Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 153: C153: Chương 153



“Mi Vũ sẽ tin tưởng tướng quân thêm một lần nữa”.

Nàng ta còn làm gì khác được? Mọi chuyện đã đến nước này rồi, nàng ta không thể cứ làm căng với Tần Như Lương mãi.

Nếu không Hương Phiến sẽ nhân cơ hội này chen chân vào.

Kể từ khi Hương Phiến làm tam phu nhân, nàng ta đổi sang viện khác, có thêm một nha hoàn lo cho cuộc sống hàng ngày.

Nàng ta danh chính ngôn thuận trở thành một vị chủ tử của phủ tướng quân.

Tần Như Lương mặc dù không hay tới thăm nàng ta nhưng vẫn chuẩn bị đồ dưỡng thai cực kỳ chu đáo.

Đến cả Hương Phiến cũng cảm thấy Tần Như Lương có chút quan tâm với đứa bé này.

Nhưng Hương Phiến lại thỉnh thoảng trầm tư sờ bụng mình.


Triệu thị trong Trì Xuân Uyển biết đãi ngộ của Hương Phiến như vậy thì không khỏi phàn nàn.

Bà ta bí mật lẩm bẩm với Ngọc Nghiên: “Cùng là con của tướng quân mà sao lại đối xử khác nhau thế chứ? Trước đây tướng quân chỉ muốn giết chết đứa con của công chúa, bây giờ lại ưu ái với Hương Phiến như thế, chẳng lẽ tướng quân thật sự đã bị Hương Phiến quyến rũ rồi?”

Ngọc Nghiên thờ ơ nói: “Ai mà biết, tướng quân khi ấy chán ghét công chúa, nói không chừng bây giờ đổi tính, thích Hương Phiến thì sao”.

Thẩm Nguyệt lấy ra một cuốn sách, tiếng nói bên ngoài truyền vào tai nàng khiến nàng hơi ngưng thần.

Khi Hương Phiến không biết nên làm gì với đứa bé này thì Liễu Mi Vũ đã không kiềm chế nổi mà phái Hương Lăng đến mời Hương Phiến vào đình ngồi nói chuyện.

Hương Phiến cười đáp: “Cảm tạ lời mời của nhị phu nhân, ta sẽ đến”.

Sau khi Hương Lăng đi, Hương Phiến đứng dậy trang điểm thay đồ, nghĩ thầm, Liễu Mi Vũ này đến đúng lúc quá.

Nàng ta biết rõ đứa bé này không phải của Tần Như Lương, nếu giữ lại thì sẽ thành mối họa ngầm, sau này mà bại lộ thì muốn hối hận cũng muộn.


Từ khi mang thai đến lúc sinh cần đến mười tháng, nếu nàng ta không tranh thủ bây giờ mà thân cận Tần Như Lương thì mười tháng sau Tần Như Lương đã quên nàng ta là ai rồi.

Cho nên đứa bé này là một gánh nặng.

Bây giờ Hương Phiến đã là tam phu nhân, vậy không cần đứa bé này làm gì nữa.

Hương Phiến trang điểm lộng lẫy, quyến rũ động lòng người đi đến chỗ hẹn với Liễu Mi Vũ ở bên hồ.

So với sự tiều tụy của Liễu Mi Vũ thì Hương Phiến chói lọi vô cùng, khiến Liễu Mi Vũ hận đến nghiến răng.

Hương Phiến chậm rãi ngồi xuống nói: “Nghe nói nhị phu nhân tìm ta”.

Bây giờ nàng ta không còn cần xưng nô tỳ trước mặt Liễu Mi Vũ nữa.

Liễu Mi Vũ nhăn nhó, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hương Phiến, ta coi thường ngươi quá rồi, không ngờ ngươi vẫn có một ngày xoay chuyển tình thế như bây giờ”.

“Đều nhờ phúc của nhị phu nhân cả”.

Liễu Mi Vũ không có tâm tư vòng vo với nàng ta, nói ngay vào điểm chính: “Sao mặt của ngươi lại khỏi được?!”

Không đợi Hương Phiến trả lời, Liễu Mi Vũ đã hận thù nói: “Là Thẩm Nguyệt đúng không?! Ngươi đã sớm cấu kết với Thẩm Nguyệt rồi, nếu không vì sao nàng ta lại giúp đỡ ngươi như thế, rồi làm chủ dìu dắt ngươi lên làm tam phu nhân chứ!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.