực.
---------------
Công ty Tống Thụy....
Hôm nay là ngày đầu tiên Tử Ái Huyên đi làm.
Cô bước vào công ty, bản thân có chút gì đó rất tự tin.
~~~~~~~~
Phòng thiết kế...
- Chào mọi người, tôi là Tử Ái Huyên, sau này mong mọi người chiếu cố.
Vị trưởng phòng nhìn thấy cô, mau chóng sắp xếp vị trí:
- Tôi là Thiên Đóa, trưởng phòng. Còn đây là chỗ ngồi của cô. Cô vào đây giúp chúng tôi sửa lại một số chi tiết.
- Vâng, cứ để tôi.
Tử Ái Huyên tin tưởng vào tài năng của mình. Cô gật đầu chắc nịch.
Điều đó khiến Thiên Đóa vui vẻ nở nụ cười.
Tử Ái Huyên miệt mài chỉnh lại bản vẽ, cô xóa bớt một số chi tiết dư thừa. Bản thân mải mê chăm chú.
Lúc này, Tống Nhất Hàn đi ngang qua phòng thiết kế nhìn xem tiến độ của mọi người, ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía cô. Vẻ mặt chăm chỉ ấy khiến anh có chút chú ý.
Để xem thái độ và năng lực của cô ta thế nào. Hiện tại, anh không thể phán xét.
-----------------
Công ty Lăng Duệ....
Đổng Ngạc Ngạc bắt đầu đọc tài liệu, bản thân cô thật sự không biết phân loại mấy thứ này. Kêu cô đi quảng cáo thì cô còn làm được, ngồi một chỗ với mấy cái thiết kế này thật là đau đầu mà.
Cái gì đây, vòng tay đá quý ngọc lục bảo. Nó là loại nào cơ chứ?
Aisssss....
Đổng Ngạc Ngạc vò đầu bứt tai, hiện tại cô cần người trợ giúp.
Đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, mọi người vẫn đang chăm chú làm việc, tuyệt nhiên không phát ra một tiếng động nào.
Đây là môi trường làm việc của những người tại giỏi hay sao?
Họ quá nghiêm túc.
Đổng Ngạc Ngạc ngó qua bên cạnh nhìn một cô gái, cô nhỏ giọng hỏi:
- Chị ơi, có thể giúp em cái này được không?
Cô gái ấy nghe tiếng Đổng Ngạc Ngạc thì có chút ngẩng mặt lên. Nhưng rất nhanh sau đó cô ta tỏ vẻ khó chịu, ra sức lắc đầu:
- Tôi không rảnh.
Đổng Ngạc Ngạc bị từ chối, cô cũng không biết phải làm sao. Hay là thử đi hỏi người khác vậy.
Đổng Ngạc Ngạc đi xung quanh phòng tìm người trợ giúp, nhưng đi đến đâu người ta cũng đẩy cô qua một bên. Có người còn không thèm trả lời, không thèm để ý đến cô. Cô cảm thấy cô giống như không khí trong căn phòng này, không hề tồn tại.
Khẽ thở dài, cô đi đến ngồi vào bàn làm việc của mình, phiền não nhìn xấp tài liệu trên bàn.
Chẳng lẽ số phận cô lại bị đống giấy tờ này vùi dập? Sẽ không ngẩng đầu lên nổi hay sao?
------------------
Văn phòng Tổng giám đốc...
Hiện tại Tô Điềm Hinh và Lăng Tư Duệ đang ngồi trên ghế.
Ánh mắt của hắn không thèm lướt nhìn cô. Bản thân đang cảm thấy lo lắng cho Ngạc Ngạc, không biết nữ nhân kia hiện tại ra sao?
- Lăng Tư Duệ.
Tô Điềm Hinh gọi hắn.
- Sao?
- Bên phía tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Chiều nay chúng ta lập tức chụp ảnh để làm poster quảng bá cho buổi diễn thời trang.
- Ừm.
Hắn chỉ đáp cho có lệ, không hề để ý đến cô ta dù một giây.
Điều đó khiến Tô Điềm Hinh khó chịu trong người. Hôm trước cô có xem cuộc phỏng vấn của hắn với phóng viên. Biểu hiện của hắn quả thật rất tốt. Không muốn thừa nhận mà còn ngầm bảo vệ. Con nhỏ phục vụ kia đúng là dám cướp tay trên của cô. Cô thề là khi gặp lại, cô sẽ không tha thứ cho nó đâu.
- Nếu không phiền thì buổi trưa nay tôi mời anh ăn cơm, sẵn tiện bàn bạc một số việc.
Tô Điềm Hinh đưa ra lời đề nghị, nhoẻn miệng cười. Trong lòng đang mong chờ Lăng Tư Duệ đồng ý.
- Trưa nay tôi không rảnh. Có chuyện gì cô cứ nói đi.
Hắn thờ ơ đáp, ngả người ra sau ghế.
- Anh không thể nể mặt tôi đi một lần à?
Tô Điềm Hinh nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.
- Không thể.
- Anh....
- Tôi còn việc phải làm. Cô về được rồi.
Hắn nói, lạnh lùng đứng lên.
Trạch Kha thấy vậy cũng vội nói với Tô Điềm Hinh:
- Tô tiểu thư, xin mời.
Tô Điềm Hinh giật mạnh túi xách, bực bội rời đi. Bản thân đang hận không thể làm gì được Lăng Tư Duệ. Cô không tin là cô lại thua con nhỏ phục vụ kia. Hừ.....
- Trạch Kha.
Sau khi cô ta đi, Lăng Tư Duệ lên tiếng gọi anh.
- Có chuyện gì thưa thiếu gia?
- Ngạc Ngạc đang làm việc ở phòng biên tập, anh có thể qua đó xem cô ấy thế nào không?
Lăng Tư Duệ nói. Mặc dù hắn rất muốn đi xem cô thế nào, nhưng thôi cứ để Trạch Kha đi tốt hơn.