Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 913: C913: Chương 913



“Ừm”, Thẩm Nguyệt chân thành nói: “Phu nhân, nếu bọn ta cứu được đứa trẻ ra, liệu có thể nhờ phu nhân giúp cho chuyến này? Nếu như khó quá…”

Cùng là người làm mẹ, tất nhiên bà chủ sẽ thấy đồng cảm, bà ta nhiệt tình đáp: “Không khó khăn gì, đến lúc đó đợi hai người đón được đứa trẻ, nếu còn muốn ra khỏi thành, hai người cứ tìm ta là được. Nếu ta có thể giúp, nhất định sẽ giúp”.

Thẩm Nguyệt cảm kích bà ta: “Vậy ta xin cảm ơn phu nhân trước”.

Cơm canh nhanh chóng nấu xong, bà chủ xào thêm vài món mặn. Bà chủ kéo đứa trẻ về phòng, để lại Tô Vũ và Thẩm Nguyệt dùng cơm trong phòng khách.

Hai người đều gắp thức ăn bỏ vào bát của đối phương trước.

Thẩm Nguyệt nói: “Tay nghề của bà chủ tốt quá, ngửi thôi đã thấy thơm rồi, mau ăn đi, ăn nhiều một chút”.

Đã lâu lắm rồi không thể ngồi xuống ăn cơm cùng Tô Vũ, chỉ cần nhìn hắn chậm rãi nho nhã ăn cơm thôi, Thẩm Nguyệt cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Tô Vũ nhẹ nhàng hỏi: “Ban nãy ở trong phòng bếp nàng nói gì với bà chủ mà trông vui vẻ thế?”


Thẩm Nguyệt sững người: “Ta có sao?”

Tô Vũ chăm chú nhìn nàng rồi bật cười: “Đến cả lông mày cũng lộ rõ ý cười kìa”.

Thẩm Nguyệt lập tức xoa xoa hàng lông mày: “Rõ đến thế cơ à?”

Tô Vũ khẽ đùa: “Nói xấu ta phải không?”

Thẩm Nguyệt mím môi cười: “Nói xấu thì cũng không xấu lắm, bà chủ sợ chàng dạy sai cho con trai bà ta”.

Tô Vũ thoáng nhếch hàng lông mày, dáng vẻ có đôi phần biếng nhác.

Thẩm Nguyệt bồi thêm: “Còn nữa, bà ta còn bảo ta phải trông chừng chàng cho kỹ, đừng để ong bướm ngoài kia kéo chàng đi mất”.


Giọng nói của Tô Vũ luôn có thể túm lấy trái tim người khác: “Rắc ít thuốc đuổi côn trùng thì không ai dám quấy rầy ta nữa”.

“Bà chủ còn nói là…”, Thẩm Nguyệt dịu giọng: “Hai ta trốn gia đình ra đây. Chàng cảm thấy sao, có giống không?”

Tô Vũ chậm rãi nở nụ cười: “Chắc là giống quá nên mới bị gia chủ nói như vậy đấy”.

Thẩm Nguyệt thoáng lườm hắn một cái: “Ban nãy khi thân mật cùng chàng, quả thực ta cảm thấy cho dù cùng đường mạt lộ cũng không cần phải sợ hãi”.

Đôi đũa trong tay Tô Vũ khựng lại. Đôi đũa trúc bình thường trong tay hắn cũng trở nên nho nhã hơn đôi phần, càng tôn thêm những ngón tay thon dài và trắng nõn như ngọc.

Gương mặt Thẩm Nguyệt nóng bừng, nàng vội lảng đi: “Gia chủ còn nói rằng trượng phu của bà ta là người phụ trách tu bổ cổng thành trong kinh, nếu hai ta muốn trốn chạy ra khỏi thành, chưa biết chừng người ta có thể giúp được”.

Đôi mắt thâm thúy của Tô Vũ nhìn nàng say đắm như muốn hút nàng vào trong.

Nàng nói thêm: “Thế nhưng ta nói tạm thời vẫn chưa thể đi được, phải đón con ra rồi mới tính đến chuyện đó. Tuy rằng như thế rất mạo hiểm, nhưng dù sao cũng là một con đường có thể chọn. Tô Vũ, chàng thấy sao?”

Tô Vũ nhìn nàng mà cười, hắn đáp: “Đúng là như thế”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.