Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 119



Tháng mười gió thu dần dần lạnh, người đi ở trên đường cũng mặc thêm áo kép, lá rụng đầy đường, bị gió thu thổi bay bay lên cao, lại khoan thai chậm rãi hạ xuống, đầy đất vàng óng hạt màu nâu, nhìn hơi có dấu hiệu đi xuống.

Trong Trân Lung phường cũng không có nhiều người, nhưng tiểu nhị vẫn người người có tinh thần, đi theo bên người khách giới thiệu cho bọn họ thêu phẩm trong cửa hàng: “Đồ trang trí này là hàng mới đến, một bộ bốn bức, mai lan cúc trúc, treo trong thư phòng rất thích hợp. Khách quan ngươi nhìn lá trúc này xem, thêu thật là linh hoạt, giống như thật vậy?”

Tiền công bọn tiểu nhị trong Trân Lung phường là mỗi tháng hai lượng, như giá thị trường các cửa hang khác trong Hoa Dương, nhưng Tương Nghi tinh tế hỏi qua Phương tẩu và Tần ma ma, Dương lão phu nhân cho tiền công tiểu nhị thế nào —— nàng đi qua Du Nhiên nông gia mấy hồi, bọn tiểu nhị nơi đó người nào cũng rất nhiệt tình, trên mặt luôn treo tươi cười, giống như không có chút mệt mỏi nào, có tinh thần hơn tiểu nhị trong những cửa hàng khác của Hoa Dương.

Hỏi qua Tần ma ma và Phương tẩu, lúc này Tương Nghi mới biết, hóa ra tiểu nhị trong cửa hàng Dương lão phu nhân đều sẽ có một khoản bạc khác, làm thành bao nhiêu vụ làm ăn, vậy sẽ căn cứ số lượng đó mà phát thêm ngân lượng, nói cách khác tháng này kiếm lời một ngàn, bọn tiểu nhị mỗi người có thể lấy thêm một lượng bạc, có một lượng bạc khen thưởng này, bọn tiểu nhị người người tinh thần gấp trăm lần, đối đãi khách cũng thân thiện khác thường, chỉ cần một người khách đi vào, bọn họ cũng sẽ dốc toàn lực ứng phó, dùng hết tất cả vốn liếng cũng phải làm thành một cuộc làm ăn.

Tương Nghi cảm thấy chủ ý này tốt, nói với bốn tiểu nhị trong cửa hàng một phen —— mỗi người mỗi tháng hơn một lượng bạc, quả thực không coi là nhiều, chỉ cần bọn họ chịu toàn lực làm việc, mỗi tháng mình phát thêm bốn lượng bạc thì có quan hệ gì!

Nhất định là Dương lão phu nhân có chiêu số của mình, Tương Nghi cảm thấy mình hẳn là nên hỏi học thêm, chỉ cần mình tình nguyện đi phát hiện huyền diệu bên trong, thế gian này hẳn không có quá nhiều chuyện khó hiểu. Ở chung với Tần ma ma và Phương tẩu gần nửa năm, Tương Nghi cảm thấy mình học được không ít thứ, đầu cũng tốt hơn rất nhiều, lúc rỗi rảnh nghĩ đến kiếp trước của mình, mới giật mình phát hiện mình làm không ít chuyện ngu xuẩn, hết lần này tới lần khác lúc đó mình còn đắc chí.

Đời này, có không ít biến hóa, ít nhất nàng có Dương lão phu nhân chỉ dẫn nàng từng bước đi lên con đường cẩm tú kia. Tương Nghi không biết mình có thể đạt tới mục đích không, nhưng nàng lại cảm thấy trong lúc phấn đấu giãy giụa dọc theo con đường này, phong cảnh trải qua là đẹp nhất.

Trải qua những chuyện khác, nàng dần dần thay đổi, nàng đã không còn là mình ban đầu.

Trong Trân Lung phường mời một cái chưởng quỹ, Tần ma ma và Phương tẩu đi bên Trà Trang kia xem tu sửa, bởi vì viện kia phải chỉnh tu thật tốt, làm ra một cái đình nhỏ, cho nên tiến trình hết sức chậm, trì hoãn một hai tháng mới sắp kết thúc công việc.

Tương Nghi ngồi trong phòng, cầm một quyển sách trong tay, nhưng trong lòng lại nhớ nhung chuyện trong cửa hang đằng trước, hôm nay Trân Lung phường vừa vặn khai trương một tháng, chưởng quỹ và Tần ma ma đang tính toán, qua một lát sẽ biết rõ tháng này kiếm bao nhiêu bạc.

Một tháng qua, làm ăn có nhiều có ít. Ngày tốt nhất là ngày khai trương ấy, kém nhất, chừng mấy ngày cũng không có người tới mua đồ, cũng chỉ tới nhìn một chút, hỏi giá cả rồi lắc đầu đi ra. Nói như vậy, mỗi ngày tổng hội bán đi ba bốn món đồ vật, chẳng qua là có lớn nhỏ khác nhau thôi.

