Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước

Chương 56



Tin tức đại thắng Tây Nam truyền về, trong lòng Đường Quân Dao vô cùng vui mừng. Nàng biết có người ấy ở đó, sẽ chẳng có thành trì nào không công phá được, cũng không có trận chiến nào không thắng.

Ngũ công chúa thấy bộ dạng hớn hở ra mặt của nàng, không khỏi cười trêu: “Lần trước phụ thân muội thăng chức, ca ca muội trúng cử, ta cũng không thấy muội vui như thế! Lần này tiểu Hạ tướng quân đánh thắng vài trận mà đã vui đến mức độ này, muội nói thật với bản công chúa đi, có phải muội nhìn trúng tiểu Hạ tướng quân người ta rồi không?”

“Dao Dao còn lâu mới nhìn trúng Đình ca nhé! Ngươi không được nói vớ vẩn, không được nói vớ vẩn!” Ngôn Vũ không vui trợn mắt với nàng ta.

Đường Quân Dao không thèm nói chuyện bậy bạ với nàng ta, nàng chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn và nói: “Người ta còn nhỏ lắm, không hiểu tỷ đang nói cái gì.”

“Diễn, muội tiếp tục diễn cho bản công chúa! Lần này tiểu Hạ tướng quân lập được đại công, chắc chắn phụ hoàng sẽ thăng chức cho hắn, đợi sau khi hắn trở về khẳng định sẽ có hàng đống nữ tử muốn gả cho hắn, nếu muội không ra tay trước để chiếm lợi thế, đến lúc đó chỉ sợ khóc cũng không còn kịp nữa đâu!” Ngũ công chúa hừ nhẹ rồi véo thật mạnh lên má nàng.

Đường Quân Dao gạt tay nàng ta ra: “Không được véo mặt muội! Còn nói muội hử, Hoàng hậu nương nương đang tuyển phò mã cho tỷ kia kìa, tỷ cho rằng muội không biết chắc!”

Ngũ công chúa lờ đi, nói: “Tuyển phò mã cũng chẳng phải chuyện gì to tát, gọi mọi người đến đây để bản công chúa nhìn qua, bản công chúa nhìn thấy ai thuận mắt thì chọn luôn người đó, đây là chuyện đơn giản dễ dàng xiết bao.”

“Làm thế nào mới khiến tỷ thuận mắt?” Đường Quân Dao tò mò hỏi.

“Ưa nhìn!” Ánh mắt Ngũ công chú sáng lấp lánh.

Đường Quân Dao: “….”

Hóa ra là vậy……………..

Nàng còn nhớ phò mã đầu tiên của Ngũ công chúa ở đời trước, chính là Nhị công tử của phủ Khác Tịnh Bá, hắn là một mỹ nam có tiếng ở trong kinh; hóa ra hắn được Ngũ công chúa chọn là nhờ khuôn mặt kia sao?

“Nhưng nếu chỉ chọn vì ưa nhìn, ngộ nhỡ phẩm hạnh của hắn không tốt há chẳng phải hỏng bét sao?” Nàng cảm thấy mình cần phải thay đổi quan niệm chỉ nhìn tướng mạo để chọn bạn đời của cô nương khờ này.

Ngũ công chúa lại vui vẻ cười nói: “Đúng là ngốc nghếch, ta là công chúa, là cô nương tôn quý nhất nhất trên đời. Ta nhìn trúng hắn, chính là vinh hạnh của hắn, nếu không thích hoặc nhìn chán rồi, chỉ việc bỏ rồi tìm người mới là được, làm sao lại hỏng bét chứ?”

Đường Quân Dao: “….”

Đúng, cô nương khờ này là công chúa, là cô nương tôn quý nhất nhất trên đời, nàng ấy vốn buông thả, ai hỏng bét cũng không tới lượt nàng ấy hỏng bét.

Ở đời trước, cô nương khờ này quả thực đã sống một cách vô cùng tùy tiện, khoa trương; lúc chưa xuất giá, nàng được cha mẹ cao quý bậc nhất trên đời chiều chuộng, khi xuất giá lại được huynh trưởng cao quý bậc nhất trên đời che chở; ngay cả sau khi nàng ta bỏ chồng hai lần, Ngũ hoàng huynh của nàng ta cũng chưa bao giờ trách mắng nửa câu.

Người đời ai cũng coi việc gả cho phu quân tốt, con cháu đầy sảnh là hạnh phúc mỹ mãn của cuộc đời nữ tử; nhưng mỹ mãn hay không thì không nên là người bên cạnh nói, mà phải là suy nghĩ xuất phát từ đáy lòng mình.

Nếu Ngũ công chúa thật sự thích kiểu cuộc sống không câu nệ, tùy tiện khoa trương, thì ai có thể nói cuộc sống của nàng ta không mỹ mãn chứ?

