Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 288-2: Dung thị tam phòng (hai)



Sáng sớm ngày hôm sau, Dung lão phu nhân ăn mặc chỉnh tề vào cung.

Dung tam phu nhân đưa đến cổng trong, tha thiết dặn dò: "Mẫu thân nhất định phải thỉnh Hoàng hậu nương nương tận lực khai ân!"

Dung lão phu nhân sờ sờ tóc Thục Hoa, trên mặt lộ ra nụ cười thương tiếc: "COn hãy yên tâm, ta còn muốn hỏi một chút thay Thục Hoa nữa, dù sao giờ Hoàng hậu nương nương cũng không có việc gì, nếu là có thể tứ hôn cho Thục Hoa, đó là vô cùng tốt."

Trên mặt Dung tam phu nhân lộ ra tươi cười vui vẻ: "Vậy thì đa tạ mẫu thân."

Thục Hoa bồi Dung tam phu nhân đi về, hai mẹ con vừa đi dạo vườn vừa nói riêng tư: "Xem đến ngươi cha là không có mệnh làm Hầu gia."

"Mẫu thân, ai lại biết rõ chuyện sau này? Có đôi khi nói không chừng thời đến vận chuyển thì sao?" Thục Hoa cực lực an ủi nàng: "Không có chuyện gì, nếu phụ thân làm quan mà có thể từng bước thăng chức rất nhanh, cũng sẽ không kém hơn làm Hầu gia không có thực quyền."

"Ừ, con nói cũng phải." Trên mặt Dung tam phu nhân hiện ra tươi cười: "Thục Hoa, con trưởng thành."

Dung lão phu nhân trở lại từ trong cung, mặt mũi tràn đầy ý cười, Hoàng hậu nương nương nhận lời sẽ đi nói với Hoàng thượng, mưu một chức quan thay Dung tam gia: "Hoàng hậu nương nương nói, quan thất bát phẩm cũng quá nhỏ, dù thế nào cũng phải trên tứ phẩm."

"Việc này thật là quá tốt." Lúc này Dung tam phu nhân mới yên lòng: "Vậy Thục Hoa thì sao?"

Sắc mặt Dung lão phu nhân hơi khó coi: "Việc này Hoàng hậu nương nương không đồng ý."

Mặc dù Dung hoàng hậu một lòng che chở con cháu nhà mẹ đẻ, nhưng lại phân cực kỳ rõ rang trong thân phận tôn ti, Thục Hoa là Dung tam phu nhân chưa vào cửa đã mang thai, lại sinh lúc làm quý thiếp, tuy nói lúc này Dung tam phu nhân đã phù chính, nhưng Thục Hoa có xuất thân là gian sinh con, nhiều lắm là cũng chỉ có thân phận tiểu thư thứ xuất, không cùng một con đường với những tiểu thư con vợ cả chính đáng hợp tình kia.

Nàng là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, sao có thể tứ hôn cho một cô nương xuất thân từ con gian sinh, từ thứ nữ chuyển thành đích nữ? Cũng quá hạ thấp thân phận hoàng hậu của nàng.

Dung hoàng hậu thật tốt dạy dỗ Dung lão phu nhân một phen trong Viên Nguyệt Cung: "Trường Ninh Hầu phu nhân, đích thứ không thể không khác nhau, tôn ti phải nhớ kỹ, ngàn vạn đừng lẫn lộn. Hôm nay ngươi thế nhưng nói chuyện như vậy trước mặt bản cung, có thể thấy được ngày thường ngươi hồ đồ thế nào, hoàn toàn không coi trật tự chính thống là quan trọng, về sau chớ nên lẫn lộn."

Dung lão phu nhân bị Hoàng hậu nương nương dạy dỗ, nào dám nói nửa chữ không? Đàng hoàng nghe, trở lại nói tin tức cho Dung tam phu nhân, chỉ có thể vô cùng đơn giản sơ lược với chuyện của Thục Hoa.

Nghe nói Hoàng hậu nương nương không đồng ý, mặt Thục Hoa biến sắc, đứng dậy xông ra ngoài, trong lòng Dung tam phu nhân gấp, đuổi theo sát ra ngoài: "Thục Hoa, Thục Hoa!"

Thục Hoa mím môi nói: "Con không phục, vì sao Xuân Hoa có thể được Hoàng hậu nương nương tứ hôn, hôn sự Hạ Hoa cũng là cùng Hoàng hậu nương nương mai mối, duy chỉ có đến trên đầu ta, Hoàng hậu nương nương không để ý, có cái gì không giống nhau chứ!"

Lòng dạ Dung tam phu nhân biết rõ, nhưng lại có khổ khó nói, chỉ có thể sờ đầu Thục Hoa, nhỏ giọng khuyên giải: "Thục Hoa, con đừng nghĩ như quẫn vậy, về sau tự nhiên có nhân duyên tốt cho con."

