Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 285



"Ai, không nghĩ tới lão phu nhân Trường Ninh Hầu phủ này, thế nhưng tham lam như vậy." Kim Châu ngồi khoanh tay trên lan can hành lang, than thở với Kim Ngọc: "Ở đâu có phân nửa khí độ của Dương lão phu nhân?"

"Còn không phải sao? Dương lão phu nhân lúc nào cũng nghĩ biện pháp cho bọn vãn bối được lợi ích, bà ta thì hay rồi, thay đổi biện pháp bắt chẹt tiền của vãn bối!" Kim Ngọc tức giận bất bình, nhìn mấy tiểu nha đầu hi hi ha ha đùa giỡn trong sân, rầu rĩ không vui: "Ở Dương phủ vui vẻ tự tại biết bao, gả vào Trường Ninh Hầu phủ này mới mấy ngày đâu, đã lắm chuyện như vậy!"

Ngoài cửa bán nguyệt, một bóng dáng màu đỏ loáng một cái đi vào, Kim Châu và Kim Ngọc vội vội vàng vàng đứng lên: "Đại phu nhân đến."

Bước chân Dung đại phu nhân rất gấp, hấp tấp, sải bước nhảy vào trong nội thất, chớp mắt một cái, thấy Tương Nghi đang ở bên cửa sổ viết chữ, nàng vội vã đi lên phía trước, tự mình kéo cái ghế ngồi xuống: "Tương Nghi, nghe nói lão phu nhân tìm con?"

Tương Nghi ngẩng đầu lên, có vài phần bất đắc dĩ: "Dạ."

"Bà ta lại đánh chủ ý gì?" Mặt mũi Dung đại phu nhân tràn đầy căng thẳng: "Bà ta nói yêu cầu vô lễ gì, con cũng đừng đồng ý."

"Mẫu thân yên tâm, con sẽ không để cho bọn họ chiếm được chỗ tốt." Tương Nghi cười cười: "Bà nói muốn Tam thúc giúp con đi xử lý Trà Trang Thúy Diệp."

"Thật sự nghĩ hay lắm!" Dung đại phu nhân giận đến biến sắc: "Cũng không tự mình suy nghĩ cân lượng của con trai bảo bối của bà ta!"

"Mẫu thân, con cự tuyệt." Tương Nghi cười cười: "Sao con có thể cho Tam thúc đến xử lý cửa hàng của con? COn nghe nói không ít chuyện của hắn, nếu mời hắn đến xử lý, ta còn không bằng hàng năm đưa mấy vạn lượng bạc cho hắn! Chỉ sợ mấy vạn còn thiếu, không ngừng được kia."

"Làm tốt lắm!" Trên mặt Dung đại phu nhân mới lộ ra vẻ tươi cười: "Cũng thật là bắt nạt người, Tương Nghi, con phải phòng bị kỹ càng, chỉ sợ bà nội kia của con sẽ không chết tâm!"

"Tương Nghi tự nhiên hiểu."Tương Nghi cảm kích nhìn Dung đại phu nhân một cái: "Đa tạ mẫu thân chỉ điểm."

Đột nhiên Dung đại phu nhân có chút ít lúng túng, chuyển mặt đi qua, miệng nhẹ giọng nói: "Tương Nghi, kỳ thật ta cũng không phải là chán ghét con, trước đó, ta đã từng nói với con như vậy, chỉ là xuất phát từ ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, cũng là bởi vì Dung gia là đại tộc Giang Lăng, nếu cưới một cô nương không có gia thế..."

"Mẫu thân, con hiểu mà." Tương Nghi đứng dậy, đi đến bên cạnh Dung đại phu nhân, ấn tay nàng nhẹ nói: "Ở trong đại gia đình, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, đa tạ mẫu thân có thể rộng mở tấm lòng với Tương Nghi, về sau con và Gia Mậu nhất định sẽ hiếu thuận với ngài."

Dung đại phu nhân vừa thẹn vừa khó chịu, nhìn Tương Nghi một cái, bên khóe miệng lộ ra tươi cười lúng túng, so với việc cưới một quý nữ cao môn đại hộ, ngoài mặt kính trọng mẹ chồng, trên thực tế chẳng thèm ngó tới tự cao kiêu ngạo, còn không bằng con dâu như Tương Nghi, dịu dàng hiền lành, lại toàn tâm toàn ý với Gia Mậu.

Tương Nghi mỉm cười đỡ Dung đại phu nhân dậy: "Mẫu thân, chúng ta ra ngoài dạo một chút."

Không có gì thoải mái hơn được người thân tín nhiệm, đặc biệt càng vui vẻ là, người nọ là mẫu thân của Gia Mậu, con gái của Dương lão phu nhân.

Gia Mậu trở lại, biết được chuyện Dung lão phu nhân thay Dung tam gia tính chỗ tốt, lông mày nhíu chặt: "Tương Nghi, nàng đừng để ý bà ấy, bà có chút ít không nói đạo lý."

Tương Nghi rúc vào trong lòng Gia Mậu, cười ngọt ngào: "Chàng yên tâm, tự nhiên ta sẽ không để cho bọn họ thực hiện được."

