Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 233: C233: Chương 233



Đại phu không dám sơ suất, cẩn thận xử lý vết thương sau đó mới kê đơn thuốc.

Khi thuốc được đưa đến thì Tần Như Lương gần như đã hôn mê, miệng ngậm chặt không uống được thuốc, thậm chí còn phát sốt.

Toàn thân hắn ta nóng khủng khiếp, ngay cả trong tiềm thức cơ thể vẫn căng thẳng không thể thả lỏng.

Chuyện này kéo dài đến tận tối mà vẫn không thấy thuyên giảm.

Vào buổi tối, Thẩm Nguyệt đã ăn tối và hóng mát ngoài sân thì Triệu mụ đột nhiên từ bên ngoài chạy vào rồi quỳ xuống trước mặt Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt nói: “Triệu mụ có ý gì đây?”

“Nô tỳ biết công chúa có y thuật cao minh, nô tỳ xin công chúa cứu tướng quân!”

Thẩm Nguyệt nheo mắt lại nói: “Triệu mụ, ngươi tìm nhầm người rồi, chuyện này ngươi đến nói với đại phu đi”.


Triệu mụ khóc lớn: “Nô tỳ là người đã nhìn thấy quá trình tướng quân lớn lên, chưa bao giờ thấy tình trạng của tướng quân tồi tệ như lúc này, tướng quân phát sốt từ sáng vẫn chưa hạ sốt, đại phu nói nếu như đêm nay còn không hạ sốt thì tính mạng của tướng quân sẽ gặp nguy hiểm!”

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Hắn ta là đại tướng quân của Đại Sở, có chút bệnh vặt này cũng không chịu được thì còn làm đại tướng quân cái gì? Chính hắn ta không lo đến thương thế của mình mà chậm trễ thời gian trị liệu tốt nhất, lúc này còn trách ai được?”

“Công chúa, nô tỳ dập đầu cầu xin người!”

Thẩm Nguyệt đứng dậy nói: “Ta không phải là đại phu, ta cũng sẽ không cứu người. Nếu như đại phu trong phủ không tốt thì cứ ra ngoài mà mời đại phu có y thuật cao minh về là được”.

Nàng vừa mới quay đi, Triệu thị ở đằng sau đã nói: “Công chúa, cho dù người không có tình cảm gì với tướng quân, cũng cầu xin người nhìn vào sự thay đổi của tướng quân đối với người!

Mấy ngày người bị sơn tặc bắt đi, tướng quân cả đêm không ngủ, chạy Đông chạy Tây tìm kiếm tung tích của người. Công chúa cho rằng tướng rằng chỉ sợ bản thân không gánh nổi trách nhiệm sao?

Ai cũng có thể nhìn ra được, tướng quân rất quan tâm và để bụng!


Tướng quân nhiều lần đi tới đi lui bên ngoài viện tử của chúng ta, người tưởng rằng tướng quân muốn gây rắc rối cho người ư? Tướng quân muốn quan tâm công chúa, nhưng công chúa không cho tướng quân cơ hội nào!”

Bước chân của Thẩm Nguyệt thoáng khựng lại, nhưng vẫn tiến vào phòng.

Triệu thị ở bên ngoài tiếp tục nói: “Nô tì biết trước kia tướng quân đối xử với công chúa không tốt, nhưng tướng quân cũng dần dần muốn đối xử với công chúa tử tế hơn.

Cho dù công chúa không nhìn ra được điều này, cũng xin công chúa nể tình nô tì tận tâm tận lực mà giúp tướng quân!

Nô tì sẽ không đi đâu hết, nô tì quỳ ở ngoài này, chừng nào công chúa đồng ý rồi, nô tì đội ơn đội nghĩa, nguyện làm trâu làm ngựa!”

Một canh giờ sau, Ngọc Nghiên liếc nhìn ra bên ngoài rồi nói: “Công chúa, Triệu mụ vẫn còn quỳ ở bên ngoài. Bà ấy có tuổi rồi, quỳ suốt một buổi tối e là không chịu nổi đâu”.

Thẩm Nguyệt nằm trên giường cũng không ngủ nổi, lòng dạ rối bời.

Khi ở trong hoàng cung, cảnh tượng Tần Như Lương quỳ mọp trên đại điện, hành đại lễ để cầu xin cho Liễu Mi Vũ để lại ấn tượng sâu sắc cho Thẩm Nguyệt.

Đường đường là tướng quân của Đại Sở, vì một nữ nhân mà trở nên hèn mọn đến mức ấy khiến suy nghĩ của nàng đối với Tần Như Lương thay đổi ít nhiều, thậm chí nàng còn cảm thấy hắn ta khá đáng thương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.