Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 307: C307: Chương 307



Thẩm Nguyệt xoay người lại, bước về phía gốc cây liễu đằng kia.

Không ngờ mới đi được một hai bước thì Thẩm Nguyệt lại bỗng nhiên cảm thấy chân váy của mình bị ghì lại.

Nàng không thể đi về phía trước, quay đầu lại nhìn thì thấy góc váy của mình đang bị Tô Vũ giẫm lên.

Tô Vũ chắp tay sau lưng đứng dưới ngọn đèn, cằm và khóe môi dưới lớp mặt nạ nhếch lên như đang đợi phản ứng của Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt kéo váy mình vài cái, Tô Vũ vẫn không chịu nhấc chân lên.

Nàng lập tức nhận ra là Tô Vũ đang cố ý trêu chọc mình.

Hóa ra cái tên này lừa nàng đến dưới cây dương liễu chỉ là để giẫm vào váy mình lúc nàng xoay người.

Thẩm Nguyệt như bị giẫm vào đuôi vậy, nàng hơi tức giận nói: “Ta đếm đến ba, tốt nhất ngươi nên…”

Kết quả, khi Thẩm Nguyệt còn chưa nói hết câu, mà nàng nào có cơ hội nói hết, bên tai đã nghe thấy Tô Vũ thấp giọng cười, sau đó chân hắn hơi dùng sức, nhích váy nàng giựt ra sau.


Thẩm Nguyệt chỉ cảm thấy sau lưng như bị ai đó túm lấy, cơ thể mất thăng bằng, sau đó vô thức ngã về phía sau.

“Mẹ kiếp!”

Vốn dĩ nàng có nhã ý muốn dạy cho Tô Vũ cách để bắt chuyện với con gái, chẳng ngờ hắn lại lấy oán báo ơn, còn chưa kịp xem trò vui của hắn thì nàng lại trở thành trò cười rồi.

Đây không phải là lấy đá đập vào chân mình à.

Thấy nàng ngã về phía mình, Tô Vũ thuận tay ôm người vào lòng, vòng tay qua eo đối phương rồi xoay một vòng, tay áo tung bay, quấn quít vào nhau.

Khi ấy, Thẩm Nguyệt ngước mắt lên thì thấy hắn đang cười, nàng nghiến răng nói: “Ta có thể đánh ngươi chứ?”

Tô Vũ nói: “Cô không thể thẹn quá hóa giận như vậy, những gì ta làm đều là nghe theo những gì cô dạy”.

“Ta dạy ngươi dụ dỗ ta sao?”

“Ta sợ hiệu quả không tốt nên muốn thử với cô trước xem sao”.


Thẩm Nguyệt đẩy Tô Vũ ra, hắn lùi về sau hai bước rồi cảm thán: “Cô xem, cô tức giận chứng tỏ cách này không ổn, cũng may là ta không làm quen người khác theo lời cô”.

Đôi mắt dài hẹp nhìn nàng: “A Nguyệt, cô thật xấu xa, muốn thấy ta bẽ mặt phải không?”

Thẩm Nguyệt buồn bực nói: “Bây giờ ta mất mặt hơn rồi đấy”.

“Tại sao cô lại tức giận thế, là vì khí chất của ta không đủ sao?”

Thẩm Nguyệt trợn mắt: “Đó là vì ta biết ngươi không tốt đẹp gì, ngươi là kẻ tâm địa gian trá!”

Tô Vũ ung dung đáp: “Ta cảm thấy bản thân vẫn khá trong sáng”.

“Trong sáng cái còn khỉ ấy”.

Bây giờ Thẩm Nguyệt nào có tâm tư đi xem Tô Vũ làm quen con gái, hắn dùng chiêu này với nàng một lần, mấy cô gái ở hội thơ đều đã thấy hết rồi, chắc trong lòng còn nghĩ hai người đang tán tỉnh nhau.

Đúng là chẳng thú vị gì cả.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Sau này đừng hòng ta dạy ngươi bí quyết tán gái, ngươi đừng đi gây họa cho người khác, ngươi không độc thân thì ta cũng thấy tiếc thay cho ngươi”.

Tô Vũ gật đầu: “Ừ, cô nói đúng lắm”.

Hai người đi dạo dọc bờ hồ một lúc, họ đi xa khỏi hội thơ phong nhã kia, đến trước mấy sạp hàng quán bên bờ hồ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.