Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước

Chương 139: Ngoại truyện đời trước 5: Cha của nàng ấy



Đường Hoài Châu vội vàng đi vào, vừa nhìn thấy Đường Tùng Niên nằm trên giường với hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái xanh thì mặt mày biến sắc vì sợ hãi: “Đã xảy ra chuyện gì?!”

Sáng nay lúc ra cửa vẫn còn khỏe, mới có nửa ngày sao lại biến thành thế này?

Tùy tùng đi cùng Đường Tùng Niên lập tức kể đầu đuôi những chuyện đã xảy ra trong đại lao cho hắn.

“…Thế nhưng không ai biết phạm nhân này đã nói gì với lão gia.” Cuối cùng hắn lo sợ bổ sung thêm một câu.

Đường Hoài Châu vô cùng nghi ngờ. Chỉ là bây giờ không tiện truy cứu đến cùng, thấy Vi Ánh Trúc bưng chậu nước ấm vào, hắn vội vàng nhận lấy, vắt khăn ướt, tự tay lau mặt và cổ cho cha.

Vi Ánh Trúc đứng một bên, sắc mặt khó nén nỗi ưu lo, bỗng thấy Đường Tùng Niên mấp máy môi, như thể đang nói gì đó, nàng kinh ngạc hỏi: “Phu quân, cha đang nói gì vậy? Có phải người cần gì không? Để thiếp đi lấy.”

Ngay sau đó, nàng thấy Đường Hoài Châu có chút sững sờ, qua một lúc lâu thì nghe thấy hắn khẽ nói: “Cha đang gọi ‘Bảo Nha’.”

Vi Ánh Trúc giật mình: “Bảo Nha? Bảo Nha là ai?”

Đường Hoài Châu nhìn người cha đang nằm trên giường, ngày xưa ông là một nam tử vô cùng mạnh mẽ, như thể trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó ông, thế nhưng giờ phút này ông lại yếu ớt đến mức khiến người ta nhìn mà đau nhói lòng.

Từng tiếng nói mê ‘Bảo Nha’ như những mũi kim đâm  vào tim hắn, khiến mũi hắn cay xót.

“Bảo Nha là nhũ danh của muội muội.” Một lát sai, hắn khàn giọng đáp lời.

Khi muội muội chết yểu, hắn còn chưa được bốn tuổi nên không có ký ức gì về muội ấy, hắn chỉ biết mình từng có một muội muội đáng yêu nhất trên đời, còn cha nương thì yêu thương muội ấy như châu báu.

Thật ra hồi bé hắn có hơi ghét muội muội này.

Bởi vì mẫu thân thường gọi hắn là Bảo Nha khi nói chuyện với hắn, có lúc người còn ôm quần áo của muội muội lặng lẽ rơi lệ, đến cuối cùng lại càng vì muội muội mà bỏ lại hắn và cha.

Cái chết của muội muội đã đánh gục mẫu thân, cũng gần như làm gục ngã người cha như núi cao trong lòng hắn.

Vi Ánh Trúc im lặng giây lát, thầm thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Nếu tiểu cô nương có thể bình an lớn lên, có cha nương yêu thương nàng như thế nhất định sẽ trở thành cô nương hạnh phúc nhất trên đời.

Buổi trưa ngày hôm sau, Đường Hoài Châu không yên tâm nên đến chăm người cha bị bệnh. Đến nơi, hắn không thấy Đường Tùng Niên vốn phải nằm trên giường đâu, trái tim hắn thắt lại, hỏi một thị nữ đang bước vào phòng: “Lão gia đâu rồi?”

“Lão gia, lão gia ra ngoài rồi ạ, hình như là thẩm vấn gì đó…” Thị nữ bị hắn dọa dọa sợ, lắp bắp nói.

Đường Hoài Châu đau đầu, tức giận nói: “Cơ thể còn chưa khỏe hắn, sao lại….muốn làm gì cứ phân phó người khác đi làm là được mà!”

Đường Tùng Niên cố gắng đến đại lao trong tình trạng bệnh tật, không nói hai lời đã ra tay tàn nhẫn với những dư nghiệt tiền triều, rồi sai người treo Chiết Liễu lên, không dụng hình với nàng ta nữa, cũng không cho nàng ta một cái chết nhẹ nhõm.

