Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 124: Tân xuân trong cô tẩu tự thoại



Đến mỗi lúc tuyết rơi, trong vườn Dương gia Nghiễm Lăng là một mảnh tuyết, đi trong đó giống như đi trong cung điện thủy tinh vậy, đập vào mắt óng ánh trong suốt. Tuyết trên đường mòn đá xanh đã được quét đi, từ viên đá chạm hoa một đường đi về phía trước, bên trên cánh hoa sen phảng phất dựng lên, đi phía trên giống như đạp trên nhụy hoa.

Trong lò sưởi Tiền đường, hai người Dung đại phu nhân và Dương Nhị Phu nhân ngồi trước lò sưởi nhàn thoại.

Năm nay Dương gia không náo nhiệt như năm trước, Dương lão phu nhân và Dương lão thái gia ở kinh thành chưa về, Dương Tam lão gia bổ nhiệm bên ngoài, bởi vì đường xá xa xôi, không về Nghiễm Lăng, trong cả phủ lớn như thế, chỉ còn lại một phòng người nhà Dương Nhị Phu nhân, có vẻ hơi lạnh tanh.

Dung đại phu nhân lại không chê Nghiễm Lăng lạnh tanh, tràn đầy phấn khởi mang Gia Mậu và Xuân Hoa về nhà mẹ như cũ, cho dù mẹ là Dương lão phu nhân không có ở Nghiễm Lăng, nàng vẫn muốn về, dù sao cũng hơn ở bên trong tòa nhà lớn Giang Lăng kia, Dung lão phu nhân cầm việc bếp núc không chịu buông tay, còn bắt bọn họ cầm bạc tới bù vào đứa con trai đó của bà ta, trong lòng Dung đại phu nhân nổi giận, nhắm mắt làm ngơ, còn không bằng về Nghiễm Lăng giải sầu.

“Mẹ chồng muội bây giờ vẫn không buông tay hả?” Dương Nhị Phu nhân nhìn mặt Dung đại phu nhân đầy thần sắc không thoải mái, cười khuyên giải an ủi nàng: “Không buông tay thì không buông tay, tỷ nhìn xem, mẹ đi kinh thành, muốn tỷ một mình xử lý nhà, tỷ mới biết việc quản lý này thật không phải chuyện dễ dàng.”

Sao với tiểu cô cay cú tính tình mạnh mẽ hơn, dĩ nhiên mình kém nhiều, Dương Nhị Phu nhân cúi đầu nhìn vòng trên cổ tay mình, âm thầm thở dài, khí chất phong độ này là đào tạo từ nhỏ, mình tới Dương gia lâu như vậy, bề ngoài nhìn có chút thay đổi, chẳng qua là bên trong vẫn còn như cũ, người khác nhìn không ra, mình lại biết rất là rõ ràng.

“Muốn bà ta buông tay, chỉ sợ phải chờ bà ta cho con trai nhỏ kia bạc tiêu đủ mấy đời mới chịu thả.” Dung đại phu nhân nói đến chuyện này thì tức giận bất bình: “Phu quân của ta ngày ngày suy nghĩ kiếm tiền cho Dung gia thế nào, còn con trai bà ta suốt ngày nghĩ nên phá của thế nào! Năm ngoái cho hắn ba cửa hàng, lại không một cái kiếm tiền, đều tại khu vực tốt nhất Giang Lăng, muội có tin không?”

Dương Nhị Phu nhân cười khổ một tiếng, lòng của người này nghiêng [thiên vị] đến khó có thể chấp nhận, nhà mẹ mình còn không phải cực kỳ tốt với Tam đệ? Lạc gia chia nhà, bỗng nhiên Tam đệ phát đạt rồi, lại còn dùng xe ngựa, mỗi ngày cũng là ngồi xe ngựa đi học, y phục trên người em dâu mặc cũng khá hơn nhiều, cách hai ba ngày là Kim Ngọc Phường xem một chút.

Lúc ấy chia nhà, đại ca và Nhị ca đã nghi ngờ mẹ giấu một bộ phận bạc cho Tam đệ, nhưng lại không có nhược điểm, hồ đồ chia nhà, bây giờ lại muốn đi cầu xin đã là không thể nào, chỉ có thể nhìn Tam đệ sống ngày tốt, ánh mắt hai nhà kia đều xám ngắt.

“Có một số việc, mở một con mắt nhắm một con mắt cũng đi qua.” Dương Nhị Phu nhân thở dài một cái: “Cạnh tranh dài ngắn không tránh được mình phải chịu thua thiệt. Đúng rồi, ta nghe người ta nói, Hoàng hậu nương nương trong cung bệnh nặng, vậy...” Nàng hạ giọng: “Dung phi nương nương là không phải có hi vọng?”

Dung đại phu nhân bĩu môi: “Vị kia của Dung gia là không được việc nhất, ở trong cung hơn ba mươi năm, cũng sinh một vị hoàng tử một vị công chúa, lại không thấy nàng có phân nửa cạnh động tĩnh! Hoàng hậu nương nương bị bệnh, hai người Vinh phi và Hiền phi bắt đầu náo loạn không nghỉ xả hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm phượng ấn kia, trong cung đấu đến khí thế ngất trời, vị Dung phi nương nương nhà chúng ta lại khỏe khoắn, yên lặng ở bên cạnh xem náo nhiệt.”

