Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 473: C473: Chương 473



Liên Thanh Châu đỡ trán nói: “Ngươi đã nghe ai nói gì bậy bạ sao? Ta thật sự là nam nhân bình thường…”

“Thôi đi, ngươi không dám thừa nhận thì ta cũng không ép buộc ngươi làm gì. Ngươi cứ xem như là đi theo ta cho bớt nhàm chán đi được không?”

Thẩm Nguyệt quay đầu lại, đi thẳng vào trong Sở Ngọc Lâu.

Liên Thanh Châu túm lấy nàng nói: “Không được, ta sẽ không vào đó, ngươi lại càng không được vào đó”.

Thẩm Nguyệt nhìn lại hắn ta, cười nhăn nhở nói: “Ngươi có chắc là không muốn tự mình bước vào không? Còn không cho ta đi vào?”

“Ta rất chắc chắn!”

Thẩm Nguyệt nhanh chóng gạt tay của Liên Thanh Châu ra, sau đó quật ngã hắn chỉ trong một cú vật.

Liên Thanh Châu không có võ cho nên không thể nào đánh trả nổi.


Thẩm Nguyệt nói với nam nhân bên cạnh: “Đi gọi mấy tiểu ca ca khác tới đây khiêng hắn ta vào trong cho ta”.

Liên Thanh Châu bị mấy người khác khiêng thẳng vào trong Sở Ngọc Lâu.

Người khiêng hắn ta vào trong là mấy công tử đang bật cười khe khẽ dịu dàng khiến cho cả người Liên Thanh Châu đều nổi da gà, không còn thiết sống nữa!

Vào phòng, Thẩm Nguyệt để lại hai người hầu hạ.

Hai công tử này đều có khí chất xuất trần, trắng trẻo dịu dàng.

Để giảm bớt áp lực cho Liên Thanh Châu, Thẩm Nguyệt đã bảo một người đánh đàn, một người đi pha trà.

Thẩm Nguyệt nhìn Liên Thanh Châu bằng ánh mắt chán ghét rồi nói: “Đừng có giả bộ, ta đã biết tỏng ngươi rồi”.


Liên Thanh Châu ghét cay ghét đắng nói: “Rốt cuộc là ngươi đã nghe ai nói bậy bạ như vậy chứ!”

Thẩm Nguyệt tỏ ra lãnh đạm, nhàn nhạt cười nói: “Bây giờ nói đến chuyện đó cũng có ích lợi gì, đến đây, cứ tự nhiên vui vẻ đi, đừng lãng phí một đêm phong tình”.

Cho dù Liên Thanh Châu có nói thể nào thì Thẩm Nguyệt vẫn không tin rằng hắn ta là một nam nhân bình thường.

Sau đó hắn ta cũng không thể không ngồi xuống nghe một công tử đánh đàn, rồi lại nghiêm mặt uống hai ngụm trà mà một công tử khác pha, đây đã là sự bình tĩnh cực hạn của hắn ta rồi.

Hắn ta thề lần sau sẽ không bao giờ đến nơi này nữa!

Nhưng Thẩm Nguyệt thì khác… nàng dường như rất quen thuộc với nơi này, thậm chí còn có thể dễ dàng cùng với công tử pha trà kia nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất! Sau một thời gian, nàng lại quay sang nói chuyện với công tử đánh đàn, lại còn chơi đàn với nhau nữa!

Liên Thanh Châu giật giật khóe miệng, có thật là nàng lần đầu tiên đến đây không? Sao hắn ta lại thấy nàng giống y hệt khách quen ở đây vậy!

Liên Thanh Châu chỉ sợ rằng Thẩm Nguyệt sẽ đi quá giới hạn.

Vì vậy hắn ta đã tranh thủ lúc thuận tiện ra khỏi phòng rồi bỏ tiền ra tìm người giúp hắn ta chuyển đi một tin nhắn.

Khi quay lại Liên Thanh Châu vô cùng hoảng hốt, bởi vì Thẩm Nguyệt không biết từ lúc nào đã gọi thêm hai công tử phong tình vạn chủng đến.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.