Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 625: C625: Chương 625



Thẩm Nguyệt và Tô Vũ còn phải vào ngục.

Rõ ràng nàng vừa mới từ đây đi ra, bây giờ lại phải tiến vào.

Đây không phải dạo chơi mà là ở lại qua đêm.

Lúc đi qua phòng giam của Triệu Thiên Khải, thi thể đã bị xử lý nhưng vết máu trên đất vẫn còn.

Lao vệ liền nhốt hai người vào một phòng giam khác cạnh chỗ Tần Như Lương.

Khi đi vào, lao vệ không khách khí nói: “Hừ, sứ thần và công chúa Đại Sở thì thế nào, chọc giận hoàng thượng rồi vẫn phải bị giam thôi!”

Thẩm Nguyệt thản nhiên liếc hắn ta một cái, khiến hắn ta nhớ lại cảnh Thẩm Nguyệt giết Triệu Thiên Khải, sự sợ hãi khiến hắn ta phải ngậm miệng im lặng.

Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Nói tiếp đi, sao không nói nữa”.

Lao vệ cố trấn định nói: “Ngươi nên trung thực vào trong đó ngồi đi”.


Thẩm Nguyệt hừ nói: “Ngươi mà dám đem cơm thiu đến thì ta sẽ khiến ngươi phải ghi nhớ sâu sắc đấy”.

Sau khi nàng và Tô Vũ đi vào, lao vệ lập tức khóa cửa lại bằng tốc độ nhanh nhất.

Tần Như Lương ngồi dựa vào tường, khẽ mở mắt ra, nhìn vào bên cạnh, mở miệng như chào khách: “Đến rồi à”.

Thẩm Nguyệt và Tô Vũ chọn nơi khô ráo để ngồi xuống.

Thẩm Nguyệt nhìn hắn ta, nói: “Có vẻ ngươi rất muốn chúng ta ngồi vào đây đấy?”

Tần Như Lương lắc đầu, khẽ nói: “Cô giết Triệu Thiên Khải, chắc chắn sẽ chọc tức hoàng đế Dạ Lương, Đại Sở lại không thể chấp nhận toàn bộ điều kiện mà Dạ Lương đề ra, bây giờ có thể được sống sót đã là tốt lắm rồi”.

Một lát sau, hắn ta lại nói: “Tĩnh Nguyệt, cô quá vọng động”.

Thẩm Nguyệt nói: “Triệu Thiên Khải buộc phải chết”.


“Ông ta chết thì thành Huyền phải làm sao?”

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi không cần quan tâm mấy chuyện đó, ngươi nên tự lo cho mình đi”.

Ở trong tù lâu, Thẩm Nguyệt bỗng thấy lạnh, nàng vô thức ôm lấy cánh tay thì bỗng nhiên lại thấy ấm áp ở vai.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu, thấy Tô Vũ cởi áo khoác ra choàng lên người nàng.

Tần Như Lương lặng lẽ nhìn cảnh đó, nói với vẻ khác thường: “Cô và hắn quả nhiên vẫn tiến đến với nhau”.

Thẩm Nguyệt điềm nhiên như không: “Cũng phải cảm ơn hoàng thượng đã thành toàn. Nếu hoàng thượng không phái ta đến đón thi cốt của ngươi, phái Tô đại nhân đến làm sứ thần hòa đàm thì sao chúng ta tiến đến với nhau được”.

Tần Như Lương mấp máy môi, vẻ mặt ẩn giấu sau sợi tóc tán loạn, đột nhiên nói: “Hoàng thượng tuyệt đối không muốn hai ngươi tiến tới với nhau, ông ta làm vậy là có ý khác!”

“Đến lúc này rồi mà ngươi còn lo nghĩ việc hoàng thượng có ý gì à?”, Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Có thể sống sót ra khỏi đây đã rồi hãy nghĩ”.

Thẩm Nguyệt nhếch miệng, không nhiều lời nữa. Hắn ta đâu chỉ lo lắng hoàng thượng có ý gì.

Cho đến ban đêm, địa lao tối mờ càng thêm âm u, chỉ còn mấy ngọn lửa đang thiêu đốt.

Thẩm Nguyệt đói muốn xỉu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.