Hoàng đế Dạ Lương như bừng tỉnh, nhưng ông ta vẫn nói: “Người tính toán như ngươi, người thông minh như Tĩnh Nguyệt công chúa mà lại để con trai của hoàng phu Dạ Lương kế tục Đại Sở?”
“Có thể trở thành người thừa kế của Đại Sở, tất nhiên không phải con của hoàng phu xuất thân bình thường được. Điều này không chỉ vì chú trọng tới huyết thống, mà còn cần sự ủng hộ và vây cánh từ bên cha”.
Lời của Tô Vũ cũng có lý, thẳng thừng nói rõ ra cũng không phải là không thể. Chuyện gì cũng có mặt lợi mặt hại, phải xem ông ta lựa chọn ra sao.
Chọn ổn thì hại có thể biến thành lợi, chọn không ổn thì lợi có thể biến thành hại.
Nếu hoàng đế Dạ Lương đã bắt đầu có ý định từ bây giờ, vậy thì ông ta phải giúp Tĩnh Nguyệt công chúa rồi.
Đợi khi đại nghiệp của Tĩnh Nguyệt công chúa đã thành, Dạ Lương đưa hoàng tử tiến vào Đại Sở làm hoàng phu, chỉ cần bỏ công sức, vậy thì đứa trẻ sau này là con cháu của Dạ Lương!
Đúng là không tốn bất kỳ toan tính nào, chỉ cần một chút huyết mạch là làm được!
Tĩnh Nguyệt dù sao cũng là nữ nhân, nàng ta cũng phải sinh con chứ.
Cho dù danh xưng hoàng phu không quá vẻ vang, nhưng chỉ cần nhẫn nhịn nhất thời. Một khi có con rồi, tương lai hoàng phu sẽ là cha của tân đế Đại Sở.
Thiên hạ này từ đầu đến cuối vẫn coi trọng nam nhân.
Không thể không nói, Tô Vũ đã đưa ra cho hoàng đế Dạ Lương một chủ ý cực hay.
Hoàng đế tiếp nhận chủ ý này của Tô Vũ: “Liễu Thiên Hạc tùy ngươi xử trí”.
Phải tương kế tựu kế, chứ không để cái lợi trước mặt ngăn cản.
“Tạ bệ hạ”.
Ra khỏi đại điện, gió núi nổi lên, làm cho ánh đèn dưới chân cũng lung lay theo.
Gió đêm hất tung vạt áo của Tô Vũ.
Khi ngẩng đầu lên, hắn trông thấy Thẩm Nguyệt đang đợi mình cách đó không xa, bèn bước xuống bậc thềm, đi về phía nàng.
“Sao không về sớm mà nghỉ ngơi?”
“Ta sợ hoàng đế sẽ làm khó chàng”.
Tô Vũ cụp mắt, nắm lấy bàn tay Thẩm Nguyệt, chậm rãi siết chặt nó vào lòng bàn tay: “Lạnh không?”
Thẩm Nguyệt cười cười, định rút tay ra nhưng không được: “Vốn là ngày nóng bức mà, hỏi ta lạnh hay không, không thấy lạ sao. Nhưng bên ngoài gió thổi to thật đấy. Đây là tiền điện của hoàng đế, chàng mau buông tay”.
Tô Vũ chẳng những không buông mà còn tự nhiên dẫn nàng đi về phía trước, tay áo của hắn bồng bềnh, những ngón tay dài mảnh khảnh nắm chặt lấy tay nàng, hắn dịu dàng nói: “Không sao, hiện tại mọi người đều đã ngủ rồi”.
Bóng đêm phía trước như loang lổ.
Thẩm Nguyệt bị Tô Vũ dẫn dắt nên chỉ có thể đi theo hắn về phía trước. Nàng không cần nhìn rõ con đường dưới chân mình bởi vì Tô Vũ hiện tại giống như chỗ dựa vững chắc nhất của nàng.
Cảm giác có ai đó để dựa vào… chính là bất luận như thế nào cũng không sợ té ngã.
Thẩm Nguyệt cong bàn tay lại muốn kéo tay hắn, nàng hỏi: “Chàng ở bên trong lâu như vậy, rốt cuộc đã nói chuyện gì thế?”