Tự cho mình là đúng và muốn thay đổi quan niệm chọn bạn đời của nàng ấy mới thật sự là ngu ngốc!

Nghĩ thông suốt điểm này, nàng cũng không nhịn được cười.

Ngôn Vũ nhìn nàng, lại nhìn Ngũ công chúa thấy hai người đều cười rạng rỡ, mặc dù không biết các nàng đang cười cái gì, nhưng để duy trì nhất quán nàng ta cũng cười ha ha.

Trên đường trở về phủ, tâm trạng của Đường Quân Dao rất tốt, lúm đồng tiền bên má hiện ra từ đầu đến cuối, Ngôn Vũ nhìn nàng như vậy cũng không khỏi cảm thấy hạnh phúc.

“Dao Dao nhìn kìa, kia không phải Trấn Viễn tướng quân sao? Chính là vị ngày trước ngươi nói hắn một lòng với phu nhân í.” Đường Quân Dao đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiếng hô sửng sốt của Ngôn Vũ.

“Trấn Viễn tướng quân á?” Nàng vừa hỏi, vừa khẽ vén màn xe, xuyên qua khe hở nhỏ nhìn ra bên ngoài, nàng thấy Trấn Viễn tướng quân Đỗ Thành Trung đang căng thẳng dìu một nữ tử lạ mặt đang mang thai lên xe ngựa.

“Người kia dường như không phải phu nhân của hắn thì phải?” Ngôn Vũ hỏi trong mơ hồ.

Đường Quân Dao buông rèm cửa xuống, giọng điệu châm biếm: “Người kia quả thực không phải Đỗ phu nhân, e rằng vị tướng quân si tình này cuối cùng đã không chịu nổi cô quạnh rồi.”

Ngay hôm qua, nàng còn được nghe Trịnh Nghiên, người qua lại thân thiết với Đỗ Hạnh Thường, sau khi trở về từ phủ Trấn Viễn tướng quân nói rằng Đỗ tướng quân rất chú đáo, săn sóc phu nhân, hậu trạch của phủ tướng quân cũng rất vắng vẻ trật tự với vẻ mặt hết sức ngưỡng mộ.

Hôm nay nàng đã nhìn thấy vị Đỗ tướng quân này săn sóc cho nữ tử khác, hơn nữa nữ tử này còn đang mang thai, có khả năng cao đây chính là cốt nhục của hắn.

Cái này nói rõ điều gì? Nói rõ rằng vị Đỗ tướng quân này mặc dù không nạp thiếp, nâng thông phòng, nhưng lại xếp đặt ngoại thất ở bên ngoài, vả lại nhìn trông thời gian cũng không ngắn.

Ngôn Vũ tặc lưỡi: “Hắn làm vậy không phải lừa người sao? Nếu Đỗ phu nhân biết sẽ thương tâm xiết bao…..”

Giọng nàng ta bỗng nhiên dừng lại, cũng không biết nhớ đến cái gì mà vẻ mặt bỗng nhiên trở nên mê man.

Đường Quân Dao không chú ý đế vẻ khác thường của nàng ta, chỉnh lại lọn tóc rơi trước ngực, không để ý nói: “Thương tâm là điều khó tránh khỏi, nếu vị kia quả thật hoài thai của Đỗ tướng quân, e rằng thứ chờ đợi Đỗ phu nhân không chỉ thương tâm thôi đâu.”

Ngôn Vũ lơ đễnh đáp lại, sau đó liếc nàng một cái thật nhanh rồi quay mặt đi, đôi mày khẽ chau lại, vẻ mặt là nỗi buồn rầu nói không nên lời.

Chuyện gì xảy ra vậy? Vừa rồi trong đầu nàng ta bỗng nhiên hiện lên một cảnh tượng, Dự vương đang dìu một nữ tử lạ mặt cũng có một cái bụng to, còn mình ở trong mơ hình như đang rất buồn?

Có cần nói cái này cho Dao Dao không? Lần trước nói với nàng chuyện trong giấc mơ kia, nàng trở nên rất đáng sợ, còn nắm cổ tay của mình đến phát đau nữa…..Thôi đi thôi đi, tốt hơn là không nên nói với nàng ấy, nếu nàng ấy lại tức giận thì dở rồi.

Nghĩ thông suốt điều này, nàng ta càng mím chặt môi, nhưng mà suy cho cùng vẫn cảm thấy chột dạ, ánh mắt đảo khắp nơi trong thùng xe nhưng không dám đối mặt với người bên cạnh.

May thay lúc này Đường Quân Dao cũng không chú ý đến nàng ta, cho nên không hề phát hiện ra điều bất thường.

