Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 120: Chuyện nhận thân bụi bậm lắng xuống



"Nghi muội muội tới!" Một bóng dáng màu đỏ tươi mới chạy vội tới chỗ nàng.

Tương Nghi đứng trên đường mòn đá xanh, nhìn Lâm Mậu Dung mặt lộ đầy vẻ cười, trong lòng rung động, vị Lâm đại tiểu thư này đúng là thẳng thắn, yêu thích và chán ghét đọng trên mặt, cho tới bây giờ sẽ không giấu ở trong lòng, lui tới với nàng, hết sức thoải mái, hoàn toàn không cần phải đề phòng nàng sau lưng ám toán mình.

Lâm Mậu Dung mặc áo kép đỏ thẫm, lộ ra hai ống tay áo màu xanh nhạt, bên trên dùng thêu tuyến màu tím nhạt thêu ra một vòng hoa đinh hương. Trong tay nàng cầm một cái khăn tay, chạy đến trước mặt Tương Nghi, mở khăn ra cho nàng nhìn: "Nhìn khăn ta dựa theo bản thêu trong cửa hang muội thêu ra."

Tương Nghi cúi đầu nhìn, một đóa hoa tú cầu ngay góc khăn tay, màu tím nhàn nhạt càng lúc càng nhật, đến chỗ đỉnh nhọn cánh hoa, đã nhạt đến không thấy màu sắc. Mặc dù châm pháp kia vẫn còn có chút non nớt, dù sao hoa hình đã hiện ra, tiếp tục luyện tập, một thời gian sau nhất định có thể thêu ra hoa hình tinh xảo.

"Không tệ không tệ." Tương Nghi tán dương Lâm Mậu Dung một phen: "Qua năm ta cũng phải bảo thêu nương trong Trân Lung phường dạy ta thêu."

"Mỗi ngày ngươi ngay trong Trân Lung phường, còn không dễ học?" Lâm Mậu Dung nắm tay Tương Nghi đi về phía trước: "Đi, chúng ta đi gặp mẹ."

Nàng nói cực kỳ tự nhiên, như Tương Nghi là muội muội ruột của nàng vậy, Tương Nghi nghe vào trong tai, trong lòng còn có do dự, chẳng qua là cũng không hiện ra trên mặt, cùng Lâm Mậu Dung đi ra khỏi vườn.

Hôm nay đúng dịp là ngày Lâm tri phủ hưu mộc, hắn và Lâm phu nhân đang ở trong vườn phẩm trà, nghe Tương Nghi nói rõ ngày Trà Trang Thúy Diệp khai trương, muốn mời hắn đi qua cắt băng, cũng rất là vui vẻ: "Ngày mai ta nhất định tới một chuyến."

Lâm Mậu Dung nằm bên cạnh bàn, đưa cổ nhìn ngọn đèn bút lông bằng lông thỏ: "Mẹ, nước trà này không phải giống thường sao? Khác nhau ở chỗ nào chứ?"

Lâm tri phủ cười sờ đầu một cái Lâm Mậu Dung: "Con là tâm không tĩnh, ở đâu là chuyện đơn giản như vậy? Sau này ngoại trừ thêu, con phải đi theo mẹ học trà thuật, cũng dễ làm lòng của con trầm xuống."

Lâm Mậu Dung kéo râu Lâm tri phủ cười hì hì: "Chẳng lẽ học trà thì có thể làm lòng của con trầm xuống? Con thấy khó đó, Dung nhi vốn chính là người không kiên nhẫn mà!"

"Con hẳn là học Tương Nghi một chút, nàng nhỏ hơn con nửa tuổi, lại trầm ổn như vậy." Lâm phu nhân đưa ngọn đèn bút lông bằng lông thỏ cho Lâm tri phủ: "Phu quân, đây là lá trà Tương Nghi đưa tới, chàng xem xem nào."

Lâm tri phủ nâng ly trà lên nhìn một cái, chỉ thấy một ly trà vàng óng, chiếu bóng dáng mặt trời, sáng sủa, lá trà bên trong chìm chìm nổi nổi, mang theo nhung tơ vàng tinh tế, làm cho ly trà có vẻ vô cùng mềm mại. Lâm tri phủ cúi đầu uống một hớp nho nhỏ, vị ngọt nhẹ nhàng khoan khoái nảy sinh từ đầu lưỡi, hắn nhắm mắt, qua nửa ngày mới khen một tiếng: " Tốt tốt tốt, quả nhiên mùi vị tốt!"

Tương Nghi thấy Lâm tri phủ khen trà này tốt, trái tim mới để xuống.

Nàng biết về lá trà không nhiều, bây giờ mười loại lá trà trong Trà Trang Thúy Diệp, tất cả đều xuất xứ từ trà sơn trà vườn của Dương lão phu nhân. Ban đầu nàng viết thơ cho Dương lão phu nhân nói muốn làm Trà Trang, Dương lão phu nhân rất là tán thành, trả lời: "Lá trà là vậy nhà nhà dự sẵn, chia ba bảy loại, nếu kinh doanh, không lo không có ngày vào đấu vàng."