Gia Mậu nhìn nhìn Tương Nghi, âm thầm thở dài một hơi, bà nội đã từng tuổi này, còn thích nhảy nhót lung tung, mình phải chú ý Trà Trang Thúy Diệp mới được, không cho bà nội lại đánh chủ ý gì. Cuộc sống Tương Nghi vất vả, mình cần phải chia sẻ một hai cho nàng mới phải.

Ngày hôm sau, Tương Nghi mang theo Phương tẩu đi Trà Trang Thúy Diệp, nàng nghĩ tới, sau này mình không đến nhiều, thì phải dặn dò chưởng quỹ kia một câu, sau này sẽ là Phương tẩu quản lý thay nàng, đây cũng là quy củ, cũng không thể tùy tùy tiện tiện, chưởng quỹ người ta cũng không dám gánh trách nhiệm.

Xe ngựa đến Thúy Diệp Trà Trang, bên ngoài ngựa xe như nước, trong trà trang người đến người đi, thật là náo nhiệt.

Đúng là lúc trà mới hái xuống, trong trà trang đương nhiên làm ăn tốt, Tương Nghi khẽ mỉm cười, kéo váy từ từ bước lên bậc thang.

Mới vừa vào cửa, thì thấy một người dựa vào vách tường mà ngồi, mặc xiêm y gấm hoa, hé ra khuôn mặt gầy gò, đang ngậm một ống thuốc lào sùng sục sùng sục hút không ngừng, trong trà trang tất cả đều là hương vị hun khói lửa cháy.

"Tam thúc, tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Tương Nghi trong nội tâm cả kinh, chẳng lẽ Dung lão phu nhân thế nhưng mạnh bạo? Nàng xoay mặt nhìn nhìn chưởng quỹ sau quầy, thấy khuôn mặt hắn khổ sở, bộ dáng dở khóc dở cười.

"Cháu dâu, Tam thúc thấy ngươi mỗi ngày vất vả, cảm thấy cần đến giúp ngươi một tay." Dung tam gia lười biếng đứng lên, đôi mắt nhỏ bỉ ổi nhìn xung quanh một vòng, Trà Trang Thúy Diệp này thu thập thật tốt, khách cũng nhiều, nhất định là kiếm nhiều tiền. Hắn chậc chậc miệng, phảng phất ngậm một miếng thịt béo, hương vị vui thích.

Tối hôm qua Dung lão phu nhân tìm hắn, nói chuyện Tương Nghi mở Trà Trang Thúy Diệp cho hắn: "Ngày mai con bắt đầu đi trà trang kia ngây ngốc, nói với Tương Nghi, cứ nói con sẽ nghiêm túc chăm chỉ học quản sự, chờ nàng tín nhiệm con, thanh thản ổn định thả cửa hàng vào trong tay con, con lại đi ngầm vụng trộm làm chút tay chân." Dung lão phu nhân có chút không yên lòng, ân cần dặn dò một phen: "Cắt xén cũng không nên quá nhiều, dù sao cháu dâu con còn là Văn Chiêu quận chúa Hoàng thượng phong đó, lén lút bắt đi quá nhiều không tốt, sang năm không chừng nàng không để cho con làm, con một năm lấy ba bốn vạn lượng cũng đủ rồi."

Dung tam gia gật đầu đồng ý xuống, tâm hoa nộ phóng, hôm nay vội tới Trà Trang Thúy Diệp.

Vừa thấy trà trang tu sửa thể diện như vậy, Dung tam gia sớm đã ném lời Dung lão phu nhân giao phó đến sau đầu, vừa nhìn là biết có thể kiếm nhiều tiền, có thể vơ vét thì mau mau vơ vét, chậm chậm chờ nàng ta tín nhiệm mình mới vơ vét? Mình cũng không ngu xuẩn như vậy! Đến kinh thành vài ngày rồi, đi dạo qua vài toà thanh lâu, cũng biết vài kỹ nữ xinh đẹp, đang lo không có bạc đi dụ dỗ các nàng vui vẻ, hôm nay dù thế nào cũng phải muốn lấy mấy trăm lượng bạc đến tay mới được!

Chưởng quỹ sau quầy hàng quan sát Dung tam gia, thấy hắn mặc xiêm y gấm hoa quý trọng, biết là công tử phú gia, vội vàng nhìn thoáng qua tiểu nhị, tiểu nhị hết sức có ánh mắt nghênh đón: "Vị gia này, ngươi muốn mua lá trà? Trong tiểu điếm có không ít danh trà, gia muốn xem loại nào?"

Dung tam gia cao cao ngẩng lên đầu, hết sức kiêu căng: "Ta là tới xử lý cửa hàng này!"

Chưởng quỹ lập tức mơ hồ, Đông gia hôm qua mới đến, chưa nói phải thay đổi người, làm ăn đang thịnh vương, làm sao sẽ đột nhiên thay chủ? Hắn từ sau quầy hàng nghiêng người đi ra: "Vị gia này, còn thỉnh nói rõ ràng chút ít!"

