Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 121: Mở Trà Trang ra quân bất lợi



Khuôn mặt nhỏ nhắn cười khanh khách sạch sẽ như bạch ngọc, trên người mặc áo kép màu xanh nhạt, tóc chải song hoàn, mỗi bên cắm một cây trâm bạch ngọc hồ điệp. Lâm Mậu Chân đi tới trước mặt Tương Nghi, trong lòng không khỏi hơi không ổn định, cứng ngắc gật đầu với nàng một cái nói: "Nhị muội."

Câu Nhị muội này của hai người Lâm Mậu Thâm và Lâm Mậu Chân, một người cao giọng, một người thấp giọng. Lâm phu nhân liếc mắt nhìn Lâm Mậu Chân một cái, thấy thần sắc hắn hơi trắng bệch ra, trong lòng âm thầm la heet1, không nghĩ tới con trai mới 11 tuổi đã biết thích tiểu cô nương, nhìn dáng vẻ kia của hắn, thật còn có mấy phần thất hồn lạc phách.

Tương Nghi ở một bên thấy Lâm phu nhân quan sát Lâm Mậu Chân, bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng lẽ Lâm phu nhân cảm thấy Lâm Mậu Chân đối với mình có ý tứ như vậy, thừa dịp còn sớm xuống tay trước, biến hai người thành huynh muội, như vậy sau này mình không thể biến thành dâu của nàng rồi hả?

Hóa ra trong mắt thế nhân, mình vẫn chỉ là nữ cô nhi cô đơn lẻ loi, cho dù là Lâm phu nhân hiền hòa, cũng chỉ là xem mình là hạng người không ra gì. Tương Nghi không khỏi đau lòng một trận, nhưng là lại không khỏi có một loại chống lại lòng, cho dù bị người xem thường, mình cũng phải làm ra một phen thành tựu, cũng để cho người ta nhìn một chút, mình cũng không chỉ là một dây tầm gửi, nhất định phải lệ thuộc vào người mới có thể sống.

Kiếp trước nàng một mực ở phụ thuộc vào người ta, hèn yếu vô năng, trăn trở trên thế gian, không có ngày thoải mái nhàn nhã, cuối cùng đời này có bắt đầu tốt, sao nàng có thể không cố gắng nắm chặt cơ hội, noi theo Dương lão phu nhân, sống ra một mảnh thiên địa của mình?

Giờ thân thế của mình, cũng không trách người ta xem thường, có thể một ngày kia, nàng cũng phải giống như Dương lão phu nhân đoan đoan chính chính ngồi trong nhà chính, nhìn người ta dè dặt nói chuyện với mình. Tương Nghi siết chặt quả đấm, dù thế nào mình cũng cần phải nắm chắc cơ hội khó được này.

"Đại ca, Nhị ca." Tương Nghi đáp lễ Lâm Mậu Thâm Lâm Mậu Chân, Lâm Mậu Thâm rất vui vẻ, bưng một món đồ chơi nhỏ ra: "Đây là ta và Nhị ca tặng cho muội."

Tương Nghi tỏ ý bảo Liên Kiều nhận lấy mấy thứ, cười đáp tạ mấy câu.

Từ Lâm phủ về, trong xe ngựa nhiều mấy cái hộp, tất cả đều là hạ lễ hôm nay nhận được, đồ các phú hộ trong thành Hoa Dương đưa tặng, Lâm phu nhân cũng không giữ lại, đưa tất cả cho Tương Nghi, Liên Kiều nhìn mấy cái hộp to to nhỏ nhỏ kia, ánh mắt cười đến không mở ra được: "Lâm phu nhân thật là rộng lượng, lại đưa hết hạ lễ cho cô nương."

Những thứ hạ lễ này phần lớn là đồ trang sức, trâm thoa cài tóc vòng tay linh tinh, cho dù không phải đồ mới, cũng trị giá rất nhiều bạc. Trong tay Liên Kiều ôm mấy cái hộp không nỡ buông tay, từ sau khi Cô Nương đi ra khỏi Nghiễm Lăng, giống như lập tức chuyển vận, đây đúng là chuyện vui liên tục, lại làm con gái nuôi Lâm tri phủ, còn có thể được một bút tài vật lớn như vậy.

