Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 14: C14: Chương 14



Vì vậy Thẩm Nguyệt liền dặn dò nhà bếp chuẩn bị dọn lên rượu thịt.

Quan khách còn chưa kịp định thần vì chuyện vừa rồi thì đã thấy cao lương mỹ vị được người hầu lần lượt dọn lên.

Thẩm Nguyệt sợ hình ảnh của mình làm ảnh hưởng đến khẩu vị của mọi người cho nên đã lấy một chiếc khăn lụa che mặt chỉ để lộ ra đôi mắt, cử chỉ của nàng hết sức tao nhã hào phóng, khí thế ngất trời.

Nàng đứng trên bậc thềm cao giọng nói: “Hoang nghênh các vị quan khách đã đến tham gia hôn lễ lần này, tân lang tân nương tạm thời không có mặt ở đây, mời mọi người cứ tự nhiên thưởng thức mỹ vị, không cần khách khí. Sau khi ăn xong cũng mời mọi người tự nhiên đi náo động phòng để tiếp thêm bầu không khí hân hoan, hoặc là mọi người cũng có thể đi dạo trong phủ tướng quân. Trong ba ngày tới phủ tướng quân sẽ liên tục mở tiệc, mời mọi người đến cùng thưởng thức”.

Tướng quân thành hôn lần thứ hai đãi tiệc ba ngày ba đêm, đúng là chuyện vui hiếm thấy.

Chi tiêu trong ba ngày này đủ để khiến cho Tần Như Lương phải tái mặt.

Chuyện đó là quá rõ ràng. Ngay khi Thẩm Nguyệt vừa mới ngồi xuống bên cạnh Liên Thanh Châu thì đã thấy quản gia chạy lại, tỏ ra đau khổ nói: “Công chúa, ban đầu tướng quân không bảo phải đãi tiệc ba ngày…”

Thẩm Nguyệt lãnh đạm nói: “Dù sao đây cũng là lần thứ hai tướng quân thành hôn, sao có thể không đãi tiệc thật lớn chứ?”

Quản gia nói: “Nhưng chi phí này…”


“Không sao, Tần Như Lương làm ăn lớn, không tiếc chút tiền này”.

Quản gia lại nói: “Chuyện này cũng phải thương lượng với tướng quân trước một tiếng”.

Thẩm Nguyệt liếc nhìn quản gia, thản nhiên nói: “Hiện tại tướng quân đang bận an ủi Liễu Mi Vũ, ngươi muốn chạy đi quấy rầy sao? Lời ta nói thì không tính sao?”

Quản gia nói: “Lão nô không có ý đó”.

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi muốn đi tìm Tần Như Lương nói chuyện thì cứ việc đi, nhưng lời ta cũng đã nói ra rồi, nếu như hắn còn đổi ý thì sẽ là hắnmất mặt chứ cũng chẳng phải là ta mất mặt. Ngươi cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước, tự rước xui xẻo vào người”.

Tần Như Lương hẳn là vẫn còn rất tức giận.

Quản gia nói: “Lão nô hiểu”. Sau đó lão ta không vội đi gặp Tần Như Lương nữa, trước tiên phải thu xếp chi tiêu cho ba ngày đãi tiệc sau đó.

Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng được rảnh rỗi, chậm rãi ngồi ăn tiệc.


Ở đây ai cũng là người có địa vị, cho dù có đói cách mấy thì cũng phải ăn một cách tao nhã thong dong.

Liên Thanh Châu cũng như vậy.

Liên Thanh Châu nói: “Hôm nay công chúa đúng là đã khiến cho ta được mở rộng tầm mắt”.

Thẩm Nguyệt vừa ăn đậu phộng vừa hỏi: “Liên Thanh Châu ngươi đến đây làm gì?”

“Tại hạ đến làm ăn buôn bán”.

Thẩm Nguyệt liếc nhìn hắn hỏi: “Một thương nhân như ngươi lại từng quen biết ta sao?”

Liên Thanh Châu cười nói: “Cha của ta là người làm quan, tới đời của ta thì làm ăn buôn bán, có vấn đề gì sao?”

Thẩm Nguyệt suy nghĩ một chút cũng thấy không có gì lạ, liền nói: “Tuy rằng không biết tại sao ngươi lại giúp ta nhưng lần này ta phải cảm tạ ngươi. Ta kính ngươi một ly”.

Liên Thanh Châu cũng uống hết một ly rượu rồi nói: “Công chúa chỉ cần biết rằng tại hạ sẽ không làm tổn thương đến công chúa. Chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ, không đáng để công chúa giữ trong lòng”.

“Nếu như sau này có cơ hội thì ta nhất định sẽ đền đáp ngươi”.

Liên Thanh Châu nhã nhặn cười nói: “Có rất nhiều chuyện sau này công chúa sẽ từ từ biết được”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.