Thục Hoa cắn hàm răng, sắc mặt trắng bệch, tức giận bất bình nói: "Xuân Hoa Hạ Hoa vốn xem thường con, lúc này hẳn đã cười không nghỉ trong lòng! Còn có tiện tỳ Thu Hoa kia, nhất định là miệng cũng cười lệch! Con không có mặt mũi gặp người!"

"Thục Hoa, ai biết mà cười con chứ? Con chớ tự khiến mình ngột ngạt." Dung tam phu nhân giữ chặt tay Thục Hoa: "Nếu người khác là đều có chuyện không hay, tự nhiên không có ai cười con." Trong ánh mắt của nàng chợt lóe qua ánh sáng ác độc, khóe miệng hiện ra một tia tươi cười âm lãnh.

Tương Nghi ở Dương phủ một tháng, cùng Gia Mậu về Trường Ninh Hầu phủ.

Đi ra ngoài ở một năm, sau khi trở về, trong phủ đã biến dạng lớn, Dung lão thái gia để Dung đại gia thừa kế, Gia Mậu đã được Hoàng thượng ân chuẩn, thành thế tử Trường Ninh Hầu, sau này đi tham gia các loại du yến, ai thấy nàng cũng phải hô một tiếng "Thế tử phu nhân".

Dung lão thái gia lấy tên "Thừa Tuyên" cho bé con mới ra sinh, Tương Nghi vô cùng thích tên này, vội vàng tạ ơn Dung lão thái gia, để Gia Mậu đến Kim Ngọc Phường đặt một bộ khóa trường mệnh có khắc tên, đến lúc đó sẽ đeo lên cho Thừa Tuyên.

Bọn tỷ muội Xuân Hoa mỗi ngày đều sang đây xem Thừa Tuyên, mọi người ngồi một chỗ trêu chọc hắn: "Ơ, xem, tiểu tuyên tuyên chảy nước miếng, bộ dáng nhỏ này cũng rất đẹp mắt!"

Sớm tinh mơ Thu Hoa đã năn nỉ mẫu thân Quý Thư Nương làm toàn bộ quần áo cho con của Tương Nghi, từ một tháng đến ba tuổi đều có, mỗi bộ quần áo đều dùng hết tâm tư, nội y sát người lại là tự tay đan vải bông, mềm mại mát mẻ, có thể hút mồ hôi.

"Đại tẩu, mẫu thân của muội nói, xiêm y bên người không thêu hoa, làn da trẻ con mềm mại, sợ chỉ thêu đâm vào da thịt." Thu Hoa cười nhìn nhìn Tương Nghi: "Bên ngoài đều có thêu hoa, là tự tay mẫu thân muội thêu."

"Thật sự là rất cảm tạ." Tương Nghi cảm kích nhìn Thu Hoa một cái, từ nhỏ nàng đã biết Thu Hoa, thật sự là một cô nương tốt, mẹ của nàng Quý Thư Nương lại xuất thân từ nhà thuần lương, cũng không biết vì sao Tam thúc Gia Mậu chán ghét mà vứt bỏ nàng như vậy, mọi cách ngược đãi, cuối cùng buộc nàng tự xin hòa ly ra ngoài phủ, phù chính Cổ An Nhu mặt mũi tràn đầy âm hiểm kia. 

"Cám ơn cái gì, chúng ta còn không biết được bao nhiêu chỗ tốt của đại tẩu, cảm ơn cũng cảm ơn không đến đâu." Thu Hoa dịu dàng cười một tiếng, bưng chén trà lên uống một ngụm: "Chỉ uống trà, cũng không biết uống bao nhiêu Hoa Dương Xuân không có trả tiền!"

"Thiếu phu nhân, tam phu nhân và tam tiểu thư đến." Kim Châu ở bên ngoài cất giọng hô một câu: "Tam phu nhân bình an, tứ tiểu thư bình an."

Trong phòng trong khoảnh khắc không có bầu không khí náo nhiệt, mọi người nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra chút ít không vui.

Tương Nghi biết rõ trong lòng các nàng không thích, nhưng cũng không có thể nào không cho người ta đi vào, cười cười xấu hổ: "Mọi người tạm ngồi một hồi đi."

Dung tam phu nhân vừa sải bước vào, nhìn thấy người đầy phòng, khóe miệng ngoéo một cái: "Ta cũng biết là chúng ta lại đã tới chậm, luôn có người hội so với chúng ta nghĩ đến chu đáo kia."

Thục Hoa nhìn Xuân Hoa một cái, dửng dưng đi đến trước giường nhỏ, đưa tay muốn ôm Thừa Tuyên, bị bà vú ngăn lại: "Tam tiểu thư, bây giờ ót của tiểu thiếu gia còn chưa khép lại, không thể ôm loạn."

Thục Hoa hơi mất hứng, lầu bầu lẩm bẩm: "Quý báu như vậy, ngay cả ôm cũng không thể ôm."

