Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 130: Xa đến tiệc trà Động Đình



Xuân thủy bì bõm một tiếng, chèo gỗ mới có thể vào nước, phảng phất thiên địa trong khoảnh khắc sáng rọi, núi xanh hai bờ sông phá lệ xanh biếc, cây liễu rũ trên bờ cũng tươi mới.

Tương Nghi ôm đầu gối ngồi trên boong, xuất thần nhìn mặt sông, mái chèo rơi vào trong nước, mang theo tiếng nước chảy bát lạt lạt, chấn động tới cò trắng kiếm ăn trên mặt sông, vỗ cánh hướng bầu trời trong bay đi.

“Nương tử, ngài nhìn.” Tương Nghi chỉ chỉ con cò trắng kia: “ Đúng là nhát gan.”

“Cô nương, bọn nó đâu có nhát gan, rõ ràng là cẩn thận.” Liên Kiều đứng ở một bên, không đồng ý: “Nếu nghe vang động lớn như vậy còn không biết phải đi, còn không phải là ngu xuẩn rồi sao?”

“Bây giờ đầu răng Liên Kiều càng ngày càng bén, cũng không biết đến lúc đó có ai có thể đè ép được ngươi.” Phương tẩu cười tủm tỉm đi ra từ trong khoang thuyền: “Cô nương, qua vài năm ước chừng ngài phải cảnh giác cao độ chọn cho Liên Kiều một người miệng lợi hại, nhìn xem trong nhà nàng ai nói có lý hơn.”

Liên Kiều “Ô kìa “ một tiếng, bỏ ra tay đi vào rồi khoang thuyền, gương mặt thẹn thùng đỏ bừng, chỉ là không cam lòng, giơ bức rèm lộ nửa gương mặt ra bên ngoài: “Ta mới không cần thành thân nhanh như vậy, Thúy Chi tỷ tỷ không phải hai mươi hai mới lập gia đình? Ta còn khác * năm nữa!”

Tương Nghi xoay mặt nhìn nàng, hơi nở nụ cười, Liên Kiều bị Tương Nghi cười hơi xấu hổ, lại chui về.

“Cô nương, ngài cầm trong taylà cái gì chứ?” Phương tẩu thấy trong tay Tương Nghi cầm mấy tờ giấy, không khỏi hơi kỳ quái, trong mấy ngày nay, cô nương luôn tùy thân mang theo mấy tờ giấy này, lúc rảnh rỗi thì lật tới lật lui nhìn, cuối cùng trên kia viết cái gì?

“Ma ma, đây là bảo bối.” Tương Nghi cầm mấy tờ giấy kia giơ giơ: “Mấy ngày nay ta phải thuộc lòng nó, vạn nhất giấy này mất trên đường, cũng có thể còn nhớ ở bên trong viết gì.”

Phần quà lễ Gia Mậu đưa nàng này quả thực quá quý trọng, Tương Nghi cầm ở trong tay chung quy vẫn không nỡ, chung quy lo lắng sẽ làm mất mấy tờ giấy kia. Tự nàng viết ra mấy phần đến, đặt phần của Gia Mậu kia trong hộp mạ vàng đặt thơ của hắn.

Đó chỉ là một niệm tưởng, một giấc mơ dằn xuống chỗ sâu nhất đáy lòng, nàng và hắn, cuối cùng vô duyên, đừng nói là hai đời, dù trải qua tam sinh tam thế cũng sẽ không chung một chỗ.

Hoàng Nương Tử tán dương nhìn mấy tờ giấy trong tay Tương Nghi, gật đầu một cái: “Cái gì cũng nhớ trong đầu, cái này so với đến lúc cần lật đồ vật ra nhìn tốt hơn.” Mặc dù không biết giấy Tương Nghi cầm trên tay viết là gì, nhưng từ đầu đến cuối Hoàng Nương Tử cho là vững vàng nhớ mấy thứ ở trong đầu là tốt nhất.

Trăng sáng từ từ từ dâng lên, chỉ thấy trăng sáng hiện ra, điểm một cái nhảy vào rồi mi mắt. Chủ thuyền nhìn sắc trời một chút: “ Sắp đến giờ Hợi rồi, dừng thuyền nghỉ ngơi a.”

Một thuyền phu chống sào, một chút một chút chuyển thuyền tới gần bờ, mấy người khác đi theo hướng nước mà chèo, thuyền khoan thai chậm rãi đi tới, không lâu lắm thì vào bờ.

Đó là một bến tàu nho nhỏ, có một đường mòn tầm thường đi qua, chung quanh bến tàu đều là cây, yên lặng trang nghiêm đứng nghiêm trong ánh trăng sâu kín của nơi này, một mảnh đông nghịt. Tương Nghi đứng dậy, vỗ một cái giọt nước trên người rơi xuống nước: “Nương tử, Phương tẩu...”

Nàng lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên trong rừng cây truyền tới một trận tiếng bước chân vội vàng, từ xa đến gần, càng lúc càng nhanh.