“Chuyện này...” Dương Nhị Phu nhân cười một tiếng: “Có lẽ nàng trời sinh tính nhạt nhẽo, không muốn cãi vã cùng người.”

“Mẹ, mẹ nói sai rồi nhé.” Xuân Hoa ở một bên nghe nửa ngày, lúc này bắt được cơ hội chen miệng: “Ta cảm thấy cô tổ mẫu mới không phải là không có động tĩnh!”

Dương Nhị Phu nhân cười nhìn Xuân Hoa liếc mắt: “Ôi ôi ôi, Xuân Hoa cũng biết những việc này? Con nói xem, Dung phi nương nương có động tĩnh gì?”

“Trước đây không lâu tổ phụ được thư của Dung phi nương nương trong cung, trong thư dặn dò, con em Dung thị cần phải đọc nhiều sách, tham gia khoa thi, phải thành công.” Xuân Hoa có vài phần đắc ý, khuôn mặt nhỏ nhắn giơ lên: “Nếu không phải cô tổ mẫu có vài phần tâm tư, sao phải để cho con em Dung thị tham gia khoa thi? Tổ huấn không phải nói phải cách xa triều đình?”

“Con thì biết cái gì!” Dung đại phu nhân cười véo lỗ tai Xuân Hoa, lại tự hào, con gái còn nhỏ tuổi đã có thể phân biệt rõ ràng, không hổ là nàng sinh, cơ trí vô cùng.

“Con biết, tự nhiên con biết.” Xuân Hoa nghiêng nghiêng đầu nó: “Con thấy ca ca cố gắng khác thường, mỗi ngày đọc sách đến rất khuya, bảo là muốn đi tham gia thi Hương lần kế đó.”

“Gia Mậu thật là có chí hướng tốt! Nếu là hắn có thể thi đậu tam nguyên...” Dương Nhị Phu nhân bấm ngón tay quay qua quay lại: “Ôi chao, mới 12 tuổi nhé! Đây thật là khó lường, Đại Chu hẳn còn chưa có Trạng nguyên tuổi trẻ như vậy đâu?”

“Làm sao lại nói đến thi đậu tam nguyên rồi?” Dung đại phu nhân cười phá lệ phong khinh vân đạm: “Nếu ba mươi tuổi hắn có thể đậu Trạng nguyên ta cũng phải cám ơn trời đất, ba năm sau có thể đậu Trạng nguyên? Nằm mơ cũng không dám muốn!”

Trong miệng mặc dù nói không dám, nhưng trong lòng nhưng hết sức tự hào, gần đây Gia Mậu càng cố gắng hơn trước, nàng phái người đi trong đường Giang Lăng len lén nghe ngóng, phu tử môn đều nói văn chương của hắn làm tốt hơn cả tú tài học lâu năm, quả thực không nhìn ra là một * đứa bé làm, người người đều khen hắn là anh tài trời sinh.

“Mẹ, mẹ!” Màn cửa vén lên, Gia Mậu và Bảo Trụ song song đi vào.

Một năm này Bảo Trụ cao lên không ít, cũng rất khỏe mạnh, Gia Mậu đứng ở bên cạnh hắn, lùn hơn hắn nửa cái đầu, nhưng thần tình khí độ trên mặt thắng hắn không ít, trầm ổn không giống một thiếu niên nho nhỏ.

“Hai người các ngươi làm gì? Lại vừa là dẫn người bắt chim sẻ hả?” Dung đại phu nhân nhìn Bảo Trụ chẳng qua là cười: “Hết năm sau này thì mười tuổi rồi, tánh tình còn trẻ con như vậy!”

“Cô, ta mang Gia Mậu cưỡi ngựa tới rồi.” Bảo Trụ đưa tay lau mồ hôi trán một cái, vội vội vàng vàng chạy nhanh tới bên người Dương Nhị Phu nhân: “Mẹ, con và Gia Mậu muốn đi Hoa Dương thăm Tương Nghi muội muội, được không?”

“Cái gì?” Dương Nhị Phu nhân rất là kinh ngạc: “ Đang êm đẹp đi Hoa Dương làm chi? Bây giờ có tuyết rơi, trời đông giá rét, chỉ sợ là mất ba ngày mới có thể đến Hoa Dương nữa nha, lắc lư trên đường qua lại các con thích lắm hả ?”

“Con và Gia Mậu định cưỡi ngựa qua.” Bảo Trụ toét miệng cười một tiếng: “Mang mấy hộ viện, tới tới lui lui bốn năm ngày là đủ rồi, đến Hoa Dương nghỉ một ngày, cũng mất năm sáu ngày là cùng.”