"Vốn quý báu mà." Xuân Hoa liếc nàng một cái: "Ca ca ta giờ là thế tử Trường Ninh Hầu phủ, sau này Thừa Tuyên sẽ là tiểu thế tử, có thể không quý báu hả? Ở đâu có thể cho ngươi ôm loạn?"

Hạ Hoa bên cạnh không lên tiếng, chỉ khúc khích cười một tiếng, khiến trong nội tâm Thục Hoa lại nổi giận vài phần, lòng nàng nghi ngờ tất cả mọi người ở trong bóng tối mỉa mai xuất thân mình, càng thêm vô cùng không tự nhiên. Nàng ném đồ trong tay lên trên giường: "Ta biết rõ các ngươi đều thích ép buộc ta, ta không chọc các ngươi mất hứng còn không được sao?"

Vật kia vừa vặn ném tới trên tay Thừa Tuyên, Thừa Tuyên ăn kinh hãi, quang quác quang quác khóc rống lên, Tương Nghi vội vàng vọt tới bên cạnh giường Thừa Tuyên, đưa tay ôm lấy hắn, áp vào ngực mình dụ dỗ một trận, Thừa Tuyên mới từ từ ngừng khóc, trong ánh mắt mang theo nước mắt, nhìn Tương Nghi nức nức nở nở.

Trong lòng Tương Nghi thật sự đau nhức, nhưng trên mặt lại không phát tác được, cười cười xấu hổ với Thục Hoa: "Tam muội muội, ngươi ngồi."

Thục Hoa hừ một tiếng: "Ta không ngồi, đợi lát nữa hắn lại khóc, vẫn không thể oán đến trên đầu ta? Ta biết rõ mình làm cho người ta không thích, vẫn là không đến nơi đây chướng mắt." Nàng quay người lại, nhấc rèm cửa lên xông ra ngoài, người tới bên ngoài, hung hăng đánh rèm xuống, một ào ào tiếng kia lại khiến Thừa Tuyên kinh hãi, nước mắt vừa mới thu lấy lại chảy ra, bắt đầu rầm rì khóc.

Mặt mũi Dung tam phu nhân tràn đầy lúng túng: "Vợ Gia Mậu, tâm trạng Thục Hoa nhà chúng ta gần đây không tốt, ngươi ngàn vạn chớ để trong lòng."

Tương Nghi vỗ Thừa Tuyên dụ dỗ hắn không khóc, không chú ý tới nàng, Dung tam phu nhân không được tự nhiên, bảo nha hoàn đặt đồ xuống, nói mấy câu khách sáo rồi đi.

"Đại tẩu, ngươi cũng quá có thể nhịn." Xuân Hoa thở phì phì đi tới cửa nhìn nhìn ra ngoài, thấy thân thể gầy teo của Dung tam phu nhân đã không nhìn thấy, lúc này mới nói: "Mẹ con các nàng đều không phải người tốt gì, ngươi không cần khách khí với các nàng."

"Phải, chính là như vậy." Hạ Hoa gật đầu liên tục: "Hôm nay nàng đến, ta còn nghĩ có phải có ý đồ gì làm loạn hay không, nhìn tròng mắt nàng chuyển nhanh như chớp, cũng không biết đang quan sát cái gì."

"Đại tẩu, ngươi nhớ coi chừng." Thu Hoa suy nghĩ một chút, cảm giác mình nên nói cho Tương Nghi: "Mẫu thân của ta đã từng sinh một đệ đệ, mới hai tháng đã vô duyên vô cớ không còn, đại phu chỉ nói là lạnh nên bị bệnh, nhưng ta cảm thấy cũng không phải, liên tục nghi ngờ nàng ta đang giở trò quỷ, sau này một đứa nha hoàn nói với ta, nàng ta đã từng bỏ bạc mua được bà vú của đệ đệ."

Tương Nghi lấy làm kinh hãi, ôm chặt Thừa Tuyên vài phần: "Là nàng ta đã hạ thủ?"

Trong mắt Thu Hoa xuất hiện một tia bi ai: "Nha hoàn kia là trước khi chết sai người tiện thể nhắn cho ta, nếu ta dựa vào lời của nàng đi cáo quan, nhân chứng vật chứng hoàn toàn không có, giờ chỉ có thể tìm cách tìm được bà vú kia, truy vấn chuyện năm đó, có lẽ mới có thể vạch trần chân tướng ngày đó."

"Không nghĩ tới trong Dung phủ này còn có người ác độc như vậy, quả thực giống như bà nội kia của ta." Tương Nghi vỗ Thừa Tuyên nhè nhẹ, thấy bé trầm trầm ngủ, lúc này mới giao cho bà vú: "Đa tạ muội muội nhắc nhở, ta sẽ nhìn Thừa Tuyên cho thật kỹ, ai cũng đừng nghĩ xuống tay với hắn!"

Theo ý của Thu Hoa, Dung tam phu nhân có thể là đến thăm, mặc dù Tương Nghi cảm thấy khả năng Dung tam phu nