Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Đời Trước

Chương 2: 2: Đặt Tên




Đường Tùng Niên bị nữ nhi đá, chẳng những không cảm thấy nàng ngang bướng, ngược lại hắn còn vui mừng hớn hở nắm lấy bàn chân nhỏ bé đang làm chuyện xấu của tiểu nha đầu liên tục hôn xuống mấy cái ” Chụt chụt chụt chụt”; cứ như thế cho đến khi đầu Hứa Quân Dao tức đến bốc khói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng hướng về phía hắn mắng một trận oe óe oe.
Nguyễn Thị lau nước mắt, dịu dàng ôm nữ nhi vào trong ngực, hôn lên khuôn mặt đang đỏ bừng của con, thanh âm vẫn mang theo tiếng nấc sau khi khóc một hồi lâu, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng ấm áp không sao tả nổi.
“Nha đầu xấu xa này, suýt nữa dọa chết nương rồi.”
Tiếng oe oe oe của nàng đột nhiên dừng lại, thân thể Hứa Quân Dao cứng đờ, đưa tay lên trên mặt sờ lấy sờ để vào chỗ vừa bị hôn, sau đó nàng chép miệng vài cái, lầm bầm vài câu rồi trở mình trong vòng tay của Nguyễn Thị.
Thôi kệ, nể mặt nỗi đau mất đi con gái của phu nhân này, bản cung tạm thời không so đo với ngươi.
“Nha đầu bảo bối tỉnh rồi sao?” Lại một phụ nhân khác vội vã bước vào sốt ruột hỏi.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi.

Nương yên tâm, lúc nãy đại phu đã đến chẩn mạch, nói là không còn gì đáng ngại.” Đường Tùng Niên tiến ra đón, vừa dìu nàng vừa nói.
Vương Thị nhẹ nhàng thở ra, lập tức hai tay hợp thành hình chữ thập, lẩm bẩm trong miệng một câu: “Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ.”
Ôm lấy cháu gái nước mắt nàng tự nhiên tuôn trào vì vui sướng, phải một lúc sau mới lau hết nước mắt nói:” Ta phải đi chùa Triều Vân để làm lễ tạ ơn.”
“Chúng ta xác thực phải đến Triều Vân quán làm lễ tạ ơn mới được, lão phu nhân, phu nhân hai người nhìn xem, bùa hộ mệnh trong túi dường như đã bị lửa đốt làm cháy một góc, có thể thấy nó đã thay cô nương chắn khỏi một kiếp nạn.” Thúy Văn đột nhiên chen miệng nói.
Đường Tùng Niên cùng mẹ chồng nàng dâu Vương Thị nhìn qua, quả nhiên nhận ra bùa hộ mệnh vẫn luôn giấu trên người nữ nhi bị cháy sém một góc, thật sự giống như từng bị đốt qua một lần.
Đường Tùng Niên hiếm có sửng sốt một lúc, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.
Lúc này, lực chú ý của Hứa Quân Dao đang bị thu hút bởi một thằng nhóc bên người Vương Thị.
Thằng nhóc này khoảng chứng bốn tuổi, da thịt mềm mại trắng nõn, khuôn mặt tròn trịa mũm mĩm thịt, đôi mắt trắng đen rõ ràng đang chớp, thoạt nhìn vừa nhu thuận vừa đáng yêu.
Ngay sau đó, nàng liền thấy thằng nhóc đó bình bịch chạy về phía này, hắn nắm lấy tà váy của Nguyễn Thị lắc lắc làm nũng, gọi:” Nươngggggg.”
Hứa Quân Dao trợn to đôi mắt.
Nương? Lẽ nào thằng nhóc này chính là nhi tử hồ ly Đường Hoài Châu của lão già thối này?!
Thằng nhóc này không ít lần giúp lão già thối đối phó với nàng, không ít nhân thủ trong, ngoài cung của nàng bị tổn thất trong tay hắn.
Nhìn thằng nhóc tròn như viên thịt đang bám lấy Nguyễn thị làm nũng, lại nhìn khuôn mặt tròn xoe của hắn, sắc mặt Hứa Đông Dao có chút khó diễn tả bằng lời.

