Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước

Chương 44



Hạ nương tử lau nước mắt, sau cảm giác ngứa họng là một cơn ho dữ dội.

Trong mắt Hạ Thiệu Đình tràn ngập lo âu, nhưng hắn lại chẳng thể làm được gì ngoài việc mau chóng dìu Hạ nương tử về phòng và rót cho nàng một cốc nước ấm.

Hạ nương tử nhận lấy cốc gốm trắng trong tay hắn rồi uống một mạch mấy hớp, cuối cùng mới cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn. Thấy cháu trai nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, nàng bèn vỗ lên mu bàn tay hắn đầy yêu thương:” Chớ lo lắng, cô không sao cả.”

“Dạ.” Hạ Thiệu Đình cúi gằm mặt để che giấu đôi mắt ngấn lệ của mình, sau đó ồm ồm trả lời.

Hạ nương tử làm bộ như không nghe thấy tiếng mũi sụt sịt của hắn, mỉm cười nói:” Đột nhiên cô muốn ăn cháo thịt mà Đình ca làm quá!”

“Bây giờ cháu đi làm cho cô ngay ạ.” Hạ Thiệu Đình nhanh chóng gạt đi nước mắt.

“Không vội, không vội. Bây giờ cô còn chưa đói, đợi bao giờ khách khứa về hết hãy nói. Đình ca nhà chúng ta giỏi giang quá! Văn võ song toàn, đến cả chặt củi, pha trà, đun nước, làm cơm cái gì cũng biết, không biết sau này cô nương nhà nào có được cái phúc phần này.” Hạ nương tử giả vờ thoải mái nói.

Thiếu niên da mặt mỏng vừa nghe thấy lời trêu ghẹo của cô mình thoắt cái mặt đã đỏ bừng cả lên, nói lí nhí như tiếng muỗi:” Con còn bé mà….”

Hạ nương tử cười trêu:” Lúc này lại bảo mình nhỏ tuổi? Không biết hôm qua ai nói mình đã trưởng thành và có thể gánh vác cái nhà này rồi nhỉ?”

Hạ Thiệu Đình mặt đỏ tía tai ấp úng mãi mà không thốt ra được câu nào để phản bác.

Hạ nương tử cười ngất làm cho thiếu niên càng cúi thấp đầu hơn, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.

“Lúc nãy thím A Căn nói với ta, hai ba năm trước đây từng có người từ Kinh thành đến đây tìm cháu, hình như là gửi thư gửi đồ gì đó, ta nghĩ có lẽ là tiểu công tử của Đường phủ. Cháu có muốn nhân dịp này viết thư hồi âm không?” Lúc này nàng đã thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi.

Hạ Thiệu Đình ngẩn người, trong nháy mắt hắn lại năm đó, nhớ đến thằng bé có thể im lặng nằm bò dưới gốc cây để chọc phá tổ kiến, còn có tiểu nha đầu thảo mai kia.

Năm đó sau khi rời khỏi Kinh thành, bọn hắn không hề trở về đây ngay mà đi tới nhà cũ của Hạ gia, sau đó lại đi tiếp một chuyến đến huyện An Bình để cúng bái mẫu thân hắn. Dưới sự khăng khăng của cô, bọn họ đã mang phần mộ của mẫu thân hắn ở huyện An Bình trở về phần mộ tổ tiên của Hạ Thị, còn dì Điền cũng được bọn hắn đưa đến một nghĩa địa cách phần mộ tổ của Hạ gia không xa.

Có lẽ làm như vậy đã làm trái nguyện vọng của dì Điền, nhưng dù sao hắn cũng họ Hạ, mẫu thân hắn cũng là người Hạ gia, vì thế người cần phải an táng ở mộ tổ của Hạ Thị.

Hắn rủ mắt, trên môi xuất hiện một nụ cười yếu ớt, cuối cùng lắc đầu nói: “Không cần đâu ạ.”

Hạ nương tử cũng không quá bất ngờ với câu trả lời của hắn:”Như vậy cũng tốt.”

“Hạ gia tẩu tử, chúc mừng nhé! Ơ? Đây là cháu trai của tỷ hả? Mấy năm không gặp đã lớn thế này rồi à?” Một vị khách tới muộn vào phòng chúc mừng, lấy làm ngạc nhiên khi thấy bên cạnh nàng xuất hiện một thiếu niên cao lớn.

