Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 158: C158: Chương 158



“Công chúa, có vẻ tướng quân rất để ý đến việc công chúa xuất phủ đi tìm Liên công tử”.

“Hắn ta đang sợ ta cho hắn ta đội nón xanh đấy mà”, Thẩm Nguyệt lười biếng nói: “Nhưng bây giờ ta chưa có tiền để mà bao nuôi mỹ nam, nếu không ta đã cho hắn ta đội cả chục cái nón rồi”.

Ngọc Nghiên trợn trắng mắt: “Công chúa còn muốn nuôi trai bao nữa hả, công chúa muốn dạy hư đứa bé trong bụng hay sao”.

Cứ tưởng rằng trong nhà Liên Thanh Châu sẽ có khách mời, ai ngờ không có một bóng dáng nào, đúng là hơi vắng vẻ.

Thiện phòng đốt đèn đuốc ảm đạm mà yên nhiên, bọn hạ nhân đang bày bữa tối trên bàn, vô cùng hợp khẩu vị của Thẩm Nguyệt.

“Sao không mời dăm ba người bạn tới đây?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

Liên Thanh Châu ôn tồn nói: “Trong kinh này, ngoài công chúa ra thì ta chẳng có bạn nào nữa”.

Liên Thanh Châu thật ra có không ít bạn hữu, nhưng hôm nay hắn đơn độc mở tiệc chiêu đãi một mình nàng, đám bạn bè kia không tiện xuất hiện ở nơi này.

“Nhà ngươi có quả anh đào không?”


Liên Thanh Châu cho người đi lấy quả anh đào.

Thẩm Nguyệt lấy bánh gato ra, dùng quả anh đào trang trí lên trên, nói: “Điều kiện phòng bếp có hạn, tuy nướng hơi khét nhưng vẫn ăn được”.

Liên Thanh Châu ngẩn người: “Đây là gì vậy?”

“Bánh sinh nhật đó”, Thẩm Nguyệt nói: “Liên hồ ly, chúc mừng sinh nhật”.

Liên Thanh Châu giương mắt nhìn, ánh mắt dịu dàng giống như ẩn chứa ánh sáng tràn qua, hắn ta hơi lúng túng, bèn cười nói: “Công chúa có lòng”.

Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Ngươi ngại à?”

Liên Thanh Châu nói: “Bình thường cũng không có ai tổ chức sinh nhật như thế cho ta”.

“Vậy sau này năm nào ta cũng sẽ tổ chức cho ngươi”, ánh nến thấp thoáng trên gương mặt của nàng, thần sắc nàng yên tĩnh, nụ cười xinh đẹp, rất lay động lòng người.


“Tần tướng quân đúng là mắt mù”, Liên Thanh Châu bỗng nhiên nói một câu.

“Hử?”

Liên Thanh Châu thản nhiên nói: “Hắn ta không biết trân trọng công chúa, một người như công chúa chỉ có thể gặp chứ không thể cầu”, hắn nếm thử một miếng bánh gato Thẩm Nguyệt làm cho mình, vị thơm ngon vô cùng.

Thẩm Nguyệt nhếch miệng: “Chỉ cần mắt ta không mù là được”.

Một bàn bữa tối thịnh soạn như vậy chỉ có hai người ăn, nên Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên ngồi xuống ăn cùng.

Nghĩ đến Tần Như Lương bây giờ chắc đang đói meo bụng, Thẩm Nguyệt liền càng có khẩu vị.

Liên Thanh Châu chia thức ăn cho nàng, đích thân lột tôm cho nàng, không hề để Ngọc Nghiên có cơ hội động vào. Ngọc Nghiên thấy vậy, cảm thấy hai người này dưới ánh nến lại tự nhiên như gia đình.

Liên Thanh Châu nói: “Lát nữa đêm muộn, tại hạ không yên tâm để công chúa tự đi về, hay là công chúa ngủ lại nhà tại hạ, công chúa thấy sao?”

“Cũng hợp ý ta, ta không thích đi đường ban đêm”, Thẩm Nguyệt ăn uống no đủ, híp mắt hưởng thụ.

Ngọc Nghiên bỗng nói: “Công chúa, như vậy không hợp lý đâu ạ”.

Liên Thanh Châu cười: “Ta chỉ suy tính cho sự an toàn của công chúa thôi mà, nếu công chúa muốn về thì tại hạ phái người đưa công chúa về là được”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.