Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 145: C145: Chương 145



Thẩm Nguyệt thoáng ngừng rồi nói tiếp: “Ngươi nói Hương Phiến hại ngươi, vậy đã hại tới chỗ nào của ngươi rồi?”

Liễu Mi Vũ tức giận đến mức không nói nên lời.

Vẫn là Hương Lăng mặt không đổi sắc tim đập không loạn đáp: “Khuôn mặt của phu nhân đã sưng tấy khó hết sau khi mặc qua quần áo mà Hương Phiến giặt”.

Liễu Mi Vũ nghe vậy không kìm được mà cười khúc khích thành tiếng.

Trong lòng mọi người đều tự hiểu rõ lý do trong này.

Thẩm Nguyệt nhướng mày hỏi: “Tại sao trước đây vẫn ổn nhưng khăng khăng lúc này mới xảy ra chuyện?”

Hương Lăng nhanh nhảu: “Chắc hẳn nàng ta đang đợi cơ hội, hôm qua là sinh nhật của phu nhân ắt phải trang điểm tỉ mỉ một phen nên nàng ta mới động tay động chân vào lúc đó”.


“Tướng quân đã biết chuyện này hay chưa?”

Liễu Mi Vũ và Hương Lăng liếc mắt nhìn nhau một cái, Hương Lăng đáp: “Tướng quân biết”.

“Vậy tướng quân chắc chắn phải vô cùng tức giận, tại sao không hạ lệnh xử lý nàng ta đây?”

“Mấy ngày nay tướng quân công việc bộn bề, việc này liền toàn quyền giao lại cho phu nhân tới giải quyết”.

Vẻ mặt của Thẩm Nguyệt khẽ lạnh, nhưng miệng vẫn duy trì nụ cười nói: “Hương Lăng à, ngươi thực sự là có tài năng trợn mắt nói dối đấy, tướng quân cưng chiều Mi Vũ như vậy, nếu thực sự biết được việc này há không phải sẽ hạ lệnh xử lý Hương Phiến ngay lập tức hay sao? Tối qua tướng quân căn bản không trở lại Phù Dung Uyển, do đó hắn có lẽ cũng chưa biết đi?”

Sắc mặt của Liễu Mi Vũ thay đổi liên tục, âm độc trừng mắt với Thẩm Nguyệt nói: “Công chúa đừng nói xằng bậy, tuy rằng đêm qua khi tướng quân trở lại đã là rất muộn, nhưng chàng ấy có ở lại Phù Dung Uyển và sáng nay mặt trời vừa mọc liền rời đi rồi”.


Thẩm Nguyệt xoa cằm nói: “Nhưng đêm qua thật trùng hợp, ta vì không ngủ được nên đã cùng Ngọc Nghiên đi dạo trong vườn hoa, tình cờ đến bên hồ có nhìn thấy tướng quân đang cùng Hương Phiến này dây dưa với nhau”.

Lời này vừa vang lên, gương mặt của Liễu Mi Vũ liền trở nên tái mét.

Nàng ta vốn còn muốn che đậy vụ việc này, chỉ cần xử chết Hương Phiến thì sẽ không có gì có thể phá hoại tình cảm giữa nàng ta và Tần Như Lương nữa. Chẳng ngờ lại bị đôi ba câu nói của Thẩm Nguyệt vạch trần!

Hương Phiến vẫn còn đang nức nở, buồn thảm không thôi.

Đám người hầu trong và ngoài viện đều ngẩn ra.

Hương Phiến và tướng quân? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ngón tay búp măng chỉ vào Thẩm Nguyệt của Liễu Mi Vũ mang theo chút run rẩy: “Công chúa chớ bôi nhọ tướng quân, chàng ấy sao có thể ở cùng loại phụ nữ ti tiện này cơ chứ? Đêm qua tướng quân ở lại Phù Dung Uyển của ta!”

Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Mi Vũ đừng nôn nóng, có thể là do ta nhìn nhầm, nhưng nhìn dáng vẻ của Hương Phiến xem, rõ ràng là đã bị người khác ‘ăn’ tới sạch sẽ, những vết tích trên thân thể nàng ta không thể lừa gạt mọi người, điều này chứng minh người phụ nữ bên trong đình bên hồ tối qua đích xác là nàng ta.

Chỉ cần đợi tướng quân trở lại hỏi xem liệu đêm qua hắn có phải cũng có mặt trong đình nghỉ mát đó hay không chẳng phải sự thật liền được sáng tỏ sao? Ta tin Tần tướng quân là người dám làm dám chịu, nếu người đàn ông tằng tịu với Hương Phiến là tướng quân, hắn nhất định sẽ thừa nhận, nếu không phải tướng quân cũng sẽ không gánh tội giúp người khác một cách lung tung. Đến lúc đó lại xử lý cũng không muộn, Mi Vũ ngươi cảm thấy thế nào?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.