“Đa tạ, đa tạ. Không phải cháu trai của ta thì là ai được chứ! Trẻ con mà, lớn nhanh như thổi, như thể chỉ cần chớp mắt một cái là bọn trẻ đã trường thành cả rồi.” Hạ nương tử mỉm cười, nói chuyện hàn huyên.

Hạ Thiệu Đình theo sát phía sau nàng, không có lúc nào là không chú ý đến nàng; khi thấy nàng lộ ra vẻ mặt mệt mỏi thì vội vã tiến lên khăng khăng dìu nàng ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơim sau đó tự mình giúp nàng tiếp đón khánh khứa.

Nàng nhìn chàng thiếu niên, một người rõ ràng không thích nói chuyện, cũng không thích cùng người khác giao thiệp, nhưng lúc này lại đang cố gắng học theo dáng vẻ tiếp đón khánh khứa của nàng, giả vờ bình tĩnh và chịu đựng mọi trò đùa của khách khứa.

Nàng cúi đầu thở dài một hơi, cảm thấy đệ đệ bất tài của mình có thể có một nhi tử như vậy thật đúng là phúc phận mà hắn đã thu luyện được ở kiếp trước. Cho dù trên người đứa trẻ này không chảy dòng máu của Hạ gia đi chăng nữa.

Đột nhiên cảm thấy cổ họng ngứa đến khó chịu, nàng lấy khăn che miệng rồi ho dữ dội. Sau khi cơn ho qua đi, nàng chậm rãi nhìn chiếc ngăn trong tay, nằm chính giữa chiếc khăn trắng tinh, sạch sẽ là một vết máu đỏ tươi.

“Cô ơi.” Nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn của thiếu niên truyền đến, nàng cuống quýt gập chiếc khăn trên tay lại để che đi vết máu trên đó, sau đó quăng cho thiếu niên một ánh mắt dò hỏi.

“Cô ơi khách khứa đã đi hết rồi, để con đi nấu cháo thịt cho cô nhé. Cô có muốn về phòng nghỉ ngơi chút không? Bao giờ con nấu cháo xong rồi sẽ gọi cô ạ.” Trên mặt Hạ Thiệu Đình không nhìn ra chút bất thường nào.

“Không cần đâu, cô ngồi ở đây cũng được, con mau đi đi, mau đi đi!” Hạ nương tử dịu dàng nói.

Hạ Thiệu Đình cũng không cố ép, dạ một tiếng rồi đi vào bếp.

Sau khi không thấy bóng dáng hơi gầy yếu của thiếu niên, Hạ nương tử mới cúi đàu nhìn vết máu trên chiếc khăn thật lâu không nói ra lời.

Nữ nhi đã xuất giá, con rể là một người thật thà chân thành, hai đứa nó cứ thế mà bình yên sống qua nàng cũng chẳng có gì phải lo lắng. Điều duy nhất mà nàng lo lắng chính là đứa trẻ Đình ca này, tuy trên danh nghĩa hai người là cô cháu, nhưng những năm này nàng đối xử với thằng bé như con đẻ của chính mình, hơn nữa thằng bé cũng rất hiểu chuyện.

Không, phải nói là hiểu chuyện đến mức làm nàng đau lòng.

Nếu như nàng không còn nữa, Phương tỷ cũng có gia đình của mình, vậy đứa trẻ này nên đi đâu về đâu đây? Liệu sau này có cô nương tốt nào chăm sóc thằng bé không?

Trong phòng bếp, Hạ Thiệu Đình đang cúi đầu vo gạo, “tách” có một giọt châu rơi xuống nước vo gao. Hai tay hắn chà xát hạt gạo, tiếng nước chảy ào ào đã giấu đi tiếng “tách tách tách tách’ đang rơi xuống không ngừng.

Sau khi nấu cháo xong, hắn múc cháo vào bát sứ, tiếp đó đặt bát trong nước để làm nguội, chờ sau khi nhiệt độ vừa phải mới đi tìm Hạ nương tử, nhưng khi hắn ra ngoài tìm nàng thì phát hiện ra Hạ nương tử đang ngồi trên ghế thái sư ngủ gật.

“Cô ơi, cô ơi, cháu nấu cháo xong rồi ạ. Cô ơi, cô ơi….” Hắn đẩy nhẹ cánh tay của Hạ nương tử, thấp giọng gọi, nhưng chẳng ngờ Hạ nương tử lại chẳng có phản ứng gì cả.

