Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 205: C205: Chương 205



Kết quả là Thẩm Nguyệt lại tỏ ra đau buồn, sau đó có chút cảm khái nói: “Hoàng huynh thứ tội, chuyện quá khứ Tĩnh Nguyệt không muốn nhắc lại”.

Hoàng đế liếc nhìn Tần Như Lương, không mặn không nhạt nói: “Xem ra ngươi thật sự không sống tốt trong phủ tướng quân. Lần trước trẫm nghe thái y bẩm báo ngươi đã hối hận về hôn sự này, muốn chọn phò mã khác phải không?”

Thẩm Nguyệt dịu dàng nói: “Tĩnh Nguyệt tạ ơn hoàng huynh quan tâm. Chỉ do trước kia Tĩnh Nguyệt không hiểu chuyện, ganh tị không muốn tướng quân nạp thiếp cho nên mới gây ra chuyện huyên náo không hay, đó đều là lỗi của Tĩnh Nguyệt. Lúc ấy Tĩnh Nguyệt chỉ nói trong lúc tức giận, hiện giờ Tĩnh Nguyệt đang mang thai con của tướng quân, cũng sắp sinh rồi, sao có thể rời xa tướng quân được”.

Tần Như Lương ngồi một bên nghe vậy cũng không thể không ngưỡng mộ kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Thẩm Nguyệt.

Hoàng đế nghe vậy cũng lộ ra vẻ vui mừng nói: “Thấy hai người hạnh phúc như ban đầu trẫm cũng đã yên tâm rồi. Tĩnh Nguyệt, mấy ngày trước đã có chuyện gì xảy ra mà ngươi lại bị bắt cóc?”

Ngay khi ông ta đề cập đến chuyện này thì hai hàng nước mắt đã lăn dài trên gương mặt Thẩm Nguyệt.

Nàng lại tỏ ra sợ hãi nghẹn ngào thuật lại tất cả mọi chuyện, nét mặt kinh hoàng như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Hoàng đế thấy nàng thật sự quá sợ hãi cho nên mới không hỏi sâu thêm nữa.


Sau đó ông ta lại lơ đãng đề cập đến một số sự kiện xảy ra trong quá khứ của Thẩm Nguyệt thì thấy Thẩm Nguyệt đều tỏ ra mờ mịt không rõ.

Hoàng đế muốn kiểm tra xem nàng có thực sự bị mất trí nhớ hay không.

Thẩm Nguyệt không cần giả vờ bởi vì nàng thực sự không có ấn tượng gì với những chuyện đó cả.

Biểu hiện của Thẩm Nguyệt đã khiến cho hoàng đế yên tâm, dường như ngay cả khi Thẩm Nguyệt tỉnh táo lại thì nàng cũng không khác gì nữ nhân nhu nhược vô tri bình thường.

Ông ta nghĩ rằng trước đây khi Thẩm Nguyệt nhờ thái y truyền lời bẩm báo với mình rằng trong tương lai đứa trẻ sẽ theo họ Thẩm và cúc cung tận tụy vì Đại Sở có lẽ là do bị Tần Như Lương ép vào đường cùng vì vậy cho nên mới phải cố gắng bám víu vào sự che chở của hoàng gia.

Một Tĩnh Nguyệt công chúa yếu ớt không thể làm gì ông ta, tương lai đứa trẻ sinh ra lại càng dễ khống chế.


Sau đó hoàng đế mới bước xuống long ỷ, nét mặt hiền hòa nhìn Thẩm Nguyệt nói: “Thân là công chúa sao có thể mang gương mặt như vậy chứ, lát nữa hoàng cung sẽ ban cho ngươi thuốc xóa sẹo, hi vọng sẽ có tác dụng tốt với vết sẹo trên gương mặt của ngươi”.

Thẩm Nguyệt đỡ bụng, được Tần Như Lương đỡ đứng dậy hành lễ nói: “Tĩnh Nguyệt tạ ơn hoàng huynh ân điển”.

“Vất vả đến đây một chuyến, buổi trưa ở lại dùng cơm đi. Một lát nữa mới có ngự thiện, để Tần Như Lương dẫn ngươi đi dạo một vòng ngự hoa viên trước là được”.

Sau khi hai người rời đi, những cung nhân đón hai người trước cổng cung bắt đầu đến bẩm báo thông tin cho hoàng đế biết.

Tần Như Lương có vẻ như chăm sóc Thẩm Nguyệt rất tốt.

Hoàng đế nói: “Hắn ta còn biết nể mặt trẫm, Tĩnh Nguyệt là công chúa, cho dù phân vị không cao thì cũng không phải là người mà thiếp thất trong phủ tướng quân của hắn ta có thể so sánh được”.

Hoàng đế cũng khá hài lòng với biểu hiện của Tần Như Lương, chỉ cần hắn ta không làm chuyện quá đáng như sủng thiếp diệt thê thì ông ta cũng có thể nhắm mắt làm ngơ.

Sau đó Tần Như Lương đưa Thẩm Nguyệt đi dạo trong ngự hoa viên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.