Lưu ma ma kiên quyết không để cho nàng xuất đầu lộ diện, Tương Nghi đi đến cửa hang rất ít, chỉ có Liên Kiều hoạt bát đi trong cửa hàng, trở lại sẽ cùng nàng nói một chút trong cửa hàng bán được cái gì đó: “Cô nương, vừa nãy có người mua một bức đồ trang trí đi!” Liên Kiều vỗ tay ở trước ngực, không được lẩm bẩm: “Cuối cùng là làm ăn rồi, nếu không lông mày Lưu ma ma cũng thành nút thắt!”

Tương Nghi thì không cuống cuồng như vậy, lúc về Thu Hoa đã nói qua chuyện này với nàng: “ Khi ta mới mở Trân Lung phường, trong ba tháng đầu rất cuống cuồng, hết lần này tới lần khác lại không thể mỗi ngày đi ra ngoài, chỉ có thể đóng trong phòng suy nghĩ lung tung. Vạn sự khởi đầu nan, một tháng đầu tiên ta cũng không biết mình là chịu đựng nổi thế nào, bảo Phi Hồng ra ngoài hỏi tình huống, có lúc trở lại nói một ngày không có một vụ làm ăn nào, ta gấp gáp ăn cơm không được, cũng còn may là mẫu thân của ta nhìn thoáng, luôn khuyên ta nói có người mua là được, không có ai mua chúng ta cũng không bắt buộc, cứ như vậy ta mới chịu đựng qua. Bây giờ Trân Lung phường mở một năm, danh tiếng bay ra ngoài, mỗi ngày đều có làm ăn, cho dù chỉ là bán cái khăn tay, đó cũng là có làm ăn nhé!”

Thu Hoa nói một tràng, không ngoài việc muốn an ủi Tương Nghi, trong lòng Tương Nghi cũng hiểu, việc làm ăn này không phải việc dễ dàng, nhìn một tháng của Lưu ma ma và Thúy Chi chỉ kiếm lời không tới ba chục lượng bạc thì biết rõ gian khổ trong đó. Ngón tay Tương Nghi vê vê giấy, khóe miệng hiện ra tươi cười—— khăn tay của Trân Lung phường muốn một trăm đồng một chiếc, cũng là một khoản làm ăn không ít đâu!

“Cô nương, cô nương!” Liên Kiều thở hỗn hển chạy tới: “Tính xong rồi! Tần ma ma mời ngươi đi ra ngoài!”

Nói không nóng lòng tuyệt không phải lời nói thật tâm, Tương Nghi sải bước đi ra ngoài, thân thể nho nhỏ nhanh chóng xuyên qua viện, chạy thật nhanh ra cửa hàng bên ngoài.

Chưởng quỹ đứng sau quầy bên, thấy Tương Nghi đi vào, vội vàng hành lễ: “Lão bản tới.”

Cô nương nhỏ như vậy, lại Lão bản là Trân Lung phường này, có bao nhiêu người lớn tuổi đã cao còn làm việc cho người ta, tuổi này đều là sống lên người chó hay sao? Trong lòng chưởng quỹ âm thầm than thở, cuộc sống này là vậy, mệnh khác nhau, mình lao lực cả đời, chỉ có thể làm việc dưới tay một tiểu cô nương, may mắn được Lão bản này khoan dung, cho bạc rất nhiều, việc này mới khiến trong lòng của hắn thư thản một chút.

“Chưởng quỹ cực khổ.” Tương Nghi khẽ gật đầu với hắn: “Ngươi tạm thời đi về trước thôi, ngày mai tới nữa.”

Liên Kiều đi lên phía trước, nhét một hà bao qua: “Triệu chưởng quỹ, đây là bạc Cô Nương chúng ta khen thưởng cho ngươi, ngươi cầm mua chút đồ ăn vặt về cho người trong nhà ăn.”

Trong lòng Triệu chưởng quỹ nóng lên, cầm bạc bước nhanh ra ngoài.

“Cô nương, tháng này chúng ta có 3426 bạc.” Tần ma ma đưa sổ sách tới: “Chi tiết rõ ràng viết rất rõ bên trong, trước là thu, sau là chi, hai bên triệt tiêu sau đó là số lượng này.”

“Vậy... Kiếm bao nhiêu?” Tương Nghi có vài phần ngạc nhiên, không nghĩ tới lại có thể có nhiều như vậy! Nàng vốn cho là chỉ có hơn hai ngàn, giờ lại nhiều hơn một ngàn lượng bạc.

“Theo tờ đơn Dung Tứ tiểu thư bên kia đưa tới, trừ đi tiền công và đủ loại tiêu xài của chưởng quỹ và bọn tiểu nhị, tổng cộng kiếm lời hơn một ngàn bốn trăm lượng bạc, chia một nửa cho Dung Tứ tiểu thư, cô nương ngươi có thể cầm bảy trăm lượng.” Tần ma ma đã xem sổ sách rõ ràng, mặt đầy tươi cười: “Cô nương, đây chính là khởi đầu thuận lợi đó nha.”

