Vương Minh Chí cùng
Vương gia huynh đệ không thể được nữa, chuyện này tuy rằng rất nhiều
quan viên đều biết rõ, hiểu lòng nhau nhưng không nói ra, hớp tác với
nhau.
Nhưng đam chọt đến trước mặt hoàng đế, vậy đó lại là chuyện khác.
Hoàng đế sẽ không mặc kệ , làm sao quản, quản như thế nào, lại là một vấn đề.
Sẽ hiềm vì sóng to gió lớn.
“Quận vương, ngài, cũng không thể nói lung tung nha!”
Vương Minh Chí chắp tay, mồ hôi lạnh trên trán đều chảy xuống.
Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng cười,“Vương đại nhân, đừng lo lắng khẩn trương, bổn vương là tới ôn chuyện cũ.”
Vương Minh Chí dùng tay áo xoa xoa cái trán, vuốt cằm nói:“Quận vương nói rất đúng, nói rất đúng. Hạ quan cũng lâu quá rồi chưa cùng quận vương điện
hạ hảo hảo tâm sự. Hạ quan giờ sai người ta chuẩn bị rượu và thức ăn
ngay.”
Hoàng Phủ Cẩn nhướng mi, thản nhiên nói:“Không cần bận
bịu. Bổn vương bất quá là nhới đến việc bị Vương Mai Lâm lấy đi miếng
ngọc kỳ lân kia, đột nhiên rất tưởng niệm. Cái đó dù sao cũng là tiên
ban cho mẫu phi ta. Nghe nói vô giá!”
Vương Minh Chí cảm thấy chính mình thực oan, rõ ràng là tự hắn ra tay đập , dựa vào cái gì đến đây đổ tôi trên đầu mình?
Hoàng Phủ Cẩn không nhanh không chậm nói:“Đó là Hà Điền ngọc cực phẩm, hơn
nữa là tiền triều nổi tiếng nhất thiên hạ đệ nhất thần thủ Trầm Duy Lân
điêu khắc, ở lúc ấy đó là bảo bối vô giá. Cho dù là đổi thành tiền, đó
cũng là giá trị mấy chục vạn lượng bạc. Qua nhiều năm như vậy, không thể mấy trăm vạn lượng......”