Tương Nghi không lên tiếng, cho dù trong lòng biết chẳng qua là Lâm phu nhân dùng những thứ này làm bồi thường thôi, nhưng trong lòng cảm kích như cũ, cõi đời này không có người vô duyên vô cớ tốt với ngươi, Lâm phu nhân có thể làm đến bước này, đã là đáng quý.

Trở lại Trân Lung phường đã sắp đến giờ Thân, Tần ma ma Lưu ma ma thấy Tương Nghi mang theo nhiều đồ như vậy về, cũng là kinh ngạc, nghe Tương Nghi nói chuyện nhận thân này, Lưu ma ma vui mừng không khỏi: "Như thế rất tốt rồi, cuối cùng cũng có núi dựa, xem ai còn dám tới tìm Cô Nương gây họa?"

Tương Nghi nhàn nhạt cười một tiếng: "Ma ma, nghe ngươi nói, giống như ta thành ác bá thành Hoa Dương, đi ngang ở đầu đường."

"Ôi nha nha, cô nương nói thế nào dính ác bá rồi? Ta chỉ là không muốn người ta khi dễ cô nương." Lưu ma ma cười híp mắt nhìn Liên Kiều mở hộp trang sức ra: "Xem ra những thứ đồ trang sức này đều đáng tiền kia."

"Ma ma, chỉ cần mình không xem nhẹ chính mình, sẽ không có người có thể khi dễ đến ta." Tương Nghi thần sắc nhàn nhạt, thế nhân thấy thế nào không sao cả, quan trọng nhất là mình có thể để ý mình.

"Lời nói của cô nương rất đúng." Tần ma ma ở một bên tán thưởng gật đầu, cúi đầu nhìn cái cằm thật nhọn của Tương Nghi, trong lòng cũng là thở dài, đứa bé mới bảy tuổi, lời nói thấu thế gian cỡ này thì đã ngậm bao nhiêu đắng mới có thể nói ra như thế?

Ngày thứ hai Trà Trang Thúy Diệp khai trương.

Lâm tri phủ đúng hẹn tới cắt băng, chẳng qua là thời gian của hắn eo hẹp, cắt bang xong thì về nha môn Tri phủ. Gia Mậu như cũ từ Giang Lăng phái tạp kỹ cổ nhạc đèn rồng sư tử tới, nhiệt nhiệt nháo nháo mà náo loạn ở cửa Trà Trang Thúy Diệp.

Lưu ma ma và Thúy Chi thấy đèn rồng sư tử kia múa thật là náo nhiệt, hai người cũng than thở: "Không Kim Ngọc Phường của trách Dung gia làm ăn làm lớn như vậy, hóa ra thiếu gia tiểu thư Dung gia cẩn thận như vậy, chẳng qua chỉ là gần thân thích, mọi chuyện làm chu đáo cẩn thẩn như vậy, làm cho lòng người ta ấm áp hồi lâu."

Sư tử màu vàng kim ở trước mắt khi thì đạp nước, khi thì đứng lên thật cao, khi thì lại thấp phục sát đất, đầu to lớn không ngừng lắc lắc, móng trước xoay chuyển thải cầu kia không ngừng. Tương Nghi nhìn sư tử làm ra đủ loại hành động ngây thơ kia, trước mắt hoảng hoảng hốt hốt xuất hiện gương mặt Gia Mậu, đôi mắt của hắn vẫn là dịu dàng như nước chăm chú nhìn nàng, làm nàng cơ hồ không cách nào tránh.