Bốn bề ngập tràn tiếng kêu thảm thiết, nam nữ, già trẻ, ông nghe đến mức mặt đầy sảng khoái, đôi mắt chỉ có sự điên cuồng.

Kêu, kêu lớn tiếng lên, kêu đau khổ vào!

Bảo Nha của ông không còn nữa, bọn họ cũng đừng hòng sống tốt, đừng hòng sống tốt!

Hứa Đinh Nhược không hề hay biết cảnh tượng như địa ngục trần gian trong đại lao.

Khoảng thời gian này, nàng vẫn ôm chặt lấy linh hồn của Hứa Quân Dao, cũng chưa từng rời khỏi cung Bích Tú.

“Dao Dao đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Nàng đưa tay còn lại vén những sợi tóc vương trên mặt Hứa Quân Dao ra, lúc đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt của đối phương thì bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt chớp chớp, chớp mạnh thêm vài cái, sau đó hô hấp đình trệ.

“Sao lại thế này? Sao lại thế này?” Nàng vừa hoảng vừa sợ, suýt thì thì bật khóc, vì nàng phát hiện ra linh hồn của Hứa Quân Dao đang dần mờ nhạt.

“Dao Dao đừng dọa ta, ta nhát gan lắm, ngươi đừng dọa ta mà.” Nàng vừa khóc vừa luống cuống tay chân bảo vệ Đường Quân Dao ở trước người, che ánh sáng trong phòng cho nàng ấy.

“Hu hu…Dao Dao đừng như thế mà, đừng bỏ lại ta, ta sợ, ta sợ lắm…” Nàng khóc vừa kéo linh hồn đã vô tri vô giác như một con rối đến góc tường, xoa mạnh tay của đối phương, như thể muốn truyền sức lực của mình sang nàng ấy, lại giống như muốn níu giữ ‘bước chân rời đi’ của nàng ấy.

Hứa Thục phi chết quá mức đột ngột, đại điển sắc phong tân Hoàng hậu đã hồi lâu không thể tiến hành, trong triều có triều thân muốn nhắc nhở hoàng đế bệ hạ nhưng lại bị thu hút bởi quy cách tang lễ của Hứa Thục phi, vì họ đã phát hiện ra rằng, tang lễ của Hứa Thục phi được làm theo quy cách của Hoàng hậu!

Chúng triều thần ai cũng bất mãn, nếu tổ chức theo nghi lễ của quý phi thì cũng không nói làm gì, nhưng không xứng với quy cách của Hoàng hậu.

Ngay sau đó, có rất nhiều triều thần hằm hè, muốn tranh biện đấu lý với bệ hạ, nhưng lại bị ý chỉ truy phong Hứa Thục phi làm Hoàng hậu của bệ hạ đánh cho trở tay không kịp.

Còn chưa cử hành đại điển sắc phong cho Thẩm Hoàng hậu, sao giờ lại muốn truy phòng một Hứa Hoàng hậu rồi?

Ngay sau đó nhanh chóng ó triều thần tiến lên, quỳ gối cầu xin bệ hạ thu hồi ý chỉ, nhưng Triệu Nguyên Hựu lại không hề bị dao động, cho dù chúng triều thần có khuyên ngăn thế nào cũng không làm hắn thay đổi.

Những triều thần từng bất mãn với Hứa Thục phi không cam lòng khi thấy nàng ta chết rồi mà vẫn được hưởng vinh quang đặc biệt như vậy, còn những người từng bám gót nàng cũng không muốn tốn thời gian cho một người chết, nhưng cũng không muốn cùng tiến cùng lùi với đối thủ, cho nên họ đều trọn im lặng là vàng, khoanh tay đứng nhìn.

Đám triều thần không ai khuyên được bệ hạ, đành đồng loạt đưa ánh mắt tìm đến Đường Tùng Niên.

Xưa nay Đường đại nhân không vừa lòng Hứa Thị, lần này chắc chắn sẽ thuyết phục bệ hạ.

Nhưng bọn họ chờ tới chờ lui, đến lúc bãi triều, chuyện truy phong đã được định mà vẫn không thấy Đường Tùng Niên nói nửa câu phản bác nào.

