Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 308: C308: Chương 308



Nơi đấy có rất nhiều quầy bán đồ ăn khuya, người dạo chơi bên hồ có thể đến ăn chút gì đó.

Thẩm Nguyệt ngửi thấy mùi thơm phức, cảm thấy bụng hơi đói.

Nhưng nàng còn chưa nói gì, Tô Vũ đã lên tiếng: “Ta đói rồi, chúng ta đi ăn mì nào!”

Hắn kéo Thẩm Nguyệt đi vào một quán mì.

Thẩm Nguyệt vừa bước vào quán, mắt đã nhìn thấy tấm biển treo trước cửa – Mì đồng tâm.

Nàng cảm thấy khá khó hiểu, quán mì sợi thôi mà cũng màu mè vậy sao?

Kết quả, vừa ngồi vào chỗ, Thẩm Nguyệt mới phát hiện người ăn mì trong quán đều là các đôi nam nữ.

Lúc này chủ quán đi đến hỏi: “Hai vị gọi hai bát mì đồng tâm sao?”

Thẩm Nguyệt hỏi: “Mì đồng tâm là gì?”


Chủ quán cười đầy ẩn ý: “Là ăn mì bằng đũa đồng tâm”.

Thẩm Nguyệt liếc nhìn người trong quán thì mới nhận ra đũa trong tay các cặp đôi đều được nối với nhau bằng sợi dây đỏ.

Khoảng cách sợi dây có hạn nên các đôi nam nữ không thể ngồi cách nhau quá xa, phải dựa gần mới có thể dùng đũa ăn mì trong bát.

Thẩm Nguyệt nhướng mày.

Chỉ là ăn mì thôi mà, tại sao phải kề sát như vậy? Sao lại phải liếc mắt đưa tình nhau, mặt mày hàm chứa ý xuân như thế chứ?

Nàng có thể cảm nhận được bong bóng màu hồng lãng mạn đã nổi lềnh bềnh trong bát mì luôn rồi đấy, biết không?

Mọi người không thể ngồi xuống, ôn hòa nhã nhặn thưởng thức bát mì được sao?

Bảo nàng và Tô Vũ ăn mì đồng tâm này hả?

Tô Vũ tỏ vẻ như rất muốn thử món này: “Hay là gọi hai bát mì đồng tâm nhé”.


Thẩm Nguyệt trợn mắt nhìn hắn nói: “Cút”.

Ông chủ lại nói: “Đêm nay quán có ưu đãi đặc biệt, chỉ cần hai người cùng nhau ăn mì đồng tâm thì chỉ phải trả tiền một bát thôi”.

Tô Vũ gật đầu: “Ừ, quả là lời rồi!”

“Lời cái đầu ngươi ấy, chúng ta đến chỗ khác ăn”.

Tô Vũ nói: “Nhưng quán này rẻ, ta không đem theo nhiều tiền, cô có tiền sao?”

Thẩm Nguyệt sờ bên hông mới thấy trống trơn, nàng nhớ ra mình cũng không mang theo tiền, túi tiền của nàng đều để ở chỗ Ngọc Nghiên rồi, vì thế không khỏi bực mình đáp: “Ta không có tiền”.

Tô Vũ khẽ cười, hỏi chủ quán: “Chủ quán, bát mì này bao nhiêu tiền?”

Chủ quán nói: “Năm văn thôi”.

Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Vậy có thể dùng hai đôi đũa bình thường không?”

Chủ quán đáp: “Nếu khách quan không muốn dùng đũa đồng tâm, tất nhiên là được. Nhưng như thế thì không được ưu đãi, phải trả tiền hai bát, tổng cộng là mười văn”.

Không phải chỉ hơn năm văn thôi sao, nàng không ham món lợi nhỏ này.

Nàng nói với Tô Vũ: “Ngươi không đem nhiều tiền, nhưng chắc cũng có mười văn nhỉ, trả đi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.