Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Đời Trước

Chương 10: 10: Lão Đạo Mũi Bò Mà Cũng Dám Chạm Vào Bản Cung




Đường Tùng Niên điều tra vụ án mưu sát của phu thê Tôn Thị đã nhiều ngày, dần dần cũng thu được một số manh mối, hôm nay hắn cho gọi Mã bộ đầu và sư gia Thẩm Minh đến thư phòng phân tích vụ án.
Ngón trỏ tay phải của hắn không ngừng vẽ thành vòng tròn trên thư án, còn tai thì chăm chú lắng nghe Mã bộ đầu nói.
“Phu thê lão nô và tì nữ tên Thu Bình trước khi xảy ra hỏa hoạn đều từng nghe thấy tiếng cãi vã truyền ra từ trong phòng của phu thê chủ tử, bọn họ đều nghĩ chắc là Tôn Hữu Tài cùng Điền Thị nổi lên tranh chấp.

Hai người này trong cơn xúc động đã xảy ra xô sát, Điền Thị dù sao cũng là phận nữ lưu tất nhiên đánh không lại một nam nhân trưởng thành cao lớn mạnh mẽ như Tôn Hữu Tài.

Có lẽ vì vậy mà trong lúc hoảng loạn nàng ta đã lấy con dao trên bàn đâm về phía Tôn Hữu Tài, nhưng lại lỡ tay giết chết hắn.”
“Sau khi giết Tôn Hữu Tài, Điền Thị biết mình đã phạm phải tội lớn không thể tha thứ, cho nên đã sợ tội tự sát.

Vì vậy vụ hỏa hoạn lần này của Tôn phủ hẳn là do Điền Thị trước khi chết làm ra.” Mã bộ đầu trầm giọng nói ra từng suy đoán của mình.
Đường Tùng Niên vuốt cằm, nhìn Thẩm Minh nói:” Thẩm tiên sinh nghĩ thế nào?”
“Mã bổ đầu nói có lí, chỉ là còn bỏ sót một điểm chính là vết thương sau gáy của Tôn Hữu Tài.”Thẩm Minh cân nhắc trả lời.
“Đầu tiên Điền Thị dùng hũ rau muối đánh Tôn Hữu Tài, sau đó nhân lúc đối phương ngã xuống hôn mê một đao đâm chết hắn?”Mã bổ đầu tiếp lời.
Thẩm Minh lắc đầu:”Điền Thị là con nhà gia giáo lễ độ, chiều cao không bằng Tôn Hữu Tài.

Trong hoàn cảnh hai bên xảy ra xô sát, nàng ta rất khó đánh trúng vị trí sau gáy của phu quân mình.

Cho dù có may mắn đánh trúng, thì vật mà nàng ta có thể thuận tay cầm làm hung khí, ắt phải là một vật mà nàng ta có thể dễ dàng cầm lên được bằng một tay.”
“Nhưng cái hũ ấy rất to và trơn, e rằng rất khó để cầm được bằng một tay, chưa kể việc sử dụng nó như một vũ khí để đánh một người bất tỉnh.”
Đường Tùng Niên gật đầu:” Những gì Thẩm tiên sinh nói cũng là những điều ta nghĩ trong lòng, chẳng qua, nếu như lỡ tay giết người há còn cần đâm Tôn Hữu Tài một đao? Nếu như là cố ý giết người, vậy thì động cơ của kẻ giết người là gì?”
“Ngoài ra còn có một chuyện nữa, người trong Tôn trạch chúng ta đều đã thẩm vấn hết rồi, duy chỉ còn lại một trường hợp ngoại lệ.”

Mã bộ đầu cùng Thẩm Minh nhìn nhau, trăm miệng một lời nói:”Thằng bé hôn mê.”
“Không sai.”Đường Tùng Niên vuốt cằm:” Thật ra lúc đó khi chẩn mạch cho thằng bé ta đã phát hiện ra một việc, thằng bé bị hôn mê là do thuốc.”
Thấy gương mặt kinh ngạc của Thẩm Minh và Mã bổ đầu, hắn bình tĩnh nói tiếp:”Căn cứ theo lời tì nữ Thu Bình của Đổng Thị nói, thằng bé này từ sau khi đến Tôn trạch ngày thường vẫn do Điền Thị tự mình chăm sóc.”
“Trước đó Tôn Hữu Tài chỉ là một ngươì bán hàng rong trên phố, sau khi lấy Điền Thị phu thê hai người đồng tâm hiệp lực dần dần mở rộng làm ăn, do đó bọn họ mới có của ăn của để như bây giờ.”
“Đáng tiếc Điền Thị thành hôn nhiều năm vẫn mãi không thể có con, ba năm trước Tôn Hữu Tài mới nạp Đồng Thị làm thiếp, tiếp đó cùng Đồng Thị sinh được một nữ nhi.