Ý chỉ Hứa Thục phi được truy phong thành Hoàng hậu nhanh chóng truyền khắp hậu cung, đương nhiên cũng truyền đến tai Hứa Đinh Nhược, nàng nắm chặt linh hồn của Hứa Quân Dao đang ngày càng nhạt trong tay mình, nức nở nói: “Dao Dao nghe thấy không? Bây giờ ngươi là Hoàng hậu rồi, ngươi là Hoàng hậu rồi!”

Nhưng đáp lại nàng chỉ có tiếng vọng của mình.

Nàng ‘oa’ một tiếng rồi bật khóc thật to.

Cùng là linh hồn nên nàng hiểu rõ tan biến sẽ có cảm giác gì? Đó là cảm giác trên trời dưới đất, đời này đời sau đã còn không còn sự tồn tại của nàng nữa.

Càng làm nàng hoảng sợ hơn chính là, khi quan tài của Hứa Hoàng hậu được khiêng ra khỏi cung Bích Tú, nàng cũng bất giác bị kéo đi.

Trong một khắc đó, nàng mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, cơ thể của Hứa Hoàng hậu là của nàng, trong mắt người đời nàng mới là Hứa Hoàng hậu.

‘Hứa Hoàng hậu’ là người đời này, chết rồi có thể đi qua cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà, tiếp tục đi vào luân hồi chuyển thế, bắt đầu một cuộc đời mới.

Nhưng Dao Dao của nàng lại không thế, vì Dao Dao đời này đã chết từ lâu, cơ thể cũng đã hóa thành cát bụi. Giờ linh hồn còn lưu lại này chỉ là linh hồn không chủ, không dung hào với trời đất.

“Ta không muốn, ta không muốn rời đi, Dao Dao!” Hai tay nàng siết chặt lấy linh hồn của Hứa Quân Dao, cố gắng đi ngược hướng đám cung nhân đang khiêng quan tài đi, để ngăn cản mình đi theo linh cữu.

Dù vậy thì nàng vẫn phát hiện ra bản thân mình đang di chuyển theo linh cữu từng chút một, quýnh đến độ hét lớn lên.

Nhất là khi nàng bỗng nhận ra, sau khi rời khỏi cung Bích Tú, linh hồn của Hứa Quân Dao có chút nhạt đi, rồi càng ngày càng nhạt hơn, gần như không thể tìm ra sự tồn tại của nàng ấy ở những nơi có ánh sáng trong suốt.

Nàng quýnh đến sắp khóc, cơ thể vẫn không ngừng đi theo quan tài, mắt thấy những cung nhân khiêng quan tài đi càng lúc càng xa, còn linh hồn của Hứa Quân Dao vẫn luôn được nàng ôm chặt thì đã biến mất đôi chân, đồng thời những chỗ khác cũng đang mờ dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Dao Dao!” Nàng gào khóc, càng ôm chặt nàng ấy hơn, muốn kèo dài tốc độ tan biến của nàng ấy.

Bỗng nhiên, có một sức mạnh kì lạ dường như muốn kéo Hứa Quân Dao ra khỏi lòng nàng, nàng sợ đến mức liều mạng ôm chặt hơn.

Đằng trước là quan tài của Hứa Hoàng hậu đang không ngừng lôi kéo nàng, bên cạnh là sức mạnh kì lạ kéo linh hồn của Đường Quân Dao ra khỏi vòng tay nàng, hai luồng sức mạnh như đang chơi kèo co vậy.

Hứa Đinh Nhược chỉ biết rằng mình không được phép buông tay, thậm chí còn phải dùng sức với luông sức mạnh kì lạ kia, cuối cùng, khi bước chân khiêng quan tài của những cung nhân kia dừng lại, luồng sức mạnh kỳ lạ kia đã ‘vèo’ một cái kéo bọn họ nhanh chóng rời khỏi cung điện.

Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhắm chặt hai mắt theo bản năng.

Khi tiếng gió bên tai lắng xuống, nàng chậm rãi mở mắt ra, lại phát hiện ra hiện giờ mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, còn nam tử mặc áo bào màu chàm đang đưa lưng về phía nàng.

Nàng nhìn linh hồn vẫn luôn được nàng ôm chặt trong lòng, mặc dù tốc độ nhạt dần đã chậm hơn, nhưng từ phần eo trở xuống đã không nhìn thấy gì.

“Dao Dao…

“Bảo Nha…”

Nàng nức nở gọi, rồi lại phát hiện ra nam nhân kia cũng đang khẽ lẩm bẩm.

