Thẩm Nguyệt rối loạn vô cùng, nhưng ngay sau đó nàng cũng không nghĩ được nhiều nữa.
Đám sát thủ sau lưng kéo đến ngày càng gần, một mực theo sát, xem ra tất cả đều là cao thủ.
Nàng và Tô Vũ bị nhốt trong tù, lại chạy đường núi, tốn sức vô cùng.
Dưới tình trạng này, Tô Vũ dốc sức kéo theo Thẩm Nguyệt chắc chắn là không nhanh bằng đám sát thủ kia đơn thương độc mã đuổi theo.
Thẩm Nguyệt đã dùng hết toàn bộ cực hạn cơ thể của mình nhưng vẫn liên lụy đến Tô Vũ.
Nàng không biết khinh công, nếu chỉ có một mình Tô Vũ thì chắc chắn có thể nhẹ nhàng thoát ra.
Thẩm Nguyệt thở hồng hộc nói: “Hay là chàng bỏ ta xuống và chạy trước đi?”
Tô Vũ nhíu mày, cả người dùng sức, nhẹ nhàng nói: “Thả nàng xuống thì có ý nghĩa gì?”, hắn híp mắt, dáng vẻ nghiêm trọng: “So với ta thì chúng muốn giết nàng hơn đấy”.
Thẩm Nguyệt tỉnh táo, gia tăng sức lực: “Vậy chúng ta cùng cố gắng nhanh hơn!”
Tô Vũ vẫn giữ nhịp thở, kéo Thẩm Nguyệt chạy như bay, nhỏ giọng nói: “Kéo chúng đến nơi nào trống trải rồi bắt tay vào giải quyết!”
Trước mắt đối phương người đông thế mạnh, trong rừng rậm này, Tô Vũ và Thẩm Nguyệt sẽ bị hạn chết rất nhiều.
Nói chung, Tần Như Lương và đám sát thủ này đều không ngờ rằng Tô Vũ biết võ công. Ủ𝐧g hộ chí𝐧h chủ vào 𝐧gaу { tru𝐦truу 𝖾𝐧.𝚅N }
Nếu không sao hắn có thể kéo Thẩm Nguyệt chạy lâu như vậy mà không bị bắt kịp chứ.
Trước đó Thẩm Nguyệt còn thầm cười nhạo về vấn đề an toàn của hành cung Dạ Lương, bây giờ thì đúng là hỏng bét.
Không biết chạy được bao lâu, Thẩm Nguyệt lờ mờ cảm giác sát thủ sắp đuổi đến gót chân nàng rồi. Nàng và Tô Vũ chạy mãi trên núi cũng không tốt, lúc này, cây cối trước mắt bỗng thưa dần, tia sáng trước mắt cũng bao la hơn.
Tô Vũ không định đưa Thẩm Nguyệt chạy về hành cung mà chạy về phía khác của đỉnh núi.
Chưa kể đến đường lên hành cung dài và hẹp, cây cầu treo kia cũng có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào, không đảm bảo được an toàn.
Phía dưới là vực sâu vạn trượng, không thể mạo hiểm.
Hai người dùng sức chạy nhanh qua rừng, đi thẳng tới nơi rộng lớn kia.
Ánh sáng đột ngột đập vào mắt khiến Thẩm Nguyệt không thích ứng kịp, còn có chút choáng váng, giống như trời đất đều xoay tròn.
Nàng không biết đây là đâu, chắc là sườn núi gần đỉnh núi, một phiến đất trống rậm rạp, dưới lớp cỏ dại là đá loạn, tất cả đều là tảng đá gập ghềnh, lâu ngày mọc rêu.
Nhưng ít ra vẫn rộng rãi hơn rừng cây.
Cũng chẳng còn đường nào để đi nữa, Thẩm Nguyệt ít ra vẫn dừng lại thở một chút được.
Nàng cong lưng, vịn đầu gối, sợi tóc xõa xuống, hô hấp kịch liệt như vừa chạy đường dài, tim nàng như muốn ngừng đập luôn.
Tô Vũ đỡ lưng nàng, nhìn đám sát thủ sắp đuổi tới kịp, nói nhẹ nhàng như lông hồng: “Sao rồi, nàng vẫn ổn chứ?”
Thẩm Nguyệt tỉnh lại, lau mồ hôi trên trán, nói: “Không sao”.
“Lát nữa nàng trốn sau lưng ta nhé”.
Tô Vũ vừa dứt lời thì đám sát thủ kia đã đuổi tới.