Lòng hắn thắt lại, dùng sức hơn vừa nãy đẩy một cái, run rẩy gọi:” Cô ơi, mau tỉnh lại đi, cháu nấu xong cháo rồi ạ. Cô ơi, người mau tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa mà, người còn không dậy thì cháo sẽ nguội mất, cô ơi…”

Đáp lại lời hắn chỉ có tiếng hít thở mỏng manh của Hạ nương tử.

Hắn tiếng gọi càng ngày càng lớn, đôi tay không ngừng run rẩy:”Cô ơi, cô ơi….”

Sau một lúc lâu, mí mắt Hạ nương tử khẽ run, lúc nàng đang chầm chậm mở mắt ra thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc của chàng thiếu niên trước mặt, hắn vừa khóc vừa nói:”Sao người ngủ sâu giấc thế, người dọa con sợ chết mất! con đã nấu cháo xong rồi mà người còn chưa tỉnh để ăn….”

Hạ nương tử sững ra, thật lâu sau, nàng dịu dàng vỗ về đứa cháu đang quỳ trước mặt mình và khóc như một đứa bé: “Đúng là đứa trẻ ngốc, con khóc lóc cái gì chứ? Cô mệt quá mới ngủ sâu tí thôi, cho nên mới không nghe thấy tiếng Đình ca gọi. Không phải con bảo nấu cháo xong rồi hả? Đúng lúc cô đang đói, mau bê đến đây để cô nếm thử xem tay nghề của Đình ca có tiến bộ không.”

Hạ Thiệu Đình lau qua loa nước mắt trên mặt, ‘dạ’ một tiếng nhưng vẫn không yên lòng mà nhìn chằm chằm nàng một lúc, sau đó mới quay đầu đi bưng cháo mà hắn đã chuẩn bị xong.

Ba ngày sau Phương tỷ về nhà lại mặt, Hạ nương tử thấy sắc mặt hồng nhuận của nữ nhi, thấy con rể Cát Thanh Vân chốc chốc lại liếc nhìn con bé thì nụ cười trên mặt của Hạ nương tử lại càng tươi hơn, tảng đá lớn trong lòng nàng cuối cùng cũng được hạ xuống.

Nhân lúc phu quân và mẫu thân nói chuyện với nhau, Phương tỷ kéo Hạ Thiệu Đình ra bên cạnh, nhỏ giọng hỏi hắn tình hình sức khỏe gần đây của mẫu thân.

Hạ Thiệu Đình ra vẻ thoải mái nói:”Tỷ tỷ yên tâm, có lẽ bởi vì tỷ tỷ gả được cho một anh rể tốt, nên tinh thần của cô dạo này đây tốt lên rất nhiều, ngày tỷ xuất giá, cô còn bảo đệ nấu cháo thịt cho người ăn cơ!”

“Như thế mới tốt.” Khuôn mặt Phương tỷ cuối cùng cũng trở nên tươi tắn, nhẹ nhõm hơn.

Hạ Thiệu Đình mỉm cười nhìn nàng, nhưng nụ cười đó nhanh chóng vụt tắt trong nháy mắt, chỉ tiếc là Phương tỷ không phát hiện ra, nàng nhanh nhẹn bước đến cạnh mẫu thân và vị hôn phu của mình.

Hạ Thiệu Đình rủ mắt xuống, để che đi tầng tầng nước mắt đang rưng rưng trong mắt.

Cát Thanh Vân nghẹn ngào thấp giọng cam đoan:”Xin nương cứ yên tâm, nếu Phương tỷ đã gả cho con, thì đệ đệ của nàng cũng chính là đệ đệ của con. Dù phải nhịn ăn một bữa,  con cũng tuyệt đối không để hai tỷ đệ bọn họ phải thiếu một bữa nào.”

Hạ nương tử thở dài một hơi như trút được gánh nặng, trên mặt nở một nụ cười thật tươi.

Sau khi Cát Thanh Vân và Phương tỷ rời đi, Hạ Thiệu Đình vẫn không dám cách quá xa Hạ nương tử, vừa để chăm sóc nàng, nhưng cũng vừa chỉ có thể nhìn sức khỏe của Hạ nương tử ngày một sa sút, cũng ngày càng khó gọi dậy.