Quay về phủ, theo thói quen Đường Quân Dao đang định đi thỉnh an Nguyễn Thị thì phát hiện ra bầu không khí trong phủ có chút khác thường, khi nàng đi qua thư phòng của Đường Tùng Niên còn nhìn thấy một vài hạ nhân đang khiêng cửa phòng đi, còn cửa phòng hình như bị thứ gì đó đâm sập; đi thêm một đoạn nữa, nàng lại thấy vài thị nữ của Đại phòng đang vội vã bước đi, sắc mặt vô cũng xấu.

“Cô nương!” Nàng đang đi vào viện của Nguyễn Thị thì thấy Lam Thuần vội vàng ra đón.

“Trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?” Nàng thuận miệng hỏi.

Ngôn Vũ cung tò mò nhìn về phía Lam Thuần.

Lam Thuần ngó trái ngó phải, sau đó kéo cô nương nhà mình sang một bên, nhỏ giọng nói: “Lúc này lão gia phát cáu, còn muốn đuổi biểu cô nương đi. Bây giờ vẫn đang rất tức giận, phu nhân đang khuyên ngài ấy!”

“Phụ thân đang bình thường tại sao lại muốn đuổi người?” Đường Quân Dao lấy làm lạ.

“Nghe nói, biểu cô nương chưa được sự cho phép của lão gia đã tự ý vào thư phòng, sau đó bị lão gia đá một phát ra ngoài. Các thím đều nói, e rằng biểu biểu cô nương muốn trèo lên giường nhân lúc lão gia say, nhưng nàng ta nào biết lão gia hoàn toàn không say, vì thế mới không thể thực hiện được.” Lam Thuần càng nói càng nhỏ.

Đường Quân Dao kinh ngạc khẽ nhếch môi.

Cho nên Trần Ngưng Trinh kia không nhìn trúng Đình ca tuổi trẻ đầy hứa hẹn, mà nhìn trúng lão già nhà nàng?

Hai mắt nàng ta phát triển kiểu gì vậy?

Nàng ta lúc nào cũng thích tìm nương nói chuyện, hơn nữa còn ngồi cùng nương tận mấy canh giờ, nàng ta làm vậy là để được gặp lão già nhiều hơn sao?

Nàng không ngờ rằng, lão già đã từng này tuổi rồi mà vẫn có thể khiến cho cô nương người ta phải phương tâm ám hứa (*) với mình, thậm chí còn khiến cô nương người ta không ngại thiệt nhảy tót vào lòng hắn.

(*) Phương tâm ám hứa: Là một vị đại gia khuê tú nhìn trúng một vị nam tử,  không thể can đảm nói yêu, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng. Đem tâm của mình trở thành phương tâm, âm thầm gả cho ý trung nhân của mình.

Đá một phát ra ngoài, còn hỏng cả cửa…..Lão già này quả nhiên không có một chút lòng thương hương tiếc ngọc nào cả!

Bỗng nhiên nàng nảy ra ý nghĩ trêu đùa, rồi nhìn sang Lam Thuần và thị nữ bên cạnh Nguyễn Thị làm động tác im lặng, sau đó xách vạt váy rón ra rón rén đi tới bên cửa sổ, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên trong.

“Phu nhân nhìn nè, ta vẫn sạch sẽ tinh tươm, ta không hề để nàng ta đụng tới nửa đầu ngón tay, cũng không hề vi phạm lời hứa với nàng.” Đường Tùng Niên nấc rượu, con mắt mịt mờ hơi nước, nhưng vẫn nhớ khoe thành tích với phu nhân.

Nguyễn Thị dịu dàng giúp hắn lau mặt: “Biết rồi, thiếp biết phu quân xưa nay là quân tử lời hứa đáng giá nghìn vàng, Nguyễn Như được gả cho phu quân như vậy là phúc phận lớn nhất đời này.”

Vốn dĩ Đường đại nhân vẫn còn có chút tỉnh táo, nhưng bây giờ thì hắn đã say hoàn toàn rồi; hắn nũng nịu cọ xát trong lòng thê tử, nhân tinh dù sao cũng là nhân tinh(*), lúc này vẫn không quên nói vài lời ngon tiếng ngọt: “Ta cũng vậy. Có thể lấy được một phu nhân ôn nhu hiền thục, lại sinh được hai đứa con thông minh lanh lợi như Châu ca và Bảo Nha, chính là phúc phận lớn nhất đời này.”

(*) Nhân tinh: Mình giữ nguyên từ này vì nó nghĩa nó khá sâu. Là những người đặc biệt có đầu óc, biết tính toán, đối nhân xử thế khôn khéo, không bao giờ để mình bị lừa gạt.

Nói xong lại nấc thêm cái nữa, đoạn bổ sung thêm một câu: “Ngoài mẫu thân, phu nhân và Bảo Nha ra, những nữ tử khác trên đời ta đều không để vào mắt.”