Dung tam gia ngồi xuống ghế bạch đàn, bắt chéo chân: "Mau chút ít, đi ngâm nước trà tốt nhất trong cửa hàng các ngươi đến, thuận tiện giúp gia mang một túi thuốc."

Vốn là trà trang thanh nhã, đột nhiên sương trắng lượn lờ, mọi người đi tới mua lá trà vô cùng kinh ngạc, nhìn Dung tam gia ngồi ở chỗ kia bơm nước thuốc hút được vui vẻ, người người lộ ra vẻ mặt ghét bỏ - - luôn có những người không để ý cảm thụ người khác như vậy, vốn là chỗ tĩnh tâm thưởng trà, bị hắn quấy rối như vậy, bầu không khí mất ráo.

Dung tam gia thỏa mãn phun ra một làn khói, lại nâng chung trà lên uống một ngụm trà: "Ta hả, là Tam thúc Đông gia các ngươi, là trường bối của nàng!" Thấy vẻ mặt mọi người không giải thích được, hắn có chút không kiên nhẫn, cầm điếu thuốc gõ cái bàn: " Dung gia Giang Lăng các ngươi có từng nghe chưa? Hoàng hậu nương nương là cô ta! Ta họ Dung, đứng hàng thứ ba!"

Mọi người bán tín bán nghi nhìn hắn một cái, Dung tam gia dương dương đắc ý nói: "Tam gia ta còn chưa ăn điểm tâm đâu, mau cầm ba trăm lượng bạc ra, tam gia muốn đi ăn điểm tâm!"

Chưởng quỹ tay khẽ run rẩy, ăn điểm tâm muốn ba trăm lượng? Đồ ăn sáng của Hoàng thượng cũng không nhiều bạc như vậy! Hơn nữa, người nọ không có đầu óc sao, chỉ bằng lời trong miệng hắn nói là Tam thúc Đông gia, mọi người sẽ phải đưa bạc hắn? Muốn bạc đến điên rồi?

Đang lúc chưởng quỹ tình thế khó xử, Tương Nghi tiến vào, hắn cũng xem như người tâm phúc, ủy ủy khuất khuất nhìn Tương Nghi một cái, thấy nàng giống như rất quen thuộc cùng kẻ tự xưng Dung tam gia kia, trong nội tâm lại không yên.

"Tam thúc thật đúng là chiếu cố ta, Tương Nghi ở chỗ này bày tỏ cảm tạ." Tương Nghi nhìn Dung tam gia khẽ mỉm cười: "Chỉ là người trong tay Tương Nghi đã đủ rồi, không cần làm phiền Tam thúc."

"Không phiền toái không phiền toái, dù sao ta trong mỗi ngày cũng không có việc gì làm, đến giúp ngươi xử lý chẳng qua là tiện tay mà thôi." Dung tam gia nói chẳng biết xấu hổ, sờ sờ bụng: "Cháu dâu, ta vì sớm tinh mơ đến thay ngươi xử lý cửa hàng, còn chưa ăn điểm tâm kia, ngươi mau cầm mấy trăm lượng bạc cho ta, ta đi nếm qua điểm tâm rồi về."

"Tam thúc, ngươi ăn điểm tâm dùng mấy trăm lượng bạc?" Tương Nghi quay đầu phân phó Kim Ngọc: "Ngươi qua tửu lâu kế bên mua vài cái bánh bao, còn có một chén cháo loãng, thêm chút ít thức ăn tinh xảo đến."

"Cái gì? Cháu dâu, ngươi dự định đuổi ta như vậy?" Dung tam gia nhảy dựng lên, cầm lấy ống thuốc lào muốn đâm lên mặt Tương Nghi: "Ta chính là trưởng bối của ngươi, sao ngươi là như đuổi ăn mày vậy?"

"Tam thúc, ăn mày cũng không phô trương thế này." Tương Nghi một chút cũng không tức giận, chỉ hơi hơi cười: "Chẳng lẽ Tam thúc cho rằng ăn mày có thể ăn tốt như vậy?"

Người bên cạnh đều nở nụ cười, Dung tam gia thẹn quá hoá giận, giơ lên ống thuốc lào đập tới trên đầu Tương Nghi, đầu thuốc đang cháy hồng rực bay tới, cơ hồ sẽ rơi xuống trên mặt Tương Nghi.

Phương tẩu bước về phía trước một bước, đưa tay kéo Tương Nghi sang bên cạnh một cái, lập tức lôi nàng ra, giao Tương Nghi cho Kim Ngọc Kim Châu, xoay người lại, tung người dậy, bay đến trước mặt dung tam gia, một tay mang theo hắn vung ra ngoài Trà Trang Thúy Diệp, thân thể gầy như cây gậy trúc của Dung tam gia giống như con diều bay ra ngoài.

"Nha..." Mọi người một mảnh kinh hô, Dung tam gia mạnh mẽ rơi xuống đất, hắn nằm ở chỗ này, tựa như một tờ giấy mỏng.

_Hết chương 285_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.