Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 947: C947: Chương 947



Nàng còn một hơi thở cuối cùng, vội vàng đưa về Trì Xuân Uyển, Ngọc Nghiên đã không thể nói chuyện lưu loát, run rẩy nói: “Mời đại phu… đi mời đại phu giỏi nhất trong thành!”

Quản gia vội vàng phái người đi tìm đại phu.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt đều ngã xuống. Phủ tướng quân sa sút cùng cực, khi người ngoài nhắc đến thì không khỏi thổn thức thở dài.

Hai ngày này, chuyện được bàn tán nhiều nhất trong Kinh thành không gì ngoài chuyện phủ tướng quân sa sút suy sụp.

Ai cũng không biết rốt cuộc Tĩnh Nguyệt công chúa xảy ra chuyện gì, nghe nói đang đi trên đường thì đột nhiên chảy máu mũi. Sau đó được người ta đưa trở về, nói là nhiễm bệnh nặng nào đó, bệnh đến như núi đổ, đột ngột không kịp chuẩn bị.

Hết tốp đại phu này đến nhóm đại phu khác vào phủ, không biết nguyên nhân bệnh tật, ai nấy đều bó tay hết cách.

Chỉ cần là đại phu trong thành, dù có tiếng hay không có tiếng, quản gia đều mời đến. Cuối cùng cũng chỉ có thể miễn cưỡng cho ra một kết luận – tình trạng của công chúa vô cùng kỳ lạ, giống như bệnh mà không phải bệnh, giống như độc mà không phải độc, hầu hết thầy thuốc đều chưa từng thấy tình trạng như vậy, cho nên không dám kê đơn lung tung.


Ban đầu có đại phu kê cho Thẩm Nguyệt một đơn thuốc bài độc điều dưỡng, nào ngờ cơ thể Thẩm Nguyệt vô cùng bài xích, mới uống xong không lâu đã có phản ứng không tốt, còn nôn ra máu tươi.

Sau đó không có đại phu nào dám tùy tiện kê đơn dưới tình huống chưa đưa ra được kết luận nữa.

Người ngoài chỉ nói là Tĩnh Nguyệt công chúa mắc phải bệnh lạ, đều tiếc nuối thương xót. Chỉ có người chăm sóc bên cạnh Thẩm Nguyệt biết, căn bản không có chuyện như vậy.

Ngọc Nghiên biết rất rõ ràng, sức khỏe Thẩm Nguyệt luôn luôn rất tốt. Mà Ngọc Nghiên cũng biết một điều, Thẩm Nguyệt xảy ra chuyện sau khi nhận lời mời ra ngoài của Hạ Du.

Chuyện này tuyệt đối có liên quan tới Hạ Du.

Ngọc Nghiên tức giận không nhịn nổi, nhân lúc Thôi thị chăm sóc Thẩm Nguyệt, liều lĩnh chạy ra khỏi phủ, xông đến trước cửa nhà Hạ tướng, hét vào bên trong: “Hạ Du! Gọi Hạ Du ra đây! Ta biết, nhất định là ngươi hại công chúa thành như vậy! Rốt cuộc ngươi đã giở trò gì!”


Ngọc Nghiên hét lên trước cổng phủ thừa tướng, khó tránh khỏi có rất nhiều người vây xem.

Thủ vệ tất nhiên không thể cho nàng ta bước vào gặp Hạ Du, ngay lập tức bước lên đuổi nàng ta đi.

“Hạ Du đâu! Bảo hắn ra đây cho ta!”

Thị vệ cười lạnh một tiếng nói: “Thiếu gia nhà ta là người mà ngươi muốn gặp là gặp hay sao? Ngươi mau rời đi, tránh bị đòn đau!”

Ngọc Nghiên điên rồi, nàng ta giãy dụa hét lên: “Ngươi là kẻ lấy oán báo ơn, ngươi là đồ lòng lang dạ sói! Ta biết nhất định chính là ngươi đã làm hại công chúa nhà ta biến thành như vậy! Ngươi đã quên lúc ngươi gặp hoạn nạn phải lưu lạc đầu đường xó chợ thì ai đã giúp ngươi hay sao? Các ngươi mau thả ta ra!”

Những người xung quanh vây xem nghe thấy vậy thì chẳng hiểu gì cả.

Ngay sau đó, một người trông giống như quản sự bước ra từ bên trong rồi hét lên: “Nha đầu điên này từ đâu đến, dám nói lời bậy bạ trước cổng phủ thừa tướng! Nếu như ngươi còn tiếp tục nói hưu nói vượn thì ta sẽ bắt ngươi đi gặp quan!”

Ngọc Nghiên hung ác nói: “Được rồi, ta cũng rất muốn đi gặp quan để cho tất cả mọi người đều biết thiếu gia nhà ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa!”

“Nha đầu này ăn nói lung tung, người đâu, nhét miệng nha đầu này lại cho ta!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.