Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 639: C639: Chương 639



Thẩm Nguyệt không trả lời, ánh mắt rơi vào bàn tay gầy guộc đang nắm cổ tay nàng mà không còn chút sức lực nào, lông mày nàng nhíu lại, nàng liền nói: “Ta không ở bên cạnh hắn thì chẳng lẽ ở bên cạnh ngươi hay sao? Ngươi sẽ bảo vệ ta sao?”

Sau khi Tần Như Lương im lặng một lúc thì hắn ta lại nghiêm túc nói: “Sau này ta sẽ dốc hết toàn lực để bảo vệ cô”.

Thẩm Nguyệt giống như vừa nghe được một câu chuyện cười, liền bĩu môi nói: “Tần Như Lương, nếu như Liễu Mi Vũ và ta cùng gặp nguy hiểm và ngươi chỉ có thể cứu một người thì ngươi sẽ chọn bảo vệ nàng ta hay là bảo vệ ta?”

Tần Như Lương dừng một chút, cuối cùng lại do dự.

Có lẽ nguyên nhân chính là vì do dự nên hắn mới là Tần Như Lương.

Thẩm Nguyệt không thấy sự do dự của hắn ta có gì sai, nếu như hắn ta không chút do dự nói rằng hắn ta sẽ bảo vệ cho nàng thì có lẽ nàng sẽ còn cảm thấy hơi thất vọng.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta không cần nghe câu trả lời của ngươi cũng biết đáp án của ngươi là gì. Hơn nữa, hai tay của ngươi đã bị phế, làm sao có thể bảo vệ người khác? Ngươi có thể bảo vệ được chính mình đã là tốt lắm rồi”.


Lời nói của nàng khiến Tần Như Lương vô cùng đau lòng.

Lời nói này khiến cho Tần Như Lương cảm thấy như bị nhìn thấu, hắn buông lỏng tay ra, Thẩm Nguyệt cũng nhanh chóng rút tay về.

Trên cổ tay phải của hắn ta còn có một vết sẹo mới.

Thẩm Nguyệt nói: “Chúng đã cắt đứt gân tay phải của ngươi rồi”.

Tần Như Lương cười khổ nói: “Sau khi chúng phát hiện ra gân tay trái của ta bị đứt thì liền cắt luôn gân tay phải”.

Lý do khiến Tần Như Lương cam chịu từ bỏ bản thân khi ở trong ngục là bởi vì hắn ta biết mình đã là một phế vật, nếu còn sống thì cũng chẳng để làm gì, không chỉ khiến Đại Sở hổ thẹn mà còn cả đời không cầm nổi thanh kiếm.


Hiện giờ thái y trong hành cung tuy đang chữa trị vết thương cho Tần Như Lương nhưng gân cốt đã bị đứt thì rất khó phục hồi.

Tần Như Lương nói: “Đây là chuyện ta phải chịu, không liên quan đến cô”.

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta không hề tự trách bản thân mình. Nếu như thời gian có quay trở lại thì khi Liễu Mi Vũ trúng độc ngươi vẫn sẽ lựa chọn bất chấp tính mạng của đứa trẻ trong bụng ta để lấy nhau thai đi cứu nàng ta, vậy thì cuối cùng ta vẫn sẽ chọn cắt bỏ gân tay trái của ngươi mà thôi”.

“Ta biết”, Tần Như Lương gật đầu: “Ta cũng từng tự trách vì chuyện đó”.

Thẩm Nguyệt cười nói: “Chờ đến khi về kinh, ta sẽ cho ngươi biết rốt cuộc có cần đến Tử Hà Xa để chế ra giải dược của Tỏa Ngàn Hầu hay không”.

Tần Như Lương ngẩn người.

Thẩm Nguyệt đứng dậy, quay đầu ra ngoài: “Ngươi nghỉ ngơi đi”.

Tần Như Lương nhấc mắt lên, thấy Tô Vũ vẫn luôn chờ ngoài cửa.

Sau khi Thẩm Nguyệt đi ra ngoài, Tô Vũ thản nhiên nhìn vào trong phòng, ánh mắt trong trẻo ẩn chứa một ý vị khác, chỉ dừng lại trên người Tần Như Lương một lúc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.