Dùng hai tay bưng mặt, Tương Nghi dùng sức lau lau, không thể nghĩ, không thể muốn, thật vất vả mới có tân sinh, cần gì lại bị chuyện của kiếp trước làm phá huỷ. Ngẩng đầu lên, nàng nhìn xung quanh một chút, không ít dân chúng đứng ở cửa, đang chỉ chỉ trỏ trỏ, Tương Nghi hít một hơi thật sâu, Trà Trang này mới là của nàng, cái khác, cũng không phải.

Trân Lung phường là cùng mở với Dung Tứ tiểu thư, mặc dù có thể kiếm bạc, nhưng dù sao vẫn có chỗ không tốt của nó. Trân Lung phường làm ăn tốt như vậy, sau này tất nhiên Dung Tứ tiểu thư sẽ đi các nơi đi mở chi nhánh, nàng làm thế nào đi nữa cũng không thi triển ra tay chân, cũng không thể đi cướp chén cơm trong tay người phải không ?

Bây giờ nàng có Trà Trang Thúy Diệp này rồi, chỉ cần nàng mưu đồ kinh doanh, Trà Trang có thể kiếm được bạc, nàng lập tức chuẩn bị đi những chỗ khác mở chi nhánh, giống như Du Nhiên Nông Gia Hương, giống như Kim Ngọc Phường, dù là Trân Lung phường bây giờ.

Sau khi đèn rồng và sư tử ngừng, người xem náo nhiệt cũng giải tán, trong trà trang mặc dù có mấy người đang nhìn lá trà, nhưng lại không có rất nhiều. Mặt tiểu nhị đầy mỉm cười đứng ở cửa Trà Trang, đón khách đi vào, chưởng quỹ ở sau quầy, một đôi mắt nhìn người tiến vào—— từ trên y phục cũng có thể đánh giá đến người này mua loại trà gì.

"Lạc đại tiểu thư." Đầu lĩnh của đội Đèn rồng đi tới chỗ nàng, Tương Nghi không khỏi sửng sốt một chút: "Vị lão bá này, có chuyện gì không?"

"Dung Đại thiếu gia muốn ta chuyển cho ngươi một câu." Lão bá kia cười phá lệ thật thà chất phác: "Hắn nói phẩm chất trong trà trang phải nhiều một chút, lấy giá cả trung bình tới cao làm chủ, trong thành Hoa Dương này có ba bảy loại người, ít nhất cũng phải có 6 cấp mới được. Ta mới vào nhìn một lá trà trong trà trang này, đều là trà ngon thượng đẳng, có lẽ Lạc đại tiểu thư cũng nên suy nghĩ một chút lời nói của Dung Đại thiếu gia."

Tương Nghi há hốc mồm, không lên tiếng, Gia Mậu đây là đang chi chiêu cho nàng? Phẩm trà trong trà trang của nàng quả thật không nhiều, chẳng qua là từ trà sơn trà vườn của Dương lão phu nhân nhập vào tới mười mấy trà, Đại Hồng bào, Kim Tuấn mi, Thượng đẳng Long Tỉnh Tây hồ, Kỳ Môn Hồng này nọ, quả thật đều là tinh phẩm, khó trách người vào xem nhiều, dừng lại thì ít người.

" Việc này cũng không cần phải gấp." Lão bá kia vội vàng an ủi nàng: "Bây giờ rất nhanh sẽ tới tháng mười một, năm nay cũng mau chấm dứt, người tới Trà Trang mua trà chỉ sợ sẽ ít, chờ đầu mùa xuân mới là cơ hội tốt, đầu xuân sang năm nhập nhiều trà vào chút là được."

Tương Nghi cười một tiếng với hắn: "Đa tạ lão bá chỉ điểm."

Trong Trà Trang Thúy Diệp, chưởng quỹ sầu mi khổ kiểm gẩy hạt châu tính toán, đánh dấu một cái lên sổ sách. Tương Nghi ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh, lắng tai nghe tiếng vang kia, trong đầu hơi không có chắc.

Chuyện làm ăn của Trà Trang Thúy Diệp, quả thật như Gia Mậu đoán, không tốt.