Cuối cùng, vào một buổi sáng tinh mơ của nửa năm sau, bất kể hắn khóc, hắn gọi thế nào đi chăng nữa, thì Hạ nương tử vẫn thủy chung không mở mắt nhìn hắn lấy một cái.

Sau khi làm tang lễ cho Hạ nương tử xong xuôi, Hạ Thiệu Đình lặng lẽ thu dọn hành lí, theo sau phu thê Cát Thanh Vân bước ra khỏi ngôi nhà mà hắn đã sống trong một thời gian dài.

Khuôn mặt hắn mờ mịt khi nhìn thấy cổng lớn bị khóa lại.

Hắn thật sự không thể giữ nổi ai cả sao? Bà nội, nương, dì và cả cô….

——————

Cùng năm đó, Đế Hậu cũng nghị sự để tuyển phi cho Thái tử Triệu Nguyên Đức, mỗi ngày đều có không ít cáo mệnh phu nhân phụng chỉ đưa nữ nhi xuất sắc nhất trong phủ, đồng thời tuổi tác cũng phải xấp xỉ Thái tử liên tiếp ra vào Phượng Tảo cung.

Hứa Quân Dao ngồi trong đình nghỉ mát ở cung Phượng Tảo, nhìn những cô nương tiên nữ giáng trần ra ra vào vào, nàng nhịn không được huých Ngũ công chúa đang ngồi bên cạnh:”Trong lòng Hoàng hậu nương nương đã chọn được ai chưa?”

Ngũ công chúa đang tháo cửu liên hoàn nghe vậy lập tức trả lời:” Có rồi, mẫu hậu thích Từ Uyển Thanh, phụ thân cũng cảm thấy Uyển Thanh tỷ tỷ khá thích hợp.”

“Thế Thái tử hoàng huynh thì sao? Hắn cũng thích Uyển Thanh tỷ tỷ à?” Hứa Quân Dao hỏi.

“Thái tử hoàng huynh á…..Cái đó thì ta cũng chẳng biết. Uyển Thanh tỷ tỷ vừa tốt tính lại vừa xinh đẹp, chắc hẳn Tháí tử hoàng huynh cũng thích!” Ngũ công chúa thuận miệng trả lời.

Hứa Quân Dao không nói gì thêm.

Đời trước, nàng làm việc ở Đông cung của Triệu Nguyên Đức vài năm, nếu nói về sủng ái thì Thái tử phi Từ Uyển Thanh kém xa Lương đệ Bành Ngọc Kỳ của Thái tử. Chẳng qua sau lưng Từ Uyển Thanh có Đế Hậu chống lưng, nên dù thế nào đi chăng nữa thì Thái tử cũng phải giữ cho nàng thể diện mà một Thái tử phi nên có, nhưng cũng chỉ trong giới hạn này thôi.

Còn Bành Ngọc Kỳ thì…

Nàng nhớ lại lúc mình biết Bành Ngọc Kỳ ở đời này, đoan trang nhã nhặn không thua gì Từ Uyển Thanh, thật sự rất khó để liên tưởng Bành Ngọc Kỳ đời này với Bành Ngọc Kỳ quyến rũ, táo bạo ở đời trước.

Nhưng khi nàng nghĩ lại, chung quy làm thê và làm thiếp cũng không giống nhau, thường nói ‘Hiền thê mĩ thiếp’, dù sao thì Bành Ngọc Kỳ cũng là trưởng nữ của gia đình quyền quý, từ bé đã được đào tạo theo tiêu chuẩn của chính thất nên đương nhiên không thua kém Từ Uyển Thanh.

Chỉ đáng tiếc ông trời không toại lòng người, cuối cùng nàng ta cũng chỉ có thể khom người trước Từ Uyển Thanh và trở thành Lượng đệ của Thái tử.

Lương Đệ của Thái tử tuy êm tai, nhưnng xét đến cung cũng chỉ là thiếp của Thái tử.

“Không chơi nữa, không chơi nữa! Chả thú vị gì cả.” Ngũ công chúa bực mình khi tách cửu liên hoàn một lúc lâu mà vẫn không tháo được nó ra, nàng ta đứng dậy kéo Hứa Quân Dao nói:”Tiểu Đường Đường, chúng ta đi luyện roi đi.”