Được Dương lão phu nhân khẳng định, Tương Nghi càng yên lòng, chuẩn bị mở Trà Trang Thúy Diệp. Tu sửa là chuyện đầu tiên, chuyện thứ hai là nguồn lá trà. Tương Nghi chỉ biết một ít lá trà nổi danh, hơn nữa rất nhiều đều chỉ nghe nói tên, không có chính miệng thưởng thức qua, cho nên chỉ có thể nhờ Phương tẩu đi chọn mua giúp nàng.

Phương tẩu cũng cảm thấy làm vậy rất khó, nàng vốn không giúp Dương lão phu nhân xử lý lá trà, cũng không biết lá trà nào tốt, chỉ có thể đi qua trà sơn trà vườn của Dương lão phu nhân mua mấy loại về: "Cô nương, chờ mùa xuân sang năm, bên Động đình hồ có tiệc trà, chúng ta lại tới xem xem, năm nay tạm thời bán mười loại này thử nhìn một chút."

Mặc dù Tương Nghi cảm thấy mười loại lá trà hơi ít, nhưng thời gian cấp bách, cũng không cho phép nàng chọn ba lấy bốn. Phương tẩu không tới hai tháng thì chạy ba nơi mua trà cho nàng, quả thực cũng cực khổ, mình cũng không nên nói thêm cái gì, cho nên cũng quyết định tạm thời để chuyện mua trà này xuống —— năm nay đã sắp vào đông, người mua trà cũng sẽ ít một chút, tất cả mọi người đang chờ đầu xuân sang năm mua trà mới.

"Lạc đại tiểu thư, đây là Kim Tuấn Mi Vũ di sơn?" Lâm tri phủ buông chung trà xuống, thở một hơi thật dài, cảm thấy thật ngọt, ngay cả thở ra cũng mang mùi thơm.

"Dạ vâng." Tương Nghi kinh ngạc, Lâm tri phủ đúng là tinh thông trà đạo, thế nào mới uống một hớp thì biết là Kim Tuấn Mi.

"Đây là thượng phẩm Kim Tuấn Mi." Trên mặt Lâm tri phủ lộ ra thần sắc hưng phấn: "Có được mất nhiều công phu không?"

Sắc mặt Tương Nghi hơi đỏ lên, đây là trong núi trà của Dương lão phu nhân ra ngoài, nàng cũng không biết có hiếm thấy không, đàng hàm hồ nói một câu: "Cũng mất chút trắc trở."

"Lạc đại tiểu thư, ngươi biết ta thích trà ngon, tốn thời gian lâu như vậy giúp ta tìm trà ngon bực này đến, phần tâm ý này rất hiếm thấy." Lâm tri phủ gật đầu đạo: "Ngày mai ta nhất định sẽ tới cắt băng, sau buổi chiều giờ Thân, ta sẽ dẫn mấy vị thuộc hạ trong phủ nha tới thưởng trà, nhớ để phòng cho chúng ta nhé."

"Đa tạ Lâm đại nhân." Trong lòng Tương Nghi cảm kích, cúi đầu cám ơn Lâm tri phủ.

"Tại sao còn kêu Lâm đại nhân? Sao không kêu phụ thân?" Lâm Mậu Dung trợn to hai mắt nhìn về Tương Nghi: "Lần tới lại kêu sai, ta sẽ véo lỗ tai muội."

"Cha?" Mặt Lâm tri phủ lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn về Lâm Mậu Dung: "Đây là chuyện gì?"

"Ồ, chẳng lẽ mẹ không có nói cho cha sao?" Lâm Mậu Dung kỳ quái nhìn Lâm phu nhân, thấy trên mặt nàng hơi hơi có vẻ lúng túng, không khỏi nhảy cẫng lên: "Mẹ, không phải mẹ dạy con làm người phải thành thật? Lần trước trong Trân Lung phường mẹ nói muốn nhận Nghi muội muội làm con gái nuôi, cũng cho con thêm muội muội, thế nào giờ hoàn toàn không nhận?"

Lâm phu nhân chê cười nói: "Phụ thân con mấy ngày nay quá bận rộn, mẹ cũng chưa kịp nói mà."

"Chủ ý này của phu nhân rất tốt." Lâm tri phủ cười nhìn Tương Nghi: "Nếu ta có thể có một đứa con gái thông minh lanh lợi, nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh, chính là không biết Lạc đại tiểu thư có muốn không."

"Nghi muội muội, muội nhất định đồng ý, có đúng không?" Lâm Mậu Dung cười nhìn Tương Nghi: "Chắc chắc muội muốn có tỷ tỷ tốt như ta, phải không ?"

Tương Nghi ngoan ngoãn, cung kính trả lời: " Lâm tri phủ Lâm phu nhân để mắt, Tương Nghi tự nhiên nguyện ý."