Mở một tháng, người thưởng trà nhiều, người mua trà lại rất ít, Lâm tri phủ mua lá trà, còn có Lưu gia Tả gia cũng tới mua một ít Đại Hồng bào, nói là muốn cầm trở về giữ mặt mũi, còn lại những lá trà kia để ở nơi đó, có người hỏi giá, lại không ai móc bạc.

Trong trà trang cần sư phụ tinh thông nghệ thuật uống trà, nương tử giỏi về âm luật, những việc này đều tốn rất nhiều bạc. Mỗi ngày tới uống trà người ngược lại cũng có mấy người, cũng không biết có thể hết nợ số bạc này không. Trong lòng Tương Nghi có mấy phần khẩn trương, một tay vê vạt áo, ngẩng đầu nhìn quầy, môi hơi phát khô.

Tháng này bên Trân Lung phường kia lại kiếm hơn một ngàn, nhưng nàng luôn cảm thấy bạc bên kia không quan trọng bằng bên này, nàng chỉ hy vọng bên Trà Trang này đừng lỗ vốn, cho dù một tháng chỉ kiếm hơn 100, cũng cho nàng một chút hy vọng.

"Tháng này có chút dư." Cuối cùng Chưởng quỹ là tính toán rõ rang hết, đẩy sổ sách qua chỗ Tần ma ma: "Dư 120 lạng."

Hắn nhìn vào trong trà trang một bên, lang trụ đỏ thắm, cửa sổ khắc hoa, hết sức tao nhã, trong sân chùm chùm tu trúc, núi giả đình đài, tốn không ít bạc, chỉ sợ một trăm hai mươi này còn chưa đủ hao tổn tu sửa.

Nói như vậy, cửa hàng cách ba năm phải tân trang một lần, nghe nói Trà Trang này chẳng qua là tu sửa đã xài hơn bốn ngàn lượng bạc, chia đều xuống, một tháng ít nhất phải kiếm hơn 100 mới có thể bù đắp được chi phí tu sửa này, hao tổn lá trà còn chưa tính. Trà mới đặt một năm thì đã là trà cũ, không bán được nữa, bán không được cũng chỉ có thể lỗ vốn, mặt chưởng quỹ đầy đồng tình nhìn Tương Nghi, ai, dù sao tuổi còn nhỏ, buôn bán còn không phải một tay hảo thủ.

"120 lạng bạc?" Tần ma ma cau mày, bà là thủ hạ của Dương lão phu nhân nhiều năm, am tường làm ăn chi đạo, tuy trên sổ sách nhìn có dư, thật ra thì thiệt vốn.

" Ừ." Chưởng quỹ thở dài nói: "Kiếm được quả thực không nhiều."

Lưu ma ma cười híp mắt nói: "Có kiếm chính là "Tốt", ta một mực lo lắng sẽ lỗ vốn đây, không nghĩ tới còn có kiếm!"

Tương Nghi không nói gì, nhìn từ sắc mặt Tần ma ma, 120 lạng bạc này còn không dừng được bạc mình tiêu phí  trong đó. Cúi đầu nhìn chung trà trên bàn, nước trà mát lạnh có thể thấy đáy, lá trà chìm chìm nổi nổi phía trên, giống như lúc này trái tim ưu tư nặng nề của nàng.

Đã biết tiếp tục kinh doanh như vậy định không được, tháng này còn có lợi nhuận Lâm tri phủ mang theo thuộc hạ phụ tá tới uống trà, nếu tháng sau người ta không tới cổ động như vậy, chỉ sợ là 120 lạng cũng không có rồi. Tương Nghi nhíu chặt mày, một tay nhẹ nhàng gõ bàn, nàng phải nghĩ đối sách mới được.

Càng suy sụp, càng phải cố gắng đi về phía trước, tuyệt không thể chịu thua! Tương Nghi cắn răng, đang chuẩn bị nói chuyện, từ bên ngoài một người đi vào, cầm trong tay một phong thư màu vàng: "Lạc đại tiểu thư, có thơ của ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.