Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 15: Bà cháu hòa thuận, vẻ mặt đều cười vui vẻ



Edit by JuuSan

Hôm nay, Tương Nghi phá lệ thức sớm, khi mới vừa mở mắt, bên ngoài chỉ có một đường ánh sáng nhạt.

Tối hôm qua, nàng ngủ không yên giấc, nghe gió bên ngoài thổi, nhánh cây xào xạc, tuyết động trên mái nhà rớt xuống, đánh sâu vào nội tâm của nàng.

Nàng ngồi dậy, mượn chút ánh sáng bên ngoài nhìn đồng hồ cát, chỉ vừa đến giờ Mẹo, nàng suy nghĩ một chút, rồi tung chăn đứng lên, Thúy Chi đang ngủ trên giường nhỏ đối diện giường của nàng nghe tiếng động, cũng mơ màng mở mắt: “Tiểu thư sao vậy? Người muốn uống nước hay là muốn rửa tay?”

Tương Nghi xếp chăn bông gọn gàng lại, kéo y phục lên: “Ta muốn rời giường sớm để đi thỉnh an Tổ mẫu.”

Thúy Chi vội vàng đứng dậy, dụi dụi con mắt: "Tiểu thư, bây giờ còn sớm nha.”

"Cũng không sớm nữa đâu, đã giờ Mẹo (*) rồi, nên đi sớm thôi. Nếu giờ Thìn (**) ta mới qua đó, chỉ sợ Tổ mẫu sẽ khó chịu đi, từ hôm nay ta cũng nên bắt đầu đi sớm để thỉnh an rồi.” Tương Nghi lại khoác thêm một áo bông lên người, nhưng lại thấy cánh tay mình nhỏ không đủ dùng, nên Thúy Chi lê lết đến giúp nàng kéo ống tay áo lên, lúc này mới ngáp một cái, rồi gật đầu: “Tiểu thư đi sớm cũng tốt, người có lòng như vậy sẽ không có ai trách cứ nữa.”

(*)Giờ Mẹo (giờ Mão): khoảng từ 5h đến 7h sáng

(**)Giờ Thìn: khoảng từ 7h đến 9h sáng

Nàng đem quần áo và váy ôm trên ghế đặt ở mép giường, một bên giúp Tương Nghi mặc đồ, một bên thì âm thầm kinh ngạc, từ hôm qua đến hôm nay, tiểu thư của mình đột nhiên thông suốt hiểu chuyện hơn, lúc trước chung quy nàng sẽ ngủ tới giờ Mẹo mới mở mắt, chờ mặc quần áo, chải tóc xong rồi đi đến Sảnh đường thì chỉ còn mười năm phút cuối cùng của giờ Mẹo, có khi lại kéo dài đến giờ Thìn, lúc đó sắc mặt của Lạc lão phu nhân rất khó coi.

Thúy Chi cũng từng khuyên Tương Nghi, muốn nàng đi sớm để thỉnh an Lạc lão phu nhân, nhưng mỗi lần như vậy, nàng đều dậm chân, hậm hực nói: “Bà ta không thích ta, thì ta đi sớm để làm gì? Bà ấy chỉ thích đám cháu trai, cháu gái kia, mỗi khi có đồ tốt gì, đều đưa cho bọn họ, vậy ta cần gì phải mặt dày mà đến thỉnh an bà ta chứ?”

Ngay những lúc này, Thúy Chi chỉ có thể than thở, tiểu thư nói cũng không sai, nhưng dù sao chung quy trưởng bối cũng hy vọng được người khác kính trọng, mặc dù Lạc lão phu nhân không để ý tiểu thư, cũng không thích nàng, nhưng tiểu thư cũng không nên có thái độ vô lễ như vậy. Tiểu thư càng quật cường, Lạc lão phu nhân càng không thích nàng hơn.

Thúy Chi giúp Tương Nghi mặc xong y phục, liền vén rèm ra ngoài, bên ngoài Lưu ma ma cũng có một cái giường nhỏ của mình, thấy Thúy Chi đi ra, thì có chút ngạc nhiên: “Sao vậy? Tối hôm qua tiểu thư ngủ không ngon sao? Như thế nào lại thức sớm thế?”