Năm đó,  khi Hứa Quân Dao năm tuổi cầm roi làm chấn động các vị công chúa và thư đồng của bọn họ, từ đó Ngũ công chúa làm ầm lên đòi theo nàng học nghịch roi. Hứa Quân Dao đương nhiên không từ chối, chỉ đáng tiếc là tuy bản thân nàng có thể dùng một cách thuần thục mạnh mẽ, nhưng để dạy cho người khác thì…chung quy vẫn là kẻ gà mờ.

Nhưng Ngũ công chúa không hề để ý, mỗi ngày vào lúc rảnh rỗi nàng sẽ lấy roi ra vụt, hai tiếng ‘vun vút’ vang lên hoa cỏ xung quanh đều bị hủy hoại, vô số cái bàn cái ghế cũng lần lượt ra đi, việc này khiến cho Hoàng hậu vô cùng đau đầu.

Nhưng sau khi Thiên Hi đế biết chỉ bật cười, nói tiểu cô nương là bóng hồng không thua kém đấng mày râu, chỉ là bản lĩnh khiêm tốn chút thôi. Nhưng mà đâu cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả, mời sư phụ giỏi đến dạy là được.

Vì lời này của Hoàng đế mà Hứa Quân Dao và Ngũ công chúa có thể quang minh chính đại đi theo sự phụ học quất roi, nhờ vậy mà Hứa Quân Dao vốn đã thành thạo nay được hưởng lợi nhiều nhất, nàng đã sớm tự học thành ‘tài’, mặc dù động tác vung roi giống y như đúc nhưng chung quy vẫn có không ít sơ hở. Sau khi được sư phụ chỉ dạy một hồi, trình độ vung roi của tiểu nha đầu đột nhiên tăng mạnh.

Chuyện khiến nàng vui nhất là, bởi vì có Hoàng đế ra mặt, thêm nữa cây roi trong tay nàng là do Ngũ công chúa ‘ban thưởng’ cho, nên dù Đường Tùng Niên và Nguyễn Thị có bất mãn thế nào cũng không thể tịch thu ‘vũ khí’ của nàng, cũng không thể tiếp tục ngăn cấm nàng luyện roi; kể từ đó trong lòng Nguyễn Thị hối hận không thôi.

Nàng vốn tưởng rằng vào cung học phép tắc sẽ khiến tiểu nha đầu này bớt lỗ mãng, không ngờ rằng tình tình này của con bé lại ngày một thậm tệ hơn. Không chỉ như thế, bây giờ còn có thể ‘phụng chỉ luyện roi’, làm cho mọi người không có cách nào bắt chẹt được con bé.

Hứa Quân dao để mặc Ngũ công chúa kéo mình rời khỏi cung Phượng Tảo, nhưng không ngờ vừa ra khỏi cửa cung đã gặp ngay Từ Uyển Thanh đang đi đến đây.

Hai năm trước, Trung thư lệnh Từ Linh Nho, ông nội của Từ Uyển Thanh chết bệnh, địa vị của Từ phủ trong kinh thành đã không còn như trước, lúc này vì chuyện Đế Hậu tuyển phi cho Thái tử mà cả Từ gia đều gửi gắm hi vọng lên người Từ Uyển Thanh, bọn họ chỉ trông mong nàng ta có thể giành được vị trí Thái tử phi.

Ngay cả bản thân Từ Uyển Thanh cũng quyết tâm giành được vị trí Thái tử phi này. Mấy năm ở trong cung, phương diện lễ nghi phép tắc nàng đều hết mực chu toàn; đối nhân xử thế đều thể hiện phong thái của trưởng nữ danh môn, sự mềm mại dịu dàng như gió mùa xuân của nàng làm cho tất cả mọi người đều sinh ra thiện cảm.

Bây giờ nhìn thấy Ngũ công chúa và Hứa Quân Dao, nàng mỉm cười tiến lên, đầu tiên hành lễ một cách chuẩn mực với Ngũ công chúa, nói vài câu vừa thân thuộc lại vừa không mất đi sự thân mật với Ngũ công chúa, song trong khoảng thời gian đó cũng không hề xem nhẹ Hứa Quân Dao, thật sự khiến người khác nhìn thấy mà sinh ra thiện cảm.

“Ta thấy Dao muội muội dường như cao lên một chút thì phải, nếu như cứ dựa theo tốc độ như vậy, sau này nhất định sẽ trở thành một cô nương mảnh khảnh.” Nàng ta kéo tay Hứa Quân Dao đánh giá từ trên xuống dưới một phen, cuối cùng dịu dàng nói.