“Thiếp tin phu quân.” Nụ cười trên mặt Nguyễn Thị càng thêm ấm áp.

Đường Quân Dao ở bên ngoài cửa sổ ớn lạnh, toàn thân đều nổi da gà.

Đều là phu thê già với nhau cả rồi mà nói mấy câu buồn nôn còn đỉnh hơn cả người trẻ tuổi.

Tuy là như vậy nhưng nàng lại cảm thấy rất ngượng mộ.

Tùy tiện, phóng túng của Ngũ công chúa là một loại mỹ mãn, đôi phu thê trong phòng dìu dắt nhau trải qua quãng đời còn lại chẳng phải là một loại mỹ mãn khác hay sao!

“Tình cảm của lão gia và phu nhân thật tốt!” Lam Thuần nhỏ giọng nói.

Đường Quân Dao khẽ cười, thấp giọng nói: “Đi mau! Chớ làm phiền bọn họ!”

Qua vài ngày sau, Đường Bách Niên tin chắc sự việc lần này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Đường Tùng Niên, ngay cả câu không đưa người đi thì Tam phòng sẽ dọn ra ngoài mà hắn cũng nói ra được, nên hắn ta không dám trì hoãn, vội ép Tiền Thị và nhi tử Trần Quảng Lễ mau chóng gả Trần Ngưng Trinh đi.

Mặc dù Trần Ngưng Trinh xuất giá vội vã, nhưng bởi vì Tiền Thị đã chuẩn bị cho hôn sự của nàng ta từ lâu, vì thế đã chọn được một vị quan nhỏ ở vùng khác, đối với Trần gia mà nói thì cũng không tính là quá kém.

————

Ngày Hạ Thiệu Đình chiến thắng trở về, hắn vẫn cưỡi chiến mã vào thành như cũ, xung quanh vẫn vang lên tiếng reo hô của bách tính, khi đi ngang qua một tửu lầu nào đó ở dọc đường, hắn vô thức nhìn lên lầu hai, nào ngờ lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ở đó.

So với hai năm trước, vẻ non nớt trên gương mặt đã giảm đi một chút, nhưng động tác ôm mặt lên hét ngay sau đó lại giống y đúc năm đó.

“Đình ca, Đình ca!!! Quá đỉnh! Muội biết ngay là huynh chắc chắn sẽ làm được mà! Đại tướng quân, đại tướng quân!”

Trên mặt hắn chậm rãi nở ra một nụ cười, ánh sáng mặt trời chiếu lên khối giáp màu ngân bạch trên người hắn, làm ánh lên từng tia sáng chói mắt đồng thời cũng phản chiếu nụ cười nhạt tựa như ảo mộng của hắn.

“Cô nương cô nương, hắn đang nhìn người kìa, hắn đang nhìn người kìa!” Lam Thuần kích động kéo cổ tay áo của Đường Quân Dao.

Đường Quân Dao cũng nhìn thấy, ngay sau đó kêu càng to hơn: “Đình ca, Đinh ca! Tướng quân….”

“Để ta nhìn, để ta nhìn, mau tránh ra ta cũng muốn nhìn!” Chủ tớ hai người thi nhau chiếm lấy chiếc cửa sổ nhỏ hẹp, Ngôn vũ gấp đến độ khua chân múa tay, dù phải vừa nhảy vừa kiễng cũng muốn thò đầu ra ngoài xem náo nhiệt.

Lúc này Đường Quân Dao làm gì rảnh để ý tới nàng ta, trong lòng trong mắt nàng tràn ngập nam tử trên người mặc quân trang tựa như thần thánh.

Ngay sau đó, nàng lại thấy nam tử oai hùng đắm chìm dưới ánh mặt trời kia đang từ từ giơ cánh tay lên và vẫy về phía nàng.

Đôi mắt nàng mở lớn, phấn khởi đến nỗi gương mặt đỏ cả lên, càng hét to hơn: “Tướng quân! Tướng quân! Tướng quân….Ai ôi! Lại không ổn rồi, trái tim bé bỏng của ta….”

“Tướng quân! Tướng quân, tướng quân!” Lam Thuần cũng học theo nàng hét lên thật to.

Ngôn Vũ ở phía sau hai người cũng thò cổ ra, đoạn nhảy nhót dữ dội: “Nhìn ta nè, mau nhìn ta đi, nhìn ta đi màaaa….”

Đường Hoài Châu mười bảy tuổi che mặt, hắn không muốn tiếp tục nhìn đôi chủ tớ điên giống nhau này nữa.

Nhìn tiểu cô nương không ngừng vẫy tay gào thét với hắn từ xa, độ cong khóe miệng Hạ Thiệu Đình càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi không còn thấy bóng dáng nữ tử nọ nữa hắn mới quyến luyến thu lại ánh mắt, nụ cười trên môi cũng tắt dần.