"Ta cũng không biết, tiểu thư…” Thúy Chi nhìn vào trong phòng, miệng lầm bầm: “Tiểu thư tự nói mình cần phải thức sớm để đi thỉnh an lão phu nhân.”

"Cuối cùng tiểu thư cũng nghĩ thông suốt rồi.” Lưu ma ma đem cái lược cắn vào miệng, hai tay chắp lại lạy: “Ông trời phù hộ.” Rồi bà nhanh tay nhanh chân búi tóc mình, xong thì để cái lược xuống bàn: “Ta phải đi lấy nước ấm cho tiểu thư rửa mặt, ngươi mau chải tóc kỹ cho tiểu thư đi.”

Không bao lâu, Lưu ma ma bưng một chậu nước ấm đến, lúc đó Thúy Chi đã chảy tóc xong cho Tương Nghi, có hai mái, hai bên chia một chút ra làm tóc mai, rồi dùng dây kim tuyến quấn vào, thả xuống trước ngực, nhìn vào vô cùng đáng yêu khả ái.

Lưu ma ma cầm khăn lau mặt cho Tương Nghi: “Tiểu thư rất giống phu nhân (***), quả thật rất xinh đẹp.”

(***) JuuSan: phu nhân mà Lưu ma ma nói tới chính là mẹ ruột của Tương Nghi, không phải là Lạc Đại phu nhân.

Tương Nghi mím môi, không lên tiếng, xinh đẹp thì có ích gì, kết quả cũng bị người khác coi thường thôi. Dung nhan là do ông trời cho, nhưng khí chất thì phải do chính mình từ từ bồi dưỡng ra. Vì vậy nàng nhất định phải vào Nữ học Dương gia đọc sách, không để mình có khí chất không phóng khoáng như kiếp trước. Edit by JuuSan

Lau mặt chải tóc xong, Tương Nghi cùng Lưu ma ma và Thúy Chi đi đến Sảnh đường, các căn phòng đã không còn ánh nến, chỉ còn lại những tia sáng màu đỏ từ các lồng đèn treo ở hành lang, rất ấm áp, giống như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm lòng người.

Nha hoàn gõ cửa Thanh Mai thấy đám người Tương Nghi từ từ đi tới, vô cùng ngạc nhiên: “Sao hôm nay Đại tiểu thư đến sớm vậy?”

Tương Nghi không có trả lời, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn Thanh Mai, cái nhìn kia như cơn gió lạnh, làm Thanh Mai không nhịn được phải rùng mình, nàng ta lắc lắc người, vội vàng đưa tay lên cửa, trong miệng lẩm bẩm nói: “Lão phu nhân mới vừa thức dậy, vẫn còn đang rửa mặt đấy.”

Lưu ma ma nhìn Thanh Mai cười, rồi gật đầu, cuối cùng vì tránh cho nàng ta thấy lúng túng, mới nói: “Tiểu thư chúng tôi vì muốn thỉnh an lão phu nhân, nên mới đặc biệt thức dậy sớm đó.”

Nhìn bóng lưng chủ tớ của ba người, tay Thanh Mai siết chặt tấm màn nửa ngày không buông, trong lòng có chút mê muội, không hiểu làm sao mà Đại tiểu thư lại đổi tính, muốn thức sớm để đến thỉnh an lão phu nhân: “Hừ, chẳng lẽ Sao bả tinh còn muốn chuyển mình? Chỉ sợ là sự sủng ái kia sẽ kém hơn Nhị tiểu thư các nàng đi.” Thanh Mai hằn hộc buông rèm, nhớ lại ánh của Tương Nghi nhìn nàng lúc đó, không khỏi càng phẫn nộ hơn.

Tương Nghi đi qua Sảnh đường, đến thẳng sân viện phía sau của Lạc lão phu nhân, nha hoàn bà tử đi tới đi lui, phòng của Lạc lão phu nhân có ánh đèn, từ màn cửa rọi qua. Thân nàng đứng bên cạnh cửa sổ, suy nghĩ một chút, rồi quay trở lại Sảnh đường.

Đại tiểu thư mới vừa tới, sao lại quay lại Sảnh đường rồi?” Dư ma ma nghe Thanh Trúc báo lại, cũng có chút ngạc nhiên: “Lão phu nhân, Đại tiểu thư làm việc đúng là làm cho người khác khó hiểu mà.”

