Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 675: C675: Chương 675



“Sau này khi nào được nghỉ ngơi thì chàng nghĩ ít đi được không?”

Tô Vũ cúi đầu cười: “Được”.

Nhưng không biết sau khi rời khỏi đây thì còn bao nhiêu ngày nghỉ ngơi nữa chứ.

Thẩm Nguyệt không muốn nghĩ nhiều, nhướng mày nói: “Chàng nói chàng trung quân, nhưng chàng toàn làm mấy việc phản nghịch thì trung chỗ nào?”

Tô Vũ yên lặng nhìn nàng: “Nàng mới là quân của ta”.

Tay Thẩm Nguyệt hơi khựng lại, đối mặt với hắn, rồi lại rời đi, điều chỉnh lại trái tim mình: “Thật ra ta không muốn chàng làm thần của ta”.

Quân và thần, quân trên, thần dưới, không thể bình đẳng.

Nàng hy vọng mình và Tô Vũ có thể sánh vai đi mãi về sau.

Nhưng nghĩ đến việc sẽ có ngày Tô Vũ chắp tay đưa nàng lên chức vị cao, mà hắn thì vẫn đứng mãi chỗ cũ cúi đầu xưng thần, nàng thật sự không muốn.


Nàng yêu Tô Vũ, yêu một người đỉnh thiên lập địa, không cúi đầu trước bất kỳ ai, kể cả nàng.

Tô Vũ dùng ngón tay trắng tinh khiết của mình sờ lọn tóc của Thẩm Nguyệt rồi cuốn mấy vòng.

Hắn mỉm cười, nói: “Làm thần dưới quân mà cũng không được hả?”

Một cỗ khí nóng chạy vọt lên đỉnh đầu, Thẩm Nguyệt trịnh trọng nói: “Tô Vũ, đừng cố tình nói sai để trêu ta!”

Sắc trời đã muộn, ngày mai Thẩm Nguyệt định vào nhà lao một chuyến.

Sáng hôm sau, thời tiết âm u.

Thẩm Nguyệt sắc thuốc cho Tô Vũ, nhìn hắn uống thuốc xong thì ra khỏi phòng, lúc quay đầu còn nhắc nhở: “Đừng xuống giường nhé, chàng đọc sách đi, ta sẽ về sớm thôi”.

“Ừ”.


Vừa ra khỏi viện thì cửa phòng đối diện cũng mở ra.

Thẩm Nguyệt quay sang thì thấy Tần Như Lương cũng ra ngoài, nhưng hắn ta mặc thường phục, không còn là dáng vẻ dưỡng bệnh hàng ngày nữa.

Thẩm Nguyệt không nói lời nào, đi ra ngoài như không có việc gì, Tần Như Lương cũng đi ra ngoài.

Đi được một lúc mới phát hiện cả hai đi cùng đường, Thẩm Nguyệt không khỏi nói: “Ngươi định đi đâu?”

Tần Như Lương đáp: “Địa lao, còn cô?”

Thẩm Nguyệt im lặng: “Ta cũng đến đó”, một lúc sau, nàng bổ sung: “Ta thấy ngươi chưa khỏi hẳn, nên ở nhà dưỡng bệnh thêm thì hơn, đừng chạy lung tung”.

“Ta không yếu ớt đến mức ấy đâu, gần khỏe rồi”.

Nhưng Tần Như Lương là vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cho dù khả năng khôi phục có giỏi đến mấy thì cũng chẳng thể “gần khỏe” trong thời gian ngắn vậy được.

Nàng biết tính của Tần Như Lương, dù có nói nhiều hơn nữa thì cũng vô dụng, có khi còn khiến hắn ta hiểu lầm ấy chứ.

Nên nàng không nói nữa.

Hai người cùng đi đến cửa địa lao, sau mấy lần đi vào đi ra, bọn họ cũng đã quen thuộc với nơi này hơn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.