Hứa Quân Dao gật đầu cười híp mắt.

“Cao lên rồi, cũng gầy đi nữa, không còn đáng yêu như trước nữa. Nếu như cứ mập mạp mạp múp míp như trước thì tốt biết mấy.” Ngũ công chúa đột nhiên thở dài, vẻ mặt vô cùng luyến tiếc.

Hứa Quân Dao coi như không nghe thấy gì.

Từ Uyển Thanh cảm thấy buồn cười, đồng thời nàng cũng rất hâm mộ tình cảm từ khi còn bé của hai người. Chí ít tình cảm của bọn họ còn tốt hơn nhiều so với những cặp công chúa và thư đồng bọn nàng.

Ngôn Vũ giỏi nịnh hót không biết đã bay ra từ lúc nào, nàng ta cứ bay lượn xung quanh Ngũ công công chúa, trừng mắt chống nạnh nói:”Còn lâu đi, ngày trước Dao Dao đáng yêu, bây giờ cũng vẫn đáng yêu! Sau này cũng sẽ luôn luôn đáng yêu!”

Hứa Quân Dao thấy nàng học theo động tác của Ngũ công chúa thì không khỏi bất lực.

Thế nhân thường nói ‘Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng’, ở trong cung mấy năm Ngôn vũ cái khác không học được, nhưng lại học không ít những thứ linh tinh vớ vẩn của Ngũ công chúa.

Từ Uyển Thanh cười và nói với Ngũ công chúa:”Dáng vẻ mập mạp của Dao muội muội trước đây rất dễ thương, nhưng bây giờ trở thành một cô nương duyên dáng yểu điệu giông như tiểu tiên nữ, chẳng lẽ không đẹp sao?”

Ngũ công chúa nghiêm túc đánh giá tiểu thư đồng của mình một phen, sau đó xoa cằm suy nghĩ, sau một lúc mới miễn cưỡng nói:”Được rồi, cũng khá đẹp đó.”

Hứa Quân Dao rất muốn ném cho nàng ta ánh mắt khinh bỉ.

Nàng rất hài lòng với vóc dáng của mình bây giờ, không còn mũm mĩm giống như trước đây để người ta tùy tiện xoa nắm nữa, duyên dáng yêu kiều, diện mạo cũng thanh tú, thậm chí đời này nàng còn đẹp hơn đời trước.

Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng là do cả ngày Ngôn Vũ cứ vác khuôn mặt của nàng đời trước làm ra những chuyện kì quái, đã vô tình làm ảnh hưởng đến phán đoán của nàng đối với dung mạo của bản thân mình ở đời trước.

Nhưng mà những thứ đó không quan trọng, quan trọng là sau khi lớn lên nàng sẽ trở thành một mỹ nhân có dung mạo xuất chúng! Nàng vui vẻ suy nghĩ.

Ba người vừa đi vừa nói đến hăng say, Từ Uyển Thanh nói không tính là nhiều, thỉnh thoảng chỉ nói vài câu nhưng lần nào cũng thành công gợi chuyện để Ngũ công chúa nói, làm cho nàng ta cao hứng bừng bừng nói một tràng một trận.

Hứa Quân Dao tiếp tục làm bộ ngây thơ đáng yêu phối hợp với sự xàm ngôn loạn ngữ của Ngũ công chúa khiến cho bầu không khí trở nên tương đối hài hoài.

“Điện hạ, xin dừng bước. Tay áo của thần nữ bị mắc vào cành hoa, không dám thất lễ trước mặt điện hạ.” Bỗng nhiên, không biết từ đâu truyền đến giọng nói êm tai của nữ tử, Hứa Quân Dao ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó đã nhận ra chủ nhân của giọng nói đó chính là Bành Ngọc Kỳ; Hứa Quân Dao không khỏi nhướng mày.

Điện hạ ư? Chẳng lẽ là…Thái tử?

Quả nhiên, ngay sau đó, nàng đã nghe thấy giọng nói của Triệu Nguyên Đức.

“Ngọc Kỳ muội muội cứ nói giỡn, muội muội dung mạo tuyệt thế, dáng vẻ phong tình vạn chủng, há có thể chỉ vì bị cành hoa móc vào tay áo mà thất lễ được!”