"Có gì mà khó hiểu?” Lạc lão phu nhân khẽ mỉm cười, không ngờ đến, đột nhiên Nghi nha đầu lại vừa hiểu chuyện, vừa cẩn thận như vậy. Vốn nàng muốn tranh vị trí người thứ nhất đến thỉnh an, cho nên mới vội vã chạy đến sân viện của mình, nhưng khi đã đến, thì thấy bản thân làm việc quá lộ liễu, nên mới quay lại Sảnh đường đợi.

"Nàng không phải cũng để các ngươi thấy nàng đến sao?” Lạc lão phu nhân đưa khăn lau mặt vào tay Dư ma ma, “Tự nhiên các ngươi sẽ đến thông báo cho ta, kết quả không đúng như vậy hử?” Duy nhất khác biệt là, nàng lại dùng phương thức không kiêu căng, lặng yên nói với mình là nàng thật tâm đến thỉnh an. Lạc lão phu nhân đứng lên, nhận sự dìu đỡ của Dư ma ma: “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài nhìn một chút.”

Sảnh đường vắng lặng, lúc này vẫn còn sớm, chỉ có mỗi Tương Nghi một mình ngồi ở đó, Lưu ma ma và Thúy Chi đứng bên cạnh, thấy Lạc lão phu nhân bước ra, nàng vội vàng đứng lên hành lễ: “Thỉnh an Tổ mẫu.”

Lạc lão phu nhân cười híp mắt nhìn Tương Nghi: “Sao hôm nay Nghi nha đầu thức sớm vậy?”

Tương Nghi cúi đầu, giọng rất nhỏ, nhưng Lạc lão phu nhân vẫn nghe thấy: “Lúc trước Tương Nghi hồ đồ, may mắn là Tổ mẫu không so đo với Tương Nghi, mới để Tương Nghi phóng túng vô lễ như vậy, hôm qua suy nghĩ lại , thật sự rất xấu hổ. Cho nên kể từ hôm nay Tương Nghi sẽ không làm như vậy nữa, tuyệt đối không đến trễ, phải tận tâm vì Tổ mẫu.”

Nghe những lời này, Lạc lão phu nhân gật đầu, Tương Nghi nói làm cho bà cảm thấy rất thoải mái, bà nhìn Tương Nghi đang cúi đầu trước mặt mình, cười híp mắt: “Biết sai mà có thể sửa, thì rất tốt rồi. Nghi nha đầu, những chuyện trước kia cũng đừng có để trong đầu, sau này nên thủ lễ, nghe lời.”

Tương Nghi "Dạ” một tiếng rồi quỳ xuống, khóc thút thít nói: “Đa tạ Tổ mẫu khoan hồng độ lượng mà không so đo, Tương Nghi thấy thẹn trong lòng, sau này nhất định sẽ nghe lời Tổ mẫu.”

Lạc lão phu nhân cười đỡ Tương Nghi lên, một bức tranh bà cháu hòa thuận hiện ra trong Sảnh đường. (@JuuSan: làm mình ed đến nổi da gà, tuy không nên nói những vẫn không nhịn được thốt lên một câu “Cái gì diễn viên xuất sắc nhất? Đây đây, chính là hai bà cháu này nek”…)

Không lâu sau, quản sự bà tử bước vào, Lạc lão phu nhân ngồi xuống ghế chính giữa, bắt đầu làm việc, nghe quản sự bà tử báo cáo những việc hôm nay cần làm, Tương Nghi im lặng ngồi bên cạnh nghe, trong lòng mơ hồ có chút lý giải, số gạo thóc mỗi ngày phủ chi tiêu cũng không phải con số nhỏ nha.

Mặc dù Lạc Phủ xuống dốc, nhưng cái vẻ bên ngoài vẫn còn, nhìn Lạc phủ cao sang giàu có như vậy, chứ sớm đã lụi tàn rồi. Tương Nghi vẫn còn nhớ, kiếp trước, lúc Lạc phủ phân gia, Lạc Đại phu nhân đã lật tung khắp nơi, nhưng vẫn không thấy tiền dành dụm của Lạc lão phu nhân, nên đã tức giận đến mức suýt chết, chỉ nói mình bị thua thiệt, trên dưới phủ đều lấy tiền của nàng nuôi.