Dung đại phu nhân ngước mắt lên, nghi ngờ nhìn Gia Mậu, thấy hắn mặc một bộ nho sam màu xanh, đứng đó không nói gì, nhưng đôi mắt lại thiết tha nhìn mình, rõ ràng cho thấy nói lên yêu cầu muốn đi Hoa Dương với Bảo Trụ cho nàng biết.

“Năm ngoái không phải các con mang theo bọn Xuân Hoa đi Hoa Dương rồi sao? Mới nửa năm không tới, tại sao lại phải đi Hoa Dương?” Dương Nhị Phu nhân nhíu mày một cái, không yên lòng: “Không được không được, các con không thể tùy ý làm bậy như vậy, ở trong nhà phụng bồi mẹ chẳng lẽ không tốt?”

“Mẹ, Tương Nghi muội muội một người lẻ loi ở Hoa Dương, chẳng lẽ chúng ta không nên đi thăm một chút sao?” Bảo Trụ cầm tay của Dương Nhị Phu nhân lắc lắc: “Mẹ đồng ý đi mà!”

Bảo Thanh làm y theo ở bên kia Dương Nhị Phu nhân, giọng nói mềm nhũn: “Nghi tỷ tỷ thật đáng thương, không có mẹ cũng mất cha.”

Trong lòng Dương Nhị Phu nhân đau xót, nhưng vẫn không chịu như cũ, dù sao Hoa Dương cách Nghiễm Lăng xa như vậy, ai biết trên đường sẽ xảy ra chuyện gì? Tuy nhìn thân thể Bảo Trụ cường tráng, như người lớn, nhưng trong lòng hắn vẫn là một đứa bé không hiểu chuyện, tất cả còn cần người chăm sóc.

“Mẹ, mẹ là quan tâm người nhất.” Gia Mậu đi tới trước, thi lễ với Dung đại phu nhân một cái: “Con nghĩ mẹ nhất định sẽ để cho con đi Hoa Dương phải không ?”

Dung đại phu nhân lẳng lặng đang nhìn con trai mình, không lên tiếng, bên này Bảo Trụ chạy nhanh tới bên người Gia Mậu, bắt ống tay áo Gia Mậu nó: “Cô, cô nhìn xem, con và Gia Mậu cũng không là con nít rồi, hai người đừng coi tụi con coi là con nít nữa, để cho chúng con đi Hoa Dương thăm Tương Nghi muội muội đi!”

“Các con còn không phải trẻ con? Ngay cả mười tuổi cũng không đầy!” Dương Nhị Phu nhân vội vàng phản bác: “Không được, không thể đi là không thể đi!”

Bảo Trụ đích lông mày gục xuống, kéo Gia Mậu đi ra bên ngoài: “Đi một chút đi, không phải ta đã nói với ngươi rồi, mẹ và cô nhất định sẽ không đồng ý, ngươi hết lần này tới lần khác nói phải tới hỏi qua trước!”

Gia Mậu liếc mắt nhìn Dung đại phu nhân, trên mặt có một loại vẻ mặt rất kỳ lạ, Dung đại phu nhân chỉ cảm thấy trong lòng không nỡ một trận, lúc này Bảo Trụ đã kéo Gia Mậu đi ra ngoài nhà. Dương Nhị Phu nhân nhìn bóng lưng của hai người, không hiểu lắc đầu: “Cũng không biết Bảo Trụ thế nào, mỗi lần gặp chuyện của Tương Nghi thì rất để ý.”

Dung đại phu nhân liếc mắt nhìn nàng, buồn bực nói: “ Gia Mậu nhà chúng ta không phải cũng giống như vậy?”

“Chẳng lẽ...” Dương Nhị Phu nhân trầm ngâm một tiếng: “Tương Nghi là một cô bé làm cho người ta yêu thích...” Nói đến chỗ này, nàng do dự một chút, lại là ngừng miệng.

“Nếu Bảo Trụ thích Tương Nghi, ngươi có cho nàng qua cửa làm con dâu không?” Dung đại phu nhân lại có hứng thú, nụ cười rạng rỡ: “Tương Nghi nhìn cũng là một đứa bé dịu ngoan, chỉ là sao lại tự mời ra Tộc rồi, nhìn cũng có cá tính.”

“Ta chỉ nhìn ý tứ Bảo Trụ.” Dương Nhị Phu nhân cười một tiếng, chính nàng cũng là như vậy thôi, trong mắt người khác, tiểu thư Lạc gia Nghiễm Lăng đến Dương gia, đây là với cao không thể cao hơn nữa, nhưng Dương lão phu nhân biết Dương Nhị lão gia thích nàng, không nói hai lời phải đi Lạc gia cầu thân.

“Chỉ cần hai người thích lẫn nhau, gia thế không coi là gì.” Đây thật là lời trong lòng Dương Nhị Phu nhân: “Nếu Bảo Trụ vừa ý Tương Nghi, Tương Nghi cũng thích Bảo Trụ, ta đây sẽ đi Hoa Dương cầu thân.” Nàng nhướng lông mày nhìn Dung đại phu nhân: “Nếu Gia Mậu thích Tương Nghi, muội nên làm như thế nào đây?”

Dung đại phu nhân hơi nhíu mày, không lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.