Theo điều tra, mấy năm gần đây quan hệ của phu thê Tôn Thị tương đối xa cách, Điền Thị không còn nhúng tay vào công việc làm ăn của Tôn Hữu Tài nữa.”
“Thằng bé kia cùng mẫu thân đến nương tựa Điền Thị, Điền Thị cũng hết mực quan tâm, chăm sóc mẫu tử bọn họ.

Sau khi mẫu thân của thằng bé bị bệnh mà chết, Điền Thị thu xếp chỗ ở cho thằng bé cách phòng mình không xa, tự mình coi trừng thằng bé.”
“Nói không chừng, những chuyện phát sinh ở chính phòng đêm đó thằng bé kia là người biết rõ hơn mất cứ ai trong Tôn trạch.”
“Theo những điều đại nhân vừa nói quả nhiên là như vậy.” Thẩm Minh và Mã bộ đầu vô cùng tán đồng.
“Cho nên mấu chốt của vụ án này hoàn toàn ở trên người thằng bé đó sao? ” Thẩm Minh có chút đăm chiêu.
Đường Tùng Niên mìm cười, cất giọng gọi:”Mặc Nghiên!”
Mặc Nghiên lên tiếng trả lời đi vào:” Lão gia có gì cần phân phó?”
“Ngươi đi đưa thằng bé đó về đây, nếu phu nhân có hỏi thì ngươi cứ nói là ta muốn hỏi thằng bé mấy câu, cũng không phải chuyện gì ghê gớm, đừng dọa phu nhân sợ.”
Mặc Nghiên lĩnh lệnh rời đi.
———-
Hôm nay là ngày mùng một, là ngày mà tháng nào Vương Thị cũng kiên trì đến chùa Triều Vân dâng hương.
Lần này đi, Vương Thị dẫn theo Hứa Quân Dao đi cùng.
Nguyễn Thị có chút ngạc nhiên khi nghe mẹ chồng nói:”Ta nghe nói Huyền Thanh đạo trưởng xuất quan rồi, lần trước may mà có bùa hộ mệnh của đạo trưởng tặng Bảo Nha mới vượt qua kiếp nạn, ta muốn nhờ đạo trưởng xem tướng cho con bé, sau đó xin cho con bé một lá bùa bình an.”

Nguyễn Thị vui vẻ đồng ý.
Nhưng Hứa Quân Dao có chút không tình nguyện.

Nàng cũng không biết mình bị làm sao nhưng từ khi có kí ức đến nay, nàng không muốn nhìn thấy những cái mũi bò(*) đó.
(*)Từ chế giễu là đạo sĩ vì các đạo sĩ búi tóc cao như mũi bò.