Có lẽ Lạc Đại phu nhân càu nhàu cũng có lý do của nàng, dù sao có ai nguyện ý lấy bạc của mình đi nuôi một đám người không phải hạ nhân của mình chứ. Lúc mới vào phủ, vì muốn làm cho Lạc lão phu nhân hài lòng nên mới nhịn, nhưng qua thời gian dài, trong đầu sao còn chịu được nữa? Tương Nghi ngồi chỗ đó nghe Lạc lão phu nhân và đám quản sự nương tử kia trao đổi, thì mắt thấy có vài người bước vào, trong lòng còn thêm vài phần phiền muộn, dù sao thì vẫn cần có bạc bên người, như vậy những người bên cạnh ngươi sẽ không thể khinh thường ngươi được, nếu gặp việc gì cũng có thể bớt đi chút kiêng kỵ nào đó mà vung tay. Nàng thầm liếc Lạc Nhị phu nhân và Lạc Tam phu nhân, có chút hiếu kỳ không biết bọn họ làm như thế nào mà chịu đựng được cuộc sống hàng ngày đây.

Vóc người của Lạc Nhị phu nhân và Lạc Tam phu nhân không sai biệt mấy, dáng cao cao, đứng nhìn một bên mặt có chút tương phản, lại như tỷ muội vậy. Một người mặc áo bông màu xanh biển, bên người choàng áo the màu xanh đen, người còn lại thì một thân đỏ nhạt, ăn mặc cũng không lộ vẻ đơn giản nào.

Lạc Nhị phu nhân xuất thân từ nhà một quan lại nhỏ, lúc lấy chồng chỉ có mấy ngàn lượng ép rương, nàng đem số bạc kia cầm chặt trong tay, căn bản không có ý lấy ra, hôm thành thân, Lạc lão phu nhân chỉ thấy nàng mang đồ cưới đến, bất quá chỉ có mười mấy lượng, cùng với một số dụng cụ không đáng tiền, bốn bộ trang sức không quý giá gì, thiếu chút nữa là tức xỉu tại chỗ rồi.

Lạc lão phu nhân cho nhà mẹ đẻ Lạc Nhị phu nhân một vạn lương bạc làm sính lễ, không nghĩ tới đồ cưới chỉ có giá không tới một ngàn lượng, còn mấy rương ép tiền thì sống chết không đưa cho bà, nghĩ tới con dâu Lão đại hào phóng kia, tất nhiên lòng của bà sẽ nghiêng về Lạc Đại phu nhân vài phần.

Lạc Tam gia chính là đứa con Lạc lão phu nhân thương nhất, cho nên chung thân đại sự của hắn, bà đều lựa chọn tỉ mỉ, nhưng không nghĩ đến, khi bà đề nghị một mối hôn sự tốt cho hắn, lại bị hắn coi thường, chỉ kiên trì muốn cưới một đứa con gái của phu tử trong thư viện. Lạc lão phu nhân cùng con trai cũng đã xảy ra cãi nhau trong khoảng thời gian đó, nhưng cuối cùng vẫn để cho hắn như ý nguyện.

Vốn Lạc lão phu nhân tính chỉ cho năm ngàn lượng bạc làm sính lễ, nhưng Lạc Tam gia lại không chịu được liền đi so bì tại sao lại ít hơn Nhị ca được, kết quả ngược lại thì tốt rồi, một vạn lượng bạc đưa qua, chỉ đổi lại mấy rương đồ cưới, bạc ép rương có bao nhiêu, cuối cùng bà cũng không rõ, chỉ nghe Dư ma ma nói chắc là không nhiều, vì thấy trong túi kia chỉ có mấy lượng bạc.

Tương Nghi nhìn mấy cái vòng vàng, vòng bạc đeo trên tay hai vị thẩm thẩm này, trong đầu không nhịn được nghĩ, cũng khó trách Lạc Đại phu nhân thấy khó chịu, gặp chuyện như vậy, thì trong lòng ai sẽ thấy thoải mái nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.