Nàng ngẩng đầu lên, nhận ra người này không phải ai khác mà chính là Đường đại nhân mà Dao Dao ghét nhất, còn cái bàn dài trước mặt Đường đại nhân thì đặt hai bài vị.

Nàng nhìn lướt qua, hai cái bài vị lần lượt là của ‘Đường môn Nguyễn Thị’ và ‘Quân Dao’.

Đợi đã, Quân Dao ư? Nàng trợn to hai mắt, nhìn kĩ lại hai chữ ‘Quân Dao’ trên bài vị, thì thấy phía sau bài vị là năm sinh năm mất của ‘Quân Dao’ này.

Đồng thời, nàng kinh ngạc mà phát hiện ra, sinh nhật của vị ‘Quân Dao’ này liền kề ngày sinh của mình, và không ngờ rằng năm mất lại có hai cái, trong đó có một cái là ngày Hứa Hoàng hậu qua đời.

“…Bảo Nha, con yên tâm, cha chắc chắn không bỏ qua cho những người đã hại con, chắc chắn sẽ…”

Mặt này cả kinh, giờ này khắc này cuối cùng đã có thể khẳng định rằng, ‘Quân Dao’ trên tấm bài vị này chính là Dao Dao của nàng, còn vị Đường đại nhân trước mặt này chính là phụ thân ruột của Dao Dao!

Đường đại nhân là phụ thân của Dao Dao, Đường đại nhân là phụ thân của Dao Dao…

Trong đầu nàng không ngừng vang lên câu nói này, cho đến khi nàng nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Đường Tùng Niên khi lau chùi bài vị của thê nữ, ông thắp nén hương rồi mới quay người rời đi.

Trái tim nàng bỗng nhiên quặn đau.

Hóa ra Dao Dao có một người cha rất thương nàng ấy, có một gia đình rất hạnh phúc, nhưng mà, mọi thứ đều bị phá hủy.

Dao Dao của nàng chẳng có đời sau, chẳng có đời sau!

Nàng lớn tiếng khóc: “Dao Dao à, xin lỗi nhé, xin lỗi nhé!”

Trong tiếng khóc nức nở và đôi mắt mờ đi bởi hơi nước,  nàng vẫn có thể thấy được linh hồn trong vòng tay nàng đã không còn nhìn thấy dưới lồng ngực nữa.

Cuối cùng nàng cũng hoàn toàn sụp đổ: “Ta không cần đời sau, không cần ngôi vị Hoàng hậu, ta không cũng không cần cái gì cả! Nếu trời xanh thật sự có linh thì hãy giáng hết mọi tội lỗi lên người ta! Dao Dao là người vô tội, nàng ấy là người vô tội!”

Trong tiếng khóc tuyệt vọng cùng bi thương cùng cực, linh hồn của Hứa Quân Dao vẫn luôn được nàng nắm chặt trong tay đã bắt đầu nhạt dần, nàng bi phẫn tố cáo: “Không phải trong tiểu thuyết thường nói người chết cũng có thể sống lại sao? Ta không cầu sống lại gì cả, ta chỉ muốn đưa nàng ấy về bên cha nương của nàng ấy, mang nàng ấy về với cha nương của nàng ấy mà thôi! Tại sao không thể chứ?! Ta không cần gì cả, và có thể trả bất cứ giá nào!”

Cảnh Xương đế Triệu Nguyên Hựu cầm ngự bút, chấm mực, đặt bút rồi tự mình viết tên húy của Hoàng hậu Hứa Thị vào ngọc điệp của hoàng thát, viết tên nàng bên cạnh tên hắn.

(*) Ngọc Điệp: sách biên chép thế hệ nhà vua, như kiểu gia phả í.

Ngày mai, Hứa Hoàng hậu của hắn sẽ chính thức an táng trong hoàng lăng, yên giấc trong hoàng thổ, đợi khi hắn trăm năm sẽ cùng nàng đoàn tụ.

Khi Triệu Nguyên Hựu viết nét cuối cùng lên ngọc điệp, không ai nhìn thấy có một ánh sáng  vàng xen sắc tim lao ra khỏi hoàng cung, chiếu vào một căn phòng nào đó trong Đường phủ, nơi đặt hai tấm bài vị và nhanh chóng biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.