Búi tóc cao trên đầu của một đạo sĩ giống mũi bò tót.
Nhưng cho dù nàng không tình nguyện, thì cũng có ai để tâm đến ý kiến của con nhóc nàng đâu, cuối cùng vẫn bị bế lên xe ngựa mà thôi.
Chùa Triều Vân ở giữ sườn núi trong thành, là một ngôi chùa nức tiếng gần xa, mỗi ngày người đi dâng hương không ngớt, lúc này Hứa Quân Dao đang mê man nằm trong ngực Hạ ma ma, ngáp một một cái nho nhỏ.
Thật là, lão đạo mũi bò có gì hay mà gặp chứ, bản cung thà ở nhà chơi với thiếu niên ánh trắng, xem tiểu Đường đại nhân tìm trò vui mới còn hơn.
Bên này, Vương Thị đã đến bảo điện Đại Hùng dâng hương xong, cũng đã quyên góp tiền hương dầu, lúc này bà ấy đang tìm một tiểu đạo sĩ dẫn đường thì Huyền Thanh đạo trưởng mặc đạo bào màu xanh tiến tới.
“Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”
“Đạo trưởng.”Vương Thị vội vàng hành lễ.
Hứa Quân Dao vươn đôi tay mũm mĩm lên dụi mắt, lười biếng nâng mi đánh giá đạo trưởng, sau đó nàng không thể tin được nhíu mày.
Lão đạo này nhìn trông rất có phong thái tiên nhân, nhưng ánh mắt lại khiến người ta chán ghét.
Huyền Thanh cùng Vương Thị khách sáo vài câu, song tầm mắt ông vẫn luôn lơ đãng nhìn về phía Hứa Quân Dao đang nằm trong ngực Hứa ma ma, ánh mắt ấy có phần phức tạp.
Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa bản cung móc con mắt chó của ngươi!!! Hứa Quân Dao trừng mắt nhìn hắn.
“Đây là cháu gái của ta, lần trước may nhờ đạo trưởng tặng cho nàng bùa hộ mệnh nên mới tránh khỏi kiếp nạn, đại ân đại đức của đạo trưởng, cả nhà tín nữ đều ghi nhớ trong lòng.”
Huyền Thanh đạo trưởng bí hiểm khó lường đọc một câu ‘ Vô Lượng Thiên Tôn’ rồi mới đáp lời:”Bần đạo có thể bế tiểu cư sĩ này không?”
(*) Tiểu cư sĩ: Tín đồ tu tại gia.


Ý gọi khách sáo.
Vương Thị làm gì có chuyện không cho, vội vàng cười bảo người bế Hứa Quân Dao sang tay hắn.
Huyền Thanh ép xuống tư vị phức tạp trong lòng đưa tay ra muốn ôm con bé, nhưng lại bị Hứa Quân Dao không chút khách khí đẩy ra:”Không cho!”
Mũi bò ngươi là cái thá gì mà cũng dám chạm vào bản cung!?
Còn chưa kịp chạm vào Hứa Quân Dao đôi tay đang giang ra của Huyền Thanh bị gạt phăng đi.
Vương Thị xấu hổ vô cùng, ngượng ngừng nói:”Đứa nhỏ có chút sợ người lại, có chút sợ người lạ.”
Huyền Thanh không để bụng khoát tay nói:” Có lẽ do bần đạo và tiểu cư sĩ thiếu chút duyên phận.”
Dừng một chút, ông lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội nhìn trông có chút cũ kĩ đưa cho Vương Thị:”Đây là mặt dây chuyền bằng ngọc bích mà nhiều năm trước sư tổ để lại cho ta, hôm nay có duyên tương phùng vật này xin tặng cho tiểu cư sĩ.”
Vương Thị trong lòng hân hoan, vội vàng đưa cháu gái cho Hạ ma ma bế, còn bản thân như giành được chân bảo xòe mà hai bàn tay ra đón lấy ngọc bội:”Đa tạ đạo trưởng, đa tạ đạo trưởng.”
Nói xong, bà nâng niu trân trọng đeo cho Hứa Quân Dao.
Hứa Quân Dao một phát cướp luôn miếng ngọc bội, dùng sức vứt nó xuống đất.
Cái đồ mà mũi bò đã chạm qua, bản cung không thích!
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, tên đạo sĩ này đã khiến nàng sinh ra một cảm giác vô cùng khó chịu, đặc biệt là khi nàng nhìn thấy ánh mắt ông ta nhìn mình thì cảm giác khó chịu càng trở nên mãnh liệt hơn.
Miếng ngọc bội rơi trúng đúng vũng nước đọng (**) làm nước văng ra khắp nơi còn ngọc bội thì chìm ghỉm.
Huyền Thanh sắc mặt đại biến, lát sau lầm bẩm nói:”Ý trời, ý trời, đều là ý trời cả!”
Nói xong, ông không để ý tới đám người nữa, quay người lảo đảo đi mất.
Vương Thị đau lòng nhặt ngọc bội lên, dùng khăn tay lau đi nước bẩn, sau đó nhin cháu gái thở dài.
Hứa Quân Dao làm bộ như không nhìn thấy, ở trong ngực Hạ ma ma xoay người một cái.
“Cái con bé xấu tính này, giống hệt phụ thân cháu khi còn bé.”Vương Thị bất lực véo mặt cháu gái.
Nói tầm bậy tầm bạ! Bản cung sao lại giống lão già thôi kia được.