Thân vệ Phạm Quảng bảo vệ phía sau hắn cuối cùng đã phát hiện dường như tướng quân đang nhìn gì đó, hắn dõi theo ánh mắt của tướng quân nhìn sang, nhưng chỉ thấy bóng dáng của những người dân đang chen chúc với nhau.

“Cô nương, không thấy nữa rồi…..” Lam Thuần tiếc nuối nói.

Nhưng lúc này Đường Quân Dao lại vô cùng hài lòng, nàng không nghĩ rằng Đình ca có thể nhận ra mình giữa biển người mênh mông ngoài kia nên nàng cảm thấy lòng mình vô cùng hạnh phúc, tưởng chừng như muốn bay lên.

Ngôn Vũ mất hứng vì không nhìn thấy gì cả, nàng ta tức giận trừng mắt với Lam Thuần.

Đều tại nàng ta, nàng ta đã chiếm chỗ của mình, lần trước rõ ràng mình với Dao Dao cùng nhau đi xem Đình ca dẫn binh vào thành, lần này lại bị nàng ta chiếm mất chỗ.

Đáng ghét, Lam Thuần đáng ghét chết mất, người nàng ghét nhất chính là nàng ta, lúc nào cũng tranh Dao Dao với người ta!

“Chẳng hiểu nổi muội phấn khởi như thế làm cái gì, có phải chưa thấy bao giờ đâu, cũng chả phải ngày sau không gặp nữa, đợi sau khi huynh ấy vào cung phụng chỉ xong, ta sẽ đích thân đưa muội đến phủ nhìn huynh ấy cho bõ, không phải tốt hơn việc muội ở bên ngoài vừa thét vừa nhảy cùng với nha đầu điên này hay sao?” Đường Hoài Châu không hiểu nổi suy nghĩ của muội muội, hắn chỉ cảm thấy nha đầu này thật sự điên rồi.

Cứ cho là người không quen biết đã đành, nhưng con bé rõ ràng quen biết người kia, có cần phải nóng lòng tới xem đến vậy không? Xem thì cứ xem, còn vừa hét vừa nhảy như cái đứa chưa trải sự đời kia làm gì, thật là bẽ mặt!

Đường Quân Dao hừ nhẹ: “Con mọt sách như huynh sẽ không hiểu được đâu.”

Chỉ có vào lúc này, nhìn một người ở dưới cái nhìn chăm chú của muôn người, trên người khoác khối giáp, cưỡi ngựa chiến, trở về trong những tiếng reo hò liên tục không ngừng, nàng mới cảm thấy được bản thân mình chỉ có thể trốn trong bóng tối ở đời trước, cuối cùng đã có cơ hội bước ra một cách thoải mái, tự nhiên; reo hò cùng với những dân chúng xa lạ, hét lên thật to những lời tôn sùng mà nàng dành cho người đó.

Những con mọt sách như tiểu Đượng đại nhân đương nhiên không thể hiểu được rồi.

Vẻ mặt của Đường Hoài Châu đầy bất lực: “Thế thì Đường Tam cô nương, bây giờ người cũng nhìn thấy rồi, gọi cũng đã gọi rồi, nhảy cũng đã nhảy rồi, chúng ta có thể đi về chưa? Nếu để nương biết ta lén đưa muội ra ngoài, chắc chắn ta sẽ bị mắng cho một trận.”

Đường Quân Dao cười hi hi nói: “Sợ cái gì, có phải huynh chưa bị mắng bao giờ đâu.”

Đường Hoài Châu tức giận nói: “Không phải mắng muội, muội chả nói vậy! Đi đi đi, nhân lúc nương chưa về phủ chúng ta phải nhanh chóng trở về, nói không chừng còn có thể giấu được.”

“Không được không được, muội còn phải đến phòng sách Hải Đường để mua cho Ngũ công chúa quyển tiểu thuyết mới ra lò nữa! Tỷ ấy đã hối muội nhiều lần lắm rồi, giờ còn không mua sẽ bị tỷ ấy lải nhải một trận cho xem.” Đường Quân Dao nói.

Đường Hoài Châu càng thêm bất lực: “Được được được, chúng ta đi vòng đến phòng sách Hải Đường mua tiểu thuyết rồi mới quay về.”

Lúc này Đường Quân Dao mới hài lòng.

“Ôi, đợi ta với….” Ngôn Vũ thấy đôi huynh muội dẫn theo Lam Thuần rời đi, gấp đến độ gào to, phi thân đuổi theo, trong lúc không cẩn thận nàng ta đã vô tình đâm trúng một kẻ say rượu ở ngoài cửa rồi cứ thế xuyên qua cơ thể kẻ say kia.

“Hôi quá! Hôi chết mất!” Xông vào mũi là mùi rượu nồng nặng, nặng mùi tới mức đầu óc nàng ta quay cuồng cả lên, song nàng ta vội vàng bóp mũi lại rồi đuổi theo hướng đôi huynh muội Đường Thị rời đi: “Ôi chao, đừng đi nhanh thế mà, Dao Dao đợi ta với …..”

Tuy mặt tiền của phòng sách Hải đường không tình là lớn, nhưng lại là một trong ba phòng sách được yêu thích nhất kinh thành, hai năm trở lại đây đà phát triển ngày càng mạnh mẽ hơn, mờ hồ có xu thế áp đảo hai nhà kia. Tiểu thuyết bán trong tiệm đứng đầu kinh thành, nó thu hút rất nhiều người đam mê thường xuyên đến đây hốt vài quyển.

“Tác giả mà Ngũ công chúa thích hình như tên là cư sĩ Miễn Đàm, đúng là một cái tên kì quái, huynh giúp muội tìm đi.” Đến phòng sách, Đường Quân Dao phân phó.

Sắc mặt Đường Hoài Châu trở nên kỳ lạ: “Cư sĩ Miễn Đàm? Muội chắc là cái tên này chứ?”

“Đương nhiên chắc chắn, nhận cái tên hiếm lạ cổ quái như vậy, sợ là cũng chẳng có mấy người.” Đường Quân Dao không thèm quay đầu mà trả lời luôn.

“Tại sao lại là sách của cư sĩ Miễn Đàm? Ta không thích hắn, đổi người đi.” Ngôn Vũ khó khăn lắm mới đuổi theo kịp, phàn nàn nói.

Đường Quân Dao làm như không nghe thấy, tiếp tục vùi đầu vào đống sách lật tìm.

Gần đây Ngũ công chúa say đang say mê tiểu thuyết của cư sĩ Miễn Đàm, ngày nào cũng lải nhải bên tai nàng, không ngừng nói chỉ có tác giả viết được câu chuyện ngoắt ngoéo, rung động lòng người như vậy thì mới thực sự là một kỳ tài ngút trời, chắc chắn sẽ nổi tiếng trong tương lai.

Ban đầu nàng không thèm để ý nhưng dần dần cũng bị nàng ta gợi lên lòng hiếu kỳ, sau đó nàng cố ý cầm tác phẩm của cư sĩ Miễn Đàm lật xem một lần, sau khi đọc xong chỉ có một cảm nhận: Quả thực là phá cách.

Ví dụ, có một câu chuyện như thế này: Có chàng thư sinh nghèo khó khốn đốn vì trong túi nhẵn tiền, vì thế hắn buộc phải thuê nhà ở nơi ma quỷ lộng hành. Hồ yêu đa tình hóa thân thành nữ tử quyến rũ động lòng người, đêm đêm đến bầu bạn với hắn, hai người trải qua những ngày ân ái triền miên, rồi một ngày kia thư sinh có tên trên bảng vàng, hắn được Tể tướng đương triều nhận làm con rể, khi hay tin mình sắp được thành hôn với thiên kim tướng gia chàng thư sinh vui đến nỗi ngửa mặt lên trời cười lớn, cười mãi cười mãi__thì chết luôn.

Đường Quân Dao cảm thấy, có thể viết một câu chuyện rất tầm thường thành một câu chuyện phá cách như thế, vị cư sĩ Miễn Đàm kia cũng rất tài ba.

Sắc mặt của Đường Hoài Châu ngày càng kỳ lạ, hắn kéo lấy muội muội: “Không cần tìm nữa đâu, sau khi trở về ta sẽ bảo hắn tặng muội quyển mới ra.”

Đường Quân Dao sửng sốt ngây người: “Huynh biết hắn hả?”

“Biết chứ biết chứ, chẳng những ta biết, đến cả muội cũng biết đấy.” Đường Hoài Châu nói với vẻ bất lực.

“Muội cũng biết á?” Đường Quân Dao mở to hai mắt. Ngay cả Ngôn Vũ cũng tò mò bay tới, phấn khích hỏi: “Là ai là ai vậy? Cư sĩ Miễn Đàm là ai?”

Lam Thuần cũng tò mò dựng lỗ tai tai lên nghe.

“Ngoài Tam ca của muội còn có thể là ai?” Đường Hoài châu thở dài.

“Há? Là huynh ấy á?!” Lần này Đường Quân Dao thật sự là vô cùng bất ngờ, nhưng rồi nghĩ kĩ lại, Đường Hoài Miễn, Miễn Hoài Đường, Miễn Đàm….rất tốt, quả nhiên là Miễn Đàm! (*)

(*) Đường Miễn và Miễn Đàm có cùng cách phát âm với nhau.

“Muội không biết Tam ca còn có tài năng như vậy, nhị bá phụ thật sự đã đổ oan cho huynh ấy rồi!” Nàng thổn thức nói.