“Điện hạ….” Nghe thấy giọng nói hờn dỗi của Bành Ngọc Kỳ truyền lại, Hứa Quân Dao theo bản năng liếc nhìn Từ Uyển Thanh, thấy gương mặt nàng đã căng cứng từ lúc nào, đôi mắt chứa đầy tức giận.

Nàng ta rủ mắt xoắn chặt chiếc khăn bằng hai tay, khẽ lắc đầu.

Suy cho cùng tuổi còn trẻ nên chưa đủ bản lĩnh!  Bao giờ Bành Ngọc Kỳ cùng Thái tử ve vãn trước mặt nàng ta, mà mặt nàng ta không biến sắc mới xem như thật sự lão luyện.

Sau khi tiếng bước chân của Bành Ngọc Kỳ và Thái tử dần đi xa, Ngũ công chúa bỗng nhiên từ trong mộng tỉnh ra:”Hóa ra Thái tử hoàng huynh thích Ngọc Kỳ tỷ tỷ.”

Hứa Quân Dao lại thấy sắc mặt của Từ Uyển Thanh khó coi hơn trước, trong mắt thậm chí còn lấp lánh ánh lệ.

Nàng đăm chiêu suy nghĩ, chẳng lẽ Từ Uyển Thanh đã đem lòng ái mộ Thái tử? Nếu như là thế, chẳng trách đời trước nàng ta liên tục chịu thiệt trong tay Bành Ngọc Kỳ.

Từ xưa đến nay hậu cung vẫn luôn là chiến trường của nữ nhân, điều mà nữ nhân không thể chấp nhận được chính là không có được lòng si mê và ái mộ của nam nhân, càng yêu sâu đậm, càng không thể bình tĩnh đối mặt với mọi ý đồ xấu; mà một khi mất đi sự bình tĩnh, chính là lúc tiến gần đến thất bại.

Nhưng Bành Ngọc Kỳ khiến cho nàng khá bất ngờ, không ngờ rằng nàng ta đã ra tay với Thái tử từ lâu, xem ra nàng ta cũng biết Đế Hậu vừa ý Từ Uyển Thanh, nhưng chỉ vì không cam lòng nên muốn tranh giành một phen, cho nên nàng ta không thể không nhanh chóng tiếp cận Thái tử.

Từ Uyển Thanh cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, khuôn mặt nở nụ cười:”Chúng ta đi thôi! Nghe nói trà hoa trong cung Ngũ công chúa là tuyệt nhất, hôm nay ta mặt dày đến quấy rầy để xin một chén.”

Ngũ công chúa cười hi hi nói: “Đừng nói là một chén, mười chén đều được.”

Một tháng nữa lại trôi qua, Thiên Hi đế chính thức hạ chỉ, để Thái tử Triệu Nguyên Đức kết thân với trưởng nữ Từ Uyển Thanh của Đại học sĩ Từ Thượng Bác, phong nàng làm Thái tử phi, trưởng nữ Bành Ngọc Kỳ của An Khang hầu làm Lương đệ của thái tử, tất cả đều giống với đời trước.

Sau khi Thái tử phi và Lương đệ của Thái tử được ấn định, cung nữ và nội thị hầu hạ trong Đông cung đều được tăng lên, Hoàng hậu đã chọn ra hơn mười người từ nhóm cung nữ mới tiến cung vào năm trước để thêm vào Đông cung, đồng thời cũng lệnh cho các nữ quan dạy phép tắc cho bọn họ.

Hứa Quân và Ngũ công chúa một trái một phải ngồi bên cạnh Hoàng hậu, hai người mỗi người nói một câu dỗ dành Hoàng hậu, câu nào câu nấy ngọt sớt ấu trĩ khiến Hoàng mỉm cười không ngừng.

“Nương nương, cung nữ Phương Nghi cầu kiến.” Có cung nữ tiến vào bẩm báo.

“Truyền.”

Khi Hứa Quân Dao vô thức nhìn về phía cửa khi nghe thấy hai chữ ‘Phương Nghi’, cho đến khi cửa chính xuất hiện bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ, gương mặt đó càng ngày càng đến gần, càng ngày càng rõ nét, chính là Phương Nghi mà nàng đã từ kính trọng như mẫu thân.

Quả nhiên đến rồi….