Hứa Quân Dao hừ một tiếng.
Bà cháu hai người cũng không ở lại lâu, làm xong nghi thức thì lên đường về phủ.
Ở một sương phòng nào đó trong chùa.

“Thế nào?”
“Ý trời đã như thế, không ai có thể làm trái, chúng ta cứ mai táng cho nàng đi.”
Vài ngày sau, Huyền Thanh đạo trưởng của chùa Triều Vân đi vân du tứ hải.

Trong mười năm sau đó, không còn khách hành hương nào gặp lại ông ấy.
———-
Vương Thị tự mình đưa cháu gái về chính phòng, kể hết những gì đã xảy ra ở chùa Triều Vân cho Nguyễn Thị nghe, Nguyễn Thị nghe mà vừa tiếc nuối vừa đau lòng:” Ngọc bội kia dính nước bẩn không biết còn có linh khí không?”
Vương Thị thở dài nói:”Tất nhiên là sẽ có tổn hại, đợi ta mang nó thờ cúng trước bài vị tổ sư xem thế nào đã.”
“Cũng chỉ còn cách này thôi ạ.”Nguyễn Thị vừa tiếc lại vừa giận dí ngón tay lên trán nữ nhi:”Con thật là…!”
Hứa Quân Dao tiếp tục giả bộ ngây thơ, nằm trong vòng tay của Nguyễn Thị nhìn về phía Hạ Thiệu Đình đang yên lặng ngồi canh Châu ca nghe hắn nói thầm, nàng đột nhiên cảm thấy có chút chạnh lòng.
Khi còn bé thiếu niên đại tướng quân thật sự rất khó gần gũi, lòng phòng bị của hắn quá mạnh, rõ ràng nàng chỉ là một tiểu cô nương vô hại thôi, sao hắn lại đề phòng nàng như vậy? Đến nỗi, ngay cả khi nàng bị thằng nhóc Miễn ca quái đản chọc ghẹo hắn cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, một chút lòng thương cũng không có.
“Phu nhân, lão gia sai tiểu nhân đến đón Đình ca, đại nhân nói có vài câu muốn hỏi hắn.” Mặc Nghiên tiến đến bẩm báo.
Nguyễn Thị không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn.
Sắc mặt Hạ Thiệu Đình lập tức trắng nhợt, theo bảo năng nắm chặt cổ tay áo.
Hứa Quân Dao vẫn luôn chú ý đến hắn chợt nhìn ra sự thay đổi, nàng kéo tay Nguyễn Thị, ngón tay bé nhỏ chỉ về phía cửa, nhu thuận gọi:”Phụ thân, phụ thân…”
Nguyễn Thị thoáng ngẩn ra, sau đó vui mừng nói:”Con cuối cùng cũng chịu gọi phụ thân rồi, nếu để phụ thân con nghe thấy không biết sẽ vui mừng đến mức nào.”
Đối với phu nhân có chút ngốc nghếch này, Thục phi nương nương đã rất nhẫn nại rồi, Hứa Quân Dao không ngừng kéo nàng:”Phụ thân, tìm, phụ thân.”
“Bảo Nha muốn tìm phụ thân sao? Nhưng mà bây giờ phụ thân đang bận việc, đợi cha con hết bận rồi, nương sẽ dẫn Bảo Nha đi tìm phụ thân.” Nguyễn Thị nghe hiểu ý nàng, dịu dàng nói.
Hứa Quân Dao dứt khoát buông tay của nàng ra, giống như con vịt muốn đi theo Mặc Nghiên và Hạ Thiệu Đình đi tìm Đường Tùng Niên, nhân cơ hội Hạ Thiệu Đình còn đang ngây người nàng liền ôm chặt eo hắn, trong miệng luôn mồm gọi:”Phụ thân, phụ thân…”
Nguyễn Thị xoa trán.
Nha đầu láu cá này sao lại giống yêu tinh như vậy, vừa biết Đình ca phải đi gặp phụ thân nó liền bám lấy người ta không chịu buông.
Hạ Thiệu Đình nhìn con nhóc không biết xấu hổ ôm eo mình, hắn có chút quẫn bách hết nhìn Nguyễn Thị, lại nhìn sang Mặc Nghiên.
(**) Vũng nước đọng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.