Năm ấy Đường Hoài Châu lại lần nữa thi rớt, đến nay vẫn chỉ là một tiểu tú tài, việc này đã khiến cho Đường Chương Niên, người luôn kì vọng vào hắn phải tràn ngập thất vọng. Nhưng mà lần đó không chỉ có Đường Hoài Miễn rớt bảng vàng, ngay cả trưởng tử Đường Hoài Hưng tài tử của Đại phòng cũng bại trận trên trường thi, đến cả ba bảng đồng tiến sĩ đều không đậu.

Tiểu Đường đại nhân thì ngược lại, hắn giành được vị trí chót bảng nên vừa khéo trúng cử, đó xem như là sự kiện đáng mừng duy nhất.

Nếu đã tìm được tác giả, vậy thì sau này muốn biết hắn lại ra tiểu thuyết gì mới sẽ dễ xử lí hơn nhiều, mỗi ngày vào cung nàng cũng không phải bị Ngũ công chúa thúc giục ra ngoài một chuyến nữa.

Lúc hai huynh muội quyết định lên xe hồi phủ, Đường Quân Dao đang chuẩn bị vịn tay huynh trưởng để lên xe ngựa thì chợt nghe thấy một giọng nói khiển trách có phần quen thuộc truyền từ phía trước đến: “Ai là tỷ tỷ của hắn!? Ngươi đừng có mà tùy tiện nhận quan hệ!”

Nàng đưa mắt nhìn lên, nhận ra nữ tử kia chính là Đỗ Hạnh Thường, còn đứng trước mặt Đỗ Hạnh Thường là một vị phu nhân trẻ tuổi, trong lòng phu nhân kia đang ôm một bé trai chừng một tuổi.

“Ô? Kia chẳng phải thai phụ được Trấn Viễn tướng quân dìu khi đó sao? Đứa con đã lớn thế này rồi ấy hả?” Ngôn Vũ tinh mắt nhận ra phu nhân kia, vẻ mặt sửng sốt nói.

“Mọi người trong kinh thành đều biết Trấn Viễn tướng quân nuôi ngoại thất ở bên ngoài và sinh được một nhi tử, chỉ có Đỗ phu nhân và huynh muội Phùng Duy Lượng là không biết gì thôi. Nhưng mà trông cái điệu bộ này, có vẻ có người nóng lòng muốn cho bọn họ biết đến sự tồn tại của hai mẫu tử mình rồi.” Đường Hoài Châu khó nén được vẻ trào phúng.

Đường Quân Dao cũng nhận ra phu nhân kia, phớt lờ nói: “Huynh quan tâm các nàng mưu toan chuyện gì làm chi, dù sao cũng chẳng lên quan gì đến chúng ta.”

“Nói cũng đúng.” Đường Hoài Châu gật đầu, buông thõng màn xe rồi ngồi bên cạnh phu xe, nói: “Lên đường về phủ thôi!”

Lúc này Phùng Duy Lượng đang ngồi trong thuyền hoa tìm kiếm niềm vui, hôm nay Đại tướng quân của triều đình thắng trận trở về, hắn bực mình khi lại nhìn thấy dân chúng đang reo hò với Hạ Thiệu Đình, cho nên hắn đành tìm một chỗ yên tĩnh để thư giãn tâm tình.

“Ha ha, lần này tên tiểu tử ngươi coi như vừa làm huynh vừa làm phụ thân phải không? Phủ Trấn Viễn tướng quân có Đại công tử chân chính rồi, Đại công tử giả như ngươi cũng nên, cũng nên nhường chỗ cho hiền đệ rồi.” Khi đã uống say tí bỉ, hắn nghe thấy bạn bè nói trong cơn say.

“Đại công tử chân chính gì cơ?” Hắn đã uống say nên hơi mơ hồ, trong lúc nhất thời không chuyển hóa được ý trong lời.

“Chính là nhi tử của ngoại thất phụ thân ngươi đấy!”

“Không thể nào! Không thể có việc này!” Phùng Duy Lượng giật mình, tỉnh táo tức thì.

Sao phụ thân vẫn sinh được con? Năm đó chính tay hắn đã bưng thuốc cho ông ấy uống, một ngày uống hai bát đã cắt đứt khả năng có con của ông ấy từ lâu.

Người bạn kia cho rằng hắn không tin, cười nói: “Ta lừa ngươi làm gì? Nếu ngươi không tin thì tự đi mà nhìn, nghe nói thằng bé đó sắp tròn một tuổi rồi, nhìn trông trắng trẻo đáng yêu, được Đỗ tướng quân chiều chuộng vô cùng. Nhưng mà cũng đúng, không phải máu mủ ruột thịt của mình mà còn thương được bao nhiêu năm, máu mủ của mình còn không cưng lên tận trời sao?”