Dù cho là ai cũng không có cách nào liên kết viên thịt nhỏ tròn xoe trước mắt này với cái người phong độ ngời ngời, ngọc thụ lâm phong, người đã làm nhộn nhạo biết bao tâm hồn của quý nữ kinh thành, Tiểu Đường đại nhân là cùng một người.
Nhìn Tiểu Đường đại nhân trong bộ dạng tròn vo múp míp …..

sao lòng nàng cảm thấy có chút tan vỡ?
Mặc kệ trong lòng vẫn còn nghẹn khuất, Hứa Quân Dao cũng không thể không thừa nhận bản thân đã trở thành nữ nhi chết yểu của Đường Tùng Niên.
Tiểu cô nương này vì sinh non nên vừa ra đời thân thể và xương cốt có chút yếu đuối, thỉnh thoảng lại bị ốm một trận, bởi vậy bé con vẫn luôn được chăm sóc tỉ mỉ.
Trùng hợp là Hứa Quân Dao cùng tiểu cô nương có nhũ danh là ” Bảo Nha” sinh cùng năm với nhau, về phần các nàng có sinh cùng giờ cùng ngày cùng tháng hay không thì Hứa Quân Dao cũng không biết được, dù sao đến cả nguyên quán ở đâu, phụ mẫu là ai nàng đều không nhớ rõ nữa.
Rất nhanh, nàng cũng đã làm rõ chức quan hiện nay của Đường Tùng Niên.

Huyện lệnh của huyện An Bình quản lí địa bàn phủ Hà An.

Trong trí nhớ của nàng, chức quan đầu tiên của lão già chết tiệt này khi mới bước vào quan trường là An Bình huyện lệnh.
Một nhà năm người của Đường Tùng Niên ở trong huyện nha: Đường mẫu Vương Thị, phu nhân Đường Tùng Niên Nguyễn Thị và hai nhi nữ.

Trong phủ, trừ tạp dịch ra còn có lão bộc Lư Đầu phụ trách đánh xe, sai vặt Mặc Nghiên, Hạ nhũ mẫu và thị nữ Thúy Văn, Bích Văn.
Hiện nay là Kiến Chương năm thứ năm, ngồi trên điện Kim Loan hiện giờ vẫn là Thái tổ hoàng đế Đại Tề, mà hoàng đế phu quân của nàng lúc này vẫn chỉ là một thằng nhóc bú sữa mẹ.
Đại Tề kiến quốc đến nay đã được năm năm, các nơi của Trung Nguyên mặc dù vẫn chưa thể khôi phục đến thời kì phồn thịnh, nhưng dựa vào việc các nạn dân lần lượt trở về quê hương khơi lại cơ nghiệp, làm cho khắp nơi đều hiện ra một mảnh sinh cơ.
Thêm nữa triều đình cũng lần lượt ban bố hàng loạt các chính sách khôi phục sản xuất, lấy lợi ích của người dân làm gốc, những ngày tháng sau này của bách tính có thêm hi vọng thì tự nhiên ai nấy cũng chăm chỉ làm việc hơn.
Huyện An Bình tuy ở cách xa kinh thành, nhưng không phải là nơi hoang vu cằn cỗi, hơn nữa Đường Tùng Niên vốn là người có năng lực, lại làm việc rất linh hoạt.

Nên kể từ khi hắn nhận chức đến nay sớm đã quản lý huyện An Bình trở nên gọn gàng, ngăn nắp.
Hứa Quân Dao cũng không ngạc nhiên vì điều này.


Dẫu sao, có thể làm được tới chức Trung thư lệnh, lại còn lấy được lòng tin của hoàng đế, bản thân lão già thối này ắt phải có năng lực và thủ đoạn cực cao.
Chỉ có điều, thân là một đứa bé vừa tròn một tuổi không lâu, thân thể này vẫn còn rất yếu, thế nên chuyện ăn uống “đi” đứng của nàng đều được người khác chăm sóc.