Đối mắt nàng lóe lên. Nàng chẳng cần làm gì cả, chỉ cần yên lặng chờ đợi, mọi chuyện đều diễn ra giống như đời trước, Đồ Y, Phương Nghi, có thể không lâu sau này còn xuất hiện thêm một ‘Hứa Quân Dao’ nữa?

Vào đầu mùa Xuân năm sau, Thái tử cưới Thái tử phi; ba tháng sau Đông cung sẽ đón Bành Ngọc Kỳ Lương đệ của Thái tử. Chính vào lúc này, tin tức về bạo loạn ở biên giới liên tiếp được gửi về kinh thành, khiến cho Thiên Hi tức giận đùng đùng.

Nhất là người Địch ở phía Tây, bọn chúng nhiều lần bắt giữ và quấy nhiễu dân chúng, đốt nhà cướp của khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng.

——————–

Hạ Thiệu Đình chuyển từng khúc củi đã chẻ vào phòng chưa củi, hắn dùng tay áo lau qua loa những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, sau đó rửa sạch tay, trên đường đi tìm Phương tỷ lúc đi ngang qua đại sảnh hắn nghe thấy giọng gay gắt của Miêu Thị, mẹ chồng của Phương tỷ.

“Nhà chúng ta không phải mở Thiện đường, hắn đã lớn tướng như vậy mà vẫn còn ăn nhờ ở đậu nhà chúng ta, không biết ngượng hả?

“Nương! Sao Đình ca lại ăn nhờ ở đậu chứ? Hắn giỏi giang thế nào mọi người đều đã tận mắt nhìn thấy, mỗi ngày một mình hắn làm việc bằng sức của hai người lớn trong nhà.” Cát Thanh Vân cố gắng tranh biện cho em vợ.

“Hắn ở nhà chúng ta, thay chúng ta làm việc không phải là điều hiển nhiên sao? Chẳng lẽ còn mong chờ chúng ta đối cử với hắn như công tử thiếu gia sao? Ta nói này, lúc đầu các con không nên đưa thằng đó về đây, một là hắn không họ Cát, hai là hắn không họ Tằng, tóm lại chẳng liên quan gì đến chúng ta cả! Người nên quan tâm nuôi dưỡng hắn phải là người nhà họ Hạ!”

“Hạ gia đã không còn ai từ lâu, một thằng bé mới lớn như hắn có thể đi đâu được? Nương, mọi người đều nói….”

Hạ Thiệu Đình lặng lẽ quay người rời đi.

Ngày hôm sau, Cát Thanh Vân và Phương tỷ đang chơi đùa với nữ nhi thì thấy Hạ Thiệu Đình vui vẻ đi về phía bọn họ.

“Tỷ tỷ, tỷ phu, đệ vừa tìm được một công việc không tồi.”

Phương tỷ sững người:”Công việc tốt gì?”

“Tỷ tỷ còn nhớ hồi bé đệ từng giúp một vị tiêu sư không? Không ngờ rằng tiêu sư kia bây giờ đã trở thành tổng tiêu đầu, hôm qua đệ đi trên đường thì đụng phải hắn, hắn biết đệ đang tìm việc nên hỏi đệ có muốn đến tiêu cục làm việc không? Mỗi tháng ước chừng được một xâu tiền đó!”

Lúc đầu Phương tỷ còn thấy không tin, nhưng nghe nói được trả tận một xâu tiền trong lòng không khỏi có chút vui mừng.

Cát Thanh Vân thì ngược lại, hắn nhíu mày, không yên tâm mà cố gặng hỏi, nhưng câu trả lời của Hạ Thiệu Đình khiến hắn không thể xoi ra một chút sai xót nào, hắn nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng yên tâm để thằng bé đi.

Cũng tốt, đi ra ngoài làm việc còn hơn ở nhà bị người nói bóng nói gió.

Hai ngày sau, Hạ Thiệu Đình rời đi trong sự đưa tiễn của phu thê Cát Thanh Vân. Từ đây, Hạ Thiệu Đình rời khỏi Cát gia, nơi hắn sinh sống chưa đến một năm.

Khi đã đi xa ngôi làng của Cát gia, nụ cười trên gương mặt Hạ Thiệu Đình cuối cùng cũng tắt ngóm, hắn nhìn khoảng không mịt mù trước mặt.

Trời đất rộng lớn, hắn không biết nên đi đâu về đâu….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.