" Được, nếu nguyện ý, chuyện này quyết định vậy đi." Lâm tri phủ cười sờ râu một cái, liếc mắt nhìn Lâm phu nhân: "Tranh thủ thời gian để cho quản sự ma ma đi sắp xếp thức ăn, đợi một hồi buổi trưa đi đến học đường, kêu Thâm nhi và Chân nhi về, thuận tiện cho bọn họ ở trên đường mua chút đồ tặng muội muội."

"Lâm đại nhân..." Tương Nghi có mấy phần quẫn bách, mình mới mang mấy món lễ vật tới, chẳng lẽ còn phải ôm một đống đồ về sao? Quả thực cũng quá chiếm tiện nghi.

"Nhìn xem, muội lại kêu sai rồi! Còn gọi Lâm đại nhân? Mau mau kêu cha đi chứ!" Lâm Mậu Dung kéo cánh tay Tương Nghi cười không dừng được: "Không phải muội không chuẩn bị làm tỷ muội với ta chứ ?"

Tương Nghi bất đắc dĩ, chỉ có thể xá một cái với Lâm tri phủ và Lâm phu nhân: " Đa tạ phụ mẫu đại nhân!" 

Buổi trưa Lâm gia đặt tiệc, mời những nhà phú quý trong thành Hoa Dương tới, mọi người nghe nói Lâm tri phủ Lâm phu nhân nhận con gái nuôi, rối rít cởi vòng tay, rút cây trâm trên đầu ra: "Cũng không báo tin trước, không mang quà tặng tới, thôi thì lấy những thứ này làm hạ lễ tạm thời vậy." Có những người tinh minh, mau chóng bảo quản sự ra Kim Ngọc Phường mua đồ trang sức đúng mốt tới: "Không cần biết bao nhiêu bạc, mua đồ mới lạ tinh xảo về."

Trong nhà Tri phủ đại nhân hiếm thấy mở tiệc một lần, sao có thể tùy tùy tiện tiện tặng quà? Mặc dù nói đồ trang sức tháo từ trên người xuống nhất định là vật quý trọng, nhưng dù sao cũng là mình đã dùng qua, coi như đồ cũ, sao có thể lấy ra tặng người chứ?

Lâm tri phủ thì lại không chú ý nhiều như vậy, chỉ là Lâm phu nhân thấy một mâm đồ trang sức kia, trên mặt lại có chút thần sắc không vui, những người bảo quản sự ra ngoài mua đồ trang sức trong lòng âm thầm đắc ý, xem ra mình vẫn tính thông minh, không để cho trong lòng Tri phủ phu nhân không thoải mái.

Tương Nghi yên lặng ngồi bên người Lâm phu nhân, quả thực không biết nên nói gì mới phải, đây cũng coi là lần đầu tiên nàng lấy thân phận nửa chủ nhân tụ tập với các quý nhân Hoa Dương, trong lòng không khỏi hơi khẩn trương. Tương Nghi lặp đi lặp lại cảnh cáo mình, không có gì phải sợ, chẳng qua chỉ là tụ tập nói chuyện dùng cơm mà thôi, ngàn vạn lần không thể bộc lộ hơi thở hẹp hòi của người gia tộc nhỏ ra ngoài, làm người ta chê cười.

Nàng ngồi đoan đoan chính chính, trên mặt mang một tia mỉm cười nhàn nhạt, Lâm Mậu Dung bu đầu lại nói đùa mấy câu với nàng, nàng cũng đi theo Lâm Mậu Dung một cười không ngừng, một bộ tiểu nữ nhi ngây thơ hồn nhiên.

"Vị Lạc tiểu thư kia thật đúng là tốt, khó trách được Lâm đại nhân Lâm phu nhân thích." Người chung quanh nhìn Tương Nghi, cúi đầu xì xào bàn tán: "Hình như nói nhà Ngoại Tổ là Tiền nhà Hoa Dương, cũng không biết là Tiền gia nào, tóm lại, xuất thân tiểu thư danh môn, dù sao vẫn là cùng có khác biệt với gia đình nhỏ bình thường."

"Sao không phải?" Người bên cạnh gật đầu tán thành: "Khí độ này là tỏa ra từ trong xương cốt, có người học tập, chẳng qua là học đòi theo một cách vụng về mà thôi."

Nghe những nghị luận này, cuối cùng Tương Nghi yên lòng, kiếp trước mọi người luôn nói mình có hơi thở hẹp hòi của tiểu môn hộ, ngôn hành cử chỉ không có đại khí, vừa nhìn là biết chẳng phải xuất thân danh gia. Nàng ngồi thẳng người, ngẩng đầu, cười nhẹ nhàng nói chuyện với Lâm Mậu Dung, nhìn quanh thất thần.

"Cha, mẹ." Hai thiếu niên áo xanh đi tới bên này, là hai người Lâm Mậu Thâm và Lâm Mậu Chân, thi lễ một cái với Lâm tri phủ Lâm phu nhân: "Hôm nay nhiều khách như vậy."

Lâm phu nhân chỉ Tương Nghi cười: "Hôm nay nhận một muội muội thay hai người các ngươi, còn không mau đi gặp Nhị muội đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.