Tuy nàng đã từng trải qua ngày tháng được người khác hầu hạ khi còn là Hứa quý phi, nhưng nàng vẫn khó tránh khỏi thẹn thùng, hận không thể đào một cái lỗ chui xuống.
Đã biến thành một đứa bé không biết nói chuyện, không biết đi lại, mặc cho người ta xoa tròn vê nặn thì cũng thôi đi, nhưng khiến Hứa Quân Dao nghẹn khuất nhất chính là đứa bé này là con gái ruột của kẻ thù không đội trời chung với nàng.
Mỗi ngày, nàng không những phải đối mặt với bản “mặt mo” khiến nàng cực kì căm hận, mà đôi khi còn phải chịu đựng những hành động “quấy rầy” của đối phương như véo mặt, bóp tay, ôm; xém chút nữa làm phổi của nàng tức đến nỗi nổ tung!
Càng khiến cho nàng tức hộc máu chính là, nàng càng tức giận càng phản kháng thì lão già chết tiệt kia lại càng cười đến mức thích ý.
Chẳng hạn như lúc này, nhân lúc chúng thị nữ đều ra ngoài, Đường Tùng Niên đón lấy nữ nhi từ trong lòng Nguyễn Thị.
Hứa Quân Dao đương nhiên không thèm khách khí liền hướng về phía hắn liều mạng giãy dụa, đánh đá liên hồi, lại thêm oe oe mắng hắn một trận, nàng nhìn đối phương không những chẳng mảy may bực bội, ngược lại càng vui sướng hơn, thấy thế nàng bực bội đến mức cắn một phát vào cổ hắn ta.
Cười cười cười, cười cái gì mà cười, ta cắn chết lão già thối nhà ông!!!
Đường Tùng Niên sau một hồi sửng sốt, hắn lập tức mang theo đắc ý lao đến chỗ Nguyễn Thị đang gấp quần áo nói:” Phu nhân nàng nhìn này, Bảo Nha vừa hôn ta xong.

Ta nói Bảo Nha thích phụ thân nhất mà nàng cứ không tin cơ, rõ ràng mỗi lần tiểu nha đầu này thấy phụ thân đều vui đến mức khoa chân múa tay.”
Hứa Quân Dao:”…”
Ở dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu, bản cung phải kiềm chế!
Nguyễn Thị cười lắc đầu.
Sau khi cùng nữ nhi vui đùa một lúc, Đường Tùng Niên mới đem tờ giấy trong ngực đưa cho Nguyễn Thị, hắn nâng niu tờ giấy như thể một bảo vật, trên giấy viết to ba chữ Tuệ, Dao, Thù.
” Ta đã chọn cho Bảo Nha mấy cái tên, nàng xem đi, xem chữ nào tốt nhất?”
“Theo bối phận của cô nương trong phủ, chữ Quân hàng hậu bối có: QuânTuệ, Quân Dao, Quân Thù,…” Nguyễn Thị khẽ đọc, nhất thời cũng có chút lưỡng lự.
Hứa Quân Dao thì ngây ngẩn cả người, ngón tay bụ bẫm chỉ về phía tờ giấy trong tay Nguyễn Thị kêu a a.

Đường Tùng Niên cười nói:” Bảo Nha đây là muốn tự mình chọn? Cũng tốt, thế thì để con tự mình chọn đi.”
Hứa Thị cũng cảm thấy có ý tứ, đưa tờ giấy chìa ra trước mặt con, ôn nhu dỗ dành:” Bảo Nha thích tên nào?”
Hứa Quân Dao không chút do dự chỉ về phía một cái tên.
“Dao, Quân Dao, Đường Quân Dao, rất tốt, vậy thì gọi con là Đường Quân Dao!” Đường Tùng Niên đọc thầm vài lần, càng đọc càng cảm thấy chọn cái tên này là sự lụa chọn sáng suốt.
Hứa Quân Dao bĩu cái miệng nhỏ xíu.
Bản cung là Hứa Quân Dao, còn lâu mới phải Đường Quân Dao!
Nàng quay mặt đi chỗ khác, “mắt to trừng lớn” về phía Châu ca đang ngồi trên ghế đôn trống.(**)
Huynh muội hai người nhìn nhau một hồi, Châu ca cảm thấy không còn thú vịnbèn tiếp tục cúi đầu chơi con hổ bằng vải trên tay.
Hứa Quân Dao cũng di chuyển ánh mắt, vểnh cái mông nhỏ bắt đầu bò đi bò lại trên giường, nàng dự định sẽ luyện tập chân tay nhiều hơn để sớm ngày biết đi, nhanh chóng thoát khỏi trạng thái của “Loài bò sát”
Đường Tùng Niên thân là quan lớn, hiển nhiên công vụ bận rộn, hắn chỉ có thể bớt chút thời gian cùng thê nhi vui đùa một lúc rồi phải đi ngay.

Mà Nguyễn thị cũng có rất nhiều việc trong phủ cần phải xử lí, nàng không có nhiều thời gian rảnh để ở bên nhi nữ, bởi vậy đành để cho thị nữ Bích Văn đưa Hứa Quân Dao vào vườn tập đi, Châu ca nhi bốn tuổi cũng vui vẻ quắp đít đi theo sau bọn họ.
Trong vườn, Hứa Quân Dao bước đôi chân nhỏ ngắn bụ bẫm xiêu xiêu vẹo vẹo học đi, thỉnh thoảng bị ngã cũng không khóc, nàng phủi mông xong liền bò dậy tiếp tục đi, làm cho Bích Văn đứng cạnh cảm thấy rất tự hào.
Dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, Hứa Quân Dao đi được một lúc liền cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, nhờ đó nàng mới chú ý đến Châu ca đang nằm bò dưới gốc cây chăm chú chọc phá tổ kiến.
Nhìn thấy Châu ca đang cầm cành cây nhỏ, trong miệng đang nghiêm túc lẩm bẩm một cái gì đó rất thú vị, lại liên tưởng đến dáng vẻ phi phàm của ” Tiểu Đường đại nhân”, nàng rốt cuộc nhịn không nổi mà cười ra tiếng.
Tiếng cười trong trẻo êm ái của nàng du dương khắp chốn, cũng làm cho Bích Văn bất tri bất giác nhoẻn miệng cười.
“Đường Tùng Niên, Đường Tùng Niên ngươi đứng lại cho ta! Ngươi đừng có mà không biết tốt xấu.

Nếu không phải nể tình chúng ta là huynh đệ, chuyện tốt như vậy sao có thể rơi xuống đầu ngươi, ngươi đứng lại cho ra!” Bỗng từ bên kia vườn hoa truyền đến tiếng thở hổn hển của nam tử, làm cho nụ cười của Hứa Quân Dao nháy mắt tắt ngúm.
“Ý tốt của đại ca ta xịn nhận, chớ nói ta có thể gom đủ năm ngàn lượng bạc hay không, cho dù có gom đủ đi chăng nữa ta tuyệt đối sẽ không tiêu tiền vào chỗ đó.” Đường Tùng Niên dừng bước, cười lạnh nói.
“Cái gì gọi là chỗ đó? Chỗ đó thì có làm sao? Thái tử chính là người kế vị, thiên hạ này ngày sau đều là của người, đệ thân là thần tử có thể cống hiến ngân lượng cho Thái tử điện hạ, đó chính là vinh hạnh!” Đường Bách Niên gắng gượng đè xuống cơn tức giận trả lời.
” Thái tử điện hạ? Là kẻ nào nói với đại ca, số ngân lượng này được dâng lên cho Thái tử điện hạ? Lời nói xằng bậy như vậy, đại ca thế mà cũng tin được ư?” Đường Tùng Niên cười giễu một tiếng.
Đường Bách Niên bị hắn chẹn ngang, đôi mắt híp lại.
Không đợi hắn nói tiếp, Đường Tùng Niên lại cười lạnh nói: ” Chỉ sợ là cái vị Ngô tri phủ kia vẽ cho đại ca một cái bánh nướng lớn, lừa đại ca ra sức đắp tiền vào đó.


Sợ là đến cuối cùng đại ca không chỉ mất trắng ngân lượng, ngược lại còn dính phải tanh tưởi khắp người.

Ta tặng đại ca một câu, làm người vẫn nên làm đến nơi đến chốn mới tốt.”
Đường Bách Tùng cả giận nói: ” Ta vốn là có ý tốt mà ngươi lại nói những lời vô lễ như vậy.

Trước đó ngươi đắc tội với Ngô tri phủ, trong lòng hắn đã ghi nhớ tên của ngươi.

Nếu bây giờ ngươi không thức thời, chỉ sợ vận làm quan cũng chỉ đến đây thôi.”
“Vận làm quan của đệ như thế nào, không nhọc đại ca lo lắng, nếu không còn chuyện gì khác mời đại ca về cho.” Đường Tùng Niên phất ống tay áo, trược tiếp tiễn khách.
“Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”.

Ta sẽ chống mắt lên chờ xem ngươi có thể làm được chuyện tốt đẹp gì!” Đường Tùng Bách nhìn hắn hằm hằm, nghiến răng nghiến lợi ném lại câu này rồi quay đầu đi thẳng.
(*) “Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”.

Thành ngữ “Chó cắn Lã Động Tân”: Ý chỉ không hiểu được lòng tốt của người khác.
Đường Bách Tùng rời đi không lâu, có một nam tử lạ mặt ôn nhuận lên tiếng: ” Đại lão gia lần này lại trúc lam đả thủy nhất trường không rồi.”
(*) Trúc lam đả thủy nhất trường không: Trúc lam đả thủy nhất trường không – 竹篮打水一场空 – zhú lán dǎ shuǐ yī chǎng kōng (hoặc rút gọn là Trúc lam đả thủy; dùng làn trúc để lấy nước, không được gì cả; hình dung người phí sức lực làm một việc nào đó nhưng không đem lại hiệu quả gì)
” Những gì Trầm tiên sinh nói cũng là nỗi lo lắng trong lòng ta.” Đường Tùng Niên hít một hơi, sau đó lại oán hận mà nói: ” Đại ca ta cứ nghĩ rằng lấy được lòng của Ngô tri phủ thì từ nay về sau có thể một bước lên mây tiến vào quan trường, há không biết rằng bảo hổ lột da.”
(*) Bảo hổ lột da (与虎谋皮): khi thương lượng cùng những kẻ tàn độc, thì việc muốn hắn hy sinh lợi ích của chính mình là điều gần như không thể.
“Vị Ngô tri phủ kia cũng thật sự có gan làm loạn, hắn thế mà lại dám mượn danh nghĩa của Thái tử để vơ vét lợi ích.” Thẩm Minh lắc đầu nói.
Đường Tùng Niên hừ lạnh một tiếng: ” Núi cao hoàng đế ở xa…”
Còn có một câu hắn không nói ra, chính là tiền tài mà vị Ngô tri phủ kia nhận xác thực sẽ có một phần chảy vào túi của Đông cung.
Thẩm Minh thở dài nói tiếp:” Lần này đại nhân cự tuyệt Ngô tri phủ, e rằng những ngày sau này khó tránh phải chịu nhiều uất ức, mắt thấy hai nhiệm kỳ sắp hoàn thành, với thành tích của đại nhân vốn có cơ hội thăng quan, mà nay xem ra…”
Môi mỏng của Đường Tùng Niên khẽ nhếch, không nói gì thêm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.