“Không, không thể nào, không thể có chuyện này!” Phùng Duy Lượng không thể tiếp tục kiềm chế được nữa, đẩy ban kỹ bên cạnh ra rồi vùng vẫy đứng dậy, vội vàng rời đi.

——————

Trong ngự thư phòng, Thiên Hi đế vui mừng nhìn thiếu niên anh dũng ngày càng cao lớn, rắn rỏi.

Đây chính là thanh bảo kiếm hắn tự mình mài giũa chạm trổ, không bao lâu nữa hắn sẽ vì chính mình, vì Đại Tề khuếch truơng bỡ cõi.

“Trẫm nhớ năm nay ngươi cũng mười chín tuổi rồi nhỉ? Nam nhi thành gia lập thất, ngươi cũng đến tuổi nên lấy vợ sinh con rồi đấy.” Ông vuốt chòm râu, mỉm cười nói; đột nhiên hỏi: “Ngươi thấy Ngũ công chúa thế nào? Ta gả con bé cho ngươi nhé? Ngươi thấy sao?”

Hạ Thiệu Đình sững sờ, hắn không nghĩ rằng ông ấy lại đột nhiên nói đến chuyện hôn sự của mình, vội nói: “Ngũ công chúa rất tốt, chẳng qua bây giờ thần không có ý định lấy vợ cho nên không dám lỡ dở công chúa.”

Ngữ khí của hắn chân thành, không hề có ý đùn đẩy hay lấy lệ; Thiên Hi đế bất lực: “Sao có thể không thành thân….thôi được, dù sao vẫn còn một năm nữa, ngươi đế ý nhiều chút, nếu nhìn trúng cô nương nhà nào, Trẫm sẽ làm chủ và ban hôn cho các ngươi.”

“Đa tạ bệ hạ.” Vẫn là một câu nói cảm tạ đơn giản, nhưng lại làm cho nụ cười trên mặt Thiên Hi đế nồng hơn.

Tên tiểu tử này không thích nói chuyện, nên những lời hắn nói ra nhất định là nói thật; thành thật mà nói, đây cũng là điều ông tán thưởng ở hắn.

“Được rồi, dù sao trong phủ ngươi cũng chẳng có nguời thân nào đợi ngươi quay về, nên cứ ở lại trong cùng dùng thiện cùng trẫm rồi hẵng về.” Thiên Hi đế lại nói.

Vừa nói dứt lời, ông đã nhìn thấy chàng thanh niên mím cánh môi mỏng, trên môi xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua.

“E rằng không thể, lát nữa thần phải đi dự tiệc.”

Thiên Hi đế bật cười, hỏi đùa: “Không biết người nào có vinh hạnh mời được Hạ đại tướng quân vậy?”

Hạ Thiệu Đình hơi ngượng ngùng trả lời: “Là một người bạn thuở nhỏ ạ.”

Thiên Hi đế biết, hóa ra người hẹn là nhi tử của Đường Tùng Niên.

Tên tiểu tử này thích yên tĩnh, trước giờ độc lai độc vãng, chỉ qua lại với nhi tử của Đường Tùng Niên mà hắn quen biết lúc nhỏ, chuyện này ông đã biết từ lâu.

Bạn bè quen biết lúc còn nhỏ, suy cho cùng tình cảm vẫn thuần túy, chân thành hơn, chả trách hắn lại quý trọng như vậy.

Đường Quân Dao đã sớm biết hôm nay Hạ Thiệu Đình sẽ đến nhà nên đã cáo từ Ngũ công chúa từ sớm. Nàng vội vã trở về phủ, khi chạy tới viện của huynh trưởng thì nhìn thấy hai ngươi Đường Hoài Châu và Hạ Thiệu Đình đã uống tới mức ngã trái ngã phải.

“Sao uống nhiều rượu vậy chứ?” Nàng bước nhanh đến, cau mày nói.

Đường Hoài Châu nấc lên một cái, giọng điệu có chút đắc ý: “Yên tâm, ca ca của muội còn lâu mới say, người say là huynh ấy kìa.”

“Ta cũng không say.”Hạ Thiệu Đình day thái dương, nói chắc nịch.

Đường Quân Dao chợt nói: “Quân Dao là tiểu tiên nữ đẹp người đẹp nết, mau nói.”

“Quân Dao là tiểu tiên nữ đẹp người đẹp nết.” Hạ Thiệu Đình đọc theo trong vô thức.

“Huynh say rồi.” Đường Quân Dao khẳng định, sau đó không chút nghĩ ngợi xoay người đi gọi người tới.

Đường Hoài Châu trợn mắt há hốc mồm nhìn bạn tốt hiếm khi thừ người ra.

Hóa ra còn có thể phán đoán như vậy sao? Bảo Nha nhà mình thật là đỉnh! của chóp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.