Tương Nghi nhận lấy sổ sách tử nhìn xem, trong lòng hài lòng, gật đầu nói: “Hai vị ma ma, Phương tẩu, Thúy Chi, Liên Kiều, các ngươi đều khổ cực, mỗi người cầm hai mươi lượng bạc đi, Toàn Quý và Phúc bá lĩnh thay Thúy Chi đi.”

Lưu ma ma vội vàng khoát tay: “Cô nương, sao cho ta nhiều bạc như vậy? Trong tay ngài quan trọng hơn, tự mình giữ làm đồ cưới!”

“Ma ma, các ngươi khổ cực ta đều thấy trong mắt, theo lý mà nói, hai mươi lượng bạc là ít, chẳng qua giờ ta có nhiều chỗ phải dùng bạc, tạm thời giúp các ngươi nhớ, sau tết sẽ đưa cho các ngươi bao lì xì lớn!”

Tần ma ma và Phương tẩu nhìn nhau một cái, Lạc đại tiểu thư đúng là không keo kiệt, ma ma trong gia đình bình thường, cũng chỉ hai lượng bạc là nhiều, nàng ra tay một cái thì tăng gấp mười lần, tháng này mới kiếm bảy trăm, phát bạc đi rồi hơn 100, cái này quả thực quá nhiều.

“Cô nương, không cần nhiều như vậy, không cần.” Liên Kiều cũng hoảng vội vàng từ chối: “Một tháng cho ta hai lượng bạc là đủ rồi!”

Mọi người đẩy xô đẩy xô nói một trận, cuối cùng quyết định tiền công, một tháng năm lượng, trong lòng Tương Nghi cảm kích: “Mỗi người thêm… hai món quần áo mùa đông đi, mắt thấy khí trời trở lạnh, mặc quần áo mới chúng ta đón năm mới tới.”

Lưu ma ma vén áo kép lên dụi mắt một cái: “Cô nương, ngài có thể ngàn vạn lần đừng tiêu tiền như nước, có bạc giữ lại trước, còn không biết khi nào phải dùng bạc!”

“Ma ma, ngươi đừng từ chối nha, hai món quần áo cũng không tốn bao nhiêu bạc.” Tương Nghi đưa tay ôm lấy thắt lưng Lưu ma ma: “Sau này chúng ta chính là người một nhà, đừng nói những lời khách sáo này.”

Trân Lung phường bên này kết toán xong, Tương Nghi để cho Tần ma ma đi bên ngoài mua mấy món lễ vật tới: “Ta muốn đi nhà Lâm tri phủ một chuyến.”

Tần ma ma hiểu ý: “Sao lại không đi, nên tới xem xem, Trà Trang Thúy Diệp cũng sắp khai trương, dầu gì cũng nên để cho Lâm tri phủ tới làm không khí tràn ngập phấn khởi.”

Lúc Trân Lung phường khai trương mời Lâm phu nhân, có không ít tác dụng, ngày đầu tiên bán hơn bảy trăm lượng bạc, lần này mời Lâm tri phủ tới giữ thể diện, dầu gì cũng phải làm Trà Trang Thúy Diệp có danh tiếng mới được. Tần ma ma cầm Tương Nghi ngân phiếu cho bà, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

“Cô nương, lúc trước Lâm phu nhân nói muốn thu ngươi làm con gái nuôi, thế nào đến bây giờ lại không có động tĩnh?” Liên Kiều chợt nhớ tới 1 chuyện: “ Sao nàng lại quên mất chứ?” Nếu Cô Nương có thể thành con gái Lâm tri phủ, bất kể là thế nào, cuối cùng là có một núi dựa rồi.

Tương Nghi hơi ngẩn ra, tháng này quá bận rộn nàng quên mất chuyện này.

Lúc trước Lâm phu nhân đúng là nói muốn nhận nàng làm con gái nuôi, nhưng nàng chỉ cho là đang nói đùa, mình có chỗ nào đáng cho Lâm phu nhân coi trọng như thế chứ? Nàng ấy nới như vậy, chẳng qua là đang nói lời khách sáo với Tả phu nhân thôi. Tháng này nàng nhận lời mời qua Lâm phủ hai ba lần, mỗi lần cũng gặp Lâm phu nhân, nhưng lại không thấy nàng nhắc lại chuyện này, Tương Nghi cũng hiểu ý, ngậm miệng không đề cập tới ——nàng vốn là cũng không nguyện ý tùy tùy tiện tiện làm con gái người khác, mặc dù Lâm tri phủ và Lâm phu nhân người tốt, nhưng việc nhận nhà họ làm phụ làm mẫu, cũng không phải một chuyện dễ dàng.

“Liên Kiều, có một số việc không phải do chúng ta nghĩ, có lẽ Lâm phu nhân nói chỉ là câu nói đùa, cần gì phải coi là thật.” Tương Nghi lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, trên mặt là mỉm cười: “Bây giờ chúng ta sống chẳng lẽ không tốt? Cần gì phải lại suy nghĩ những thứ này có không gì đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.