Phương tẩu cảnh giác kéo Tương Nghi ra sau, đôi mắt chăm chú nhìn vào phía trước, tay nhanh chóng xẹt qua tóc, kéo kia cây trâm trên vào trong tay.

Một bóng dáng màu đen chạy ra từ trong rừng cây, vóc dáng không cao lắm, lảo đảo nghiêng ngã chạy không phải rất lanh lẹ, nhìn ra được hắn đã thật sự là vô cùng mệt mỏi. Thấy bến tàu phía trước ngừng một cái thuyền, người kia chạy thẳng tới bến tàu, đến gần thuyền bè, trong miệng hắn nói mấy câu mơ hồ không rõ, thân thể nhào lên, nhào tới trên thuyền.

Hoàng Nương Tử vội vàng kéo Tương Nghi tránh sang một bên, Phương tẩu đưa tay, bắt được cánh tay người kia, một tay xách hắn hất ra ngoài, người kia tựa như một con diều đứt dây, dằng dặc bay lại bến tàu.

Tương Nghi trợn to hai mắt, thấy người kia “Ùm” một tiếng té xuống đất, thật lâu không có động tĩnh, trong lòng hơi sợ hãi: “Phương tẩu, người kia là không phải là bị té chết chứ?”

“Cô nương, sao có thể té chết? Ta lại không dùng khí lực gì.” Phương tẩu cười cắm cây trâm về trong tóc, trấn an Tương Nghi: “Hắn không chết được, cô nương yên tâm đi.”

Quả nhiên, bóng người trên đất lại từ từ động, hắn cật lực di chuyển thân thể, bò tới bên cạnh bến tàu, từng đoạn từng đoạn chống nửa người lên, cố gắng ngẩng đầu lên: “Mau cứu ta... Mau cứu ta...”

Từ giọng của hắn nghe ra, chỉ là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, hơn nữa ngữ điệu rất kỳ quái, không giống như là khẩu âm đại chu, Phương tẩu nhẹ nhàng “Y “ một tiếng, quan sát người trên bờ kia, chỉ thấy hắn tóc tai rối bời, rậm rạp rối bù thành một đoàn, khuôn mặt đen thùi lùi, chỉ có hai con mắt trong còn có chút tròng trắng thỉnh thoảng lóe ra.

“Có người truy sát ta.” Thiếu niên kia cố gắng nói, cho thấy dẵ hết sức mệt mỏi: “Ta chạy hết nổi rồi, xin mau cứu ta, đại tẩu, xin thương xót đi!”

Hoàng Nương Tử nghe thanh âm kia thê uyển, nổi lên thương hại lòng dạ: “Phương tẩu, ngươi liền để cho hắn lên thuyền a.”

Phương tẩu nhìn một cái Tương Nghi: “Cô nương, ngươi nói có cứu hay không?”

Tương Nghi nhìn chăm chú thiếu niên quỳ xuống bên bờ thở hổn hển không ngừng kia, phảng phất thấy mình năm đó bị người hãm hại đến cơ hồ không đường đi, một nơi trong lòng tựa như bị chạm đến, hơi ê ẩm, lại hơi đau đớn: “Phương tẩu, cho hắn lên thuyền.”

Phương tẩu đáp một tiếng, chân khẽ nhún, người lập tức phi thân đến bên bờ, bắt tay thiếu niên kia, hai người tựa như hai con thủy điểu rơi xuống trên boong. Chủ thuyền và mấy người chèo thuyền nhìn thân thủ Phương tẩu, thật là không dám tin vào hai mắt của mình, vị tẩu tử này nhìn phổ thông, không nghĩ tới là có vài phần công lực, may mà mình không có tâm tư không tốt gì, nếu không thì sợ là xương cũng sẽ bị nàng bóp nát.

Vừa mới mang thiếu niên tới trên thuyền, thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền tới từ trong rừng cây, Phương tẩu vội vàng nhét thiếu niên kia vào trong khoang thuyền: “Liên Kiều, ngươi nhanh tìm y phục cho hắn mặc.”

Bốn năm người đuổi tới từ trong rừng cây, dưới ánh trăng bên có thể thấy cung khảm sừng bọn hắn vác trên lưng.

Phương tẩu thấy góc cung kia, trong lòng cả kinh, hảo thủ giang hồ đại chu đều là mang đao kiếm, không thấy mang cung khảm sừng, chẳng lẽ mấy người kia là tới từ dị tộc Bắc Địch? Nàng nhìn Hoàng Nương Tử một cái: “Nương tử mang cô nương đi vào, ta ra ngoài bên nhìn phong cảnh.”

Chân của chủ thuyền đứng không vững, không nghĩ tới mình chèo thuyền kiếm bạc lại bạc ra phiền toái, nhìn năm người trên bờ khí thế hung hăng, chân của hắn hơi run lên.”Vị tẩu tử này, chúng ta đây, chúng ta...” Chủ thuyền mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Chúng ta cũng có thể vào sao?”

Phương tẩu liếc hắn một cái: “Ngươi thích đi nơi nào thì đi đó, chỉ cần đừng theo Cô Nương là được.”

Lúc này vài người trên bờ cao giọng kêu lên: “Người trên thuyền, các ngươi có nhìn thấy một thiếu niên không?”

Giọng nơi có chút quái dị, không giống khẩu âm dân chúng đại chu, rõ ràng chính là dị tộc.

Phương tẩu lắc đầu một cái: “Chúng ta vừa mới đỗ thuyền ở chỗ này, lại không thấy được có người.”

Một người trên có cúi đầu nhìn, quát to lên: “Bách Hộ, nơi này có dấu chân! Là Tam vương tử phải không?”

Người kia cúi đầu, lấy tay sờ một cái trên bùn đất, nhíu mày một cái: “Trên bến tàu này có không ít dấu chân, cũng không thể nhận định đó là Tam vương tử.” Hắn đứng lên đến, liếc mắt nhìn Phương tẩu một cái: “Ngươi nói không có thấy người này? Ta đây đến trên thuyền tới lục soát một chút, nhìn xem ngươi nói thật không.”

Trên mặt Phương tẩu một bộ vẻ khinh thường: “Vị gia này, trên thuyền chúng ta đều là nữ quyến, sao có thể cho ngươi lên thuyền lục soát?”

Người kia cười ha ha, mặt lộ dữ tợn: “Nếu là nữ quyến, ta đây liền càng phải lên thuyền tới xem một chút.” Dứt lời, chân bước một bước trên bến tàu, tựa hồ muốn vượt đến trên thuyền. Vài người sau lưng cũng cười rất là vui sướng: “Đến Trung Nguyên ít ngày, còn chưa khai vị, không nghĩ hôm nay có thể ăn bữa ngon.”

Phương tẩu đứng ở đầu thuyền không nhúc nhích, chờ đầu lĩnh kia một chân bước qua bến tàu, nàng mới bỗng nhiên phát lực, một tay cầm sào chèo thuyền, tung người nhảy lên thật cao, chân thay nhau đá ra ngoài, liên tục mấy cái, trúng giữa mặt, gò má và ngực của người kia.

Người kia căn bản không có coi Phương tẩu vào đâu, chỉ cảm thấy một tiểu phụ nhân hơn ba mươi tuổi yếu ớt, còn không phải bắt vào tay? Thật không nghĩ đến mình còn chưa lên được thuyền, thì bị vài liên hoàn cước đá đầu choáng váng mắt hoa lên, ngực một trận bực bội, chân không đứng vững, nghe “Ùm” một tiếng, người kia rơi vào trong sông, giùng giằng muốn lên, lại bị Phương tẩu dùng sào dồn sức đánh hai cái: “Lại dám dùng ô ngôn uế ngữ cười nhạo Cô Nương nhà ta, để cho ngươi biết sự lợi hại của ta!”

Mấy người sau lưng kia thấy thủ lĩnh bị đánh tới trong nước, giật nảy mình, có hai người vội vàng tới gần bờ sông, đưa tay tới kéo hắn, còn có hai người trở tay sờ lưng mình, muốn lấy cung khảm sừng xuống bắn Phương tẩu. Sao Phương tẩu có thể để cho bọn họ ra tay? Tung người nhảy một cái nhảy tới trên bờ, một tay một người nhẹ nhàng nhắc hai người tới trên thuyền.

Hai người chưa tỉnh hồn nhìn Phương tẩu, đôi chân như nhũn ra, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình, phụ nhân nhìn gầy yếu không chịu nổi này, sao có sức lớn như vậy chứ.

“Các ngươi vừa mới nói muốn lên thuyền?” Trong lòng Phương tẩu phẫn uất, tên này người dị tộc, đến biên giới đại chu không biết thu liễm, lại còn muốn lên thuyền ô nhục nữ nhân, quả thực đáng hận.

Hai người kia lúc này sao còn dám phách lối đáp lời ? Ngậm chặt miệng không dám lên tiếng, Phương tẩu cười lạnh một tiếng, dùng chân đá một cái, một người bị đá bay ra ngoài, rơi vào trong nước, hai tay không dừng được đánh mặt nước phía trước: “Cứu mạng!”

Một người khác cũng gấp gáp, vội vàng nhượng bộ: “Vị đại tẩu này, ngươi thả ta, thả ta!”

“Thả ngươi?” Phương tẩu cười hắc hắc: “Ngươi muốn ăn bản đao diện hay lại là canh hoành thánh?”

“Bản đao diện là cái gì? Canh Hoành thánh là cái gì?” Người kia nơm nớp lo sợ hỏi, thế nào đại tẩu này bỗng suy nghĩ muốn bảo hắn ăn cái gì? Những thứ đó khẳng định ăn không ngon lắm.

“Bản đao diện, là một đao đưa chém ngươi, ném xuống sông, còn canh hoành thánh, là bóc ngươi không chút tạp chất, trói tay chân ném xuống sông, tựa như hoành thánh vậy, ngươi chọn một chút, thích loại nào?” Phương tẩu cười hết sức thân thiện: “Ta cảm thấy được bản đao diện tương đối sảng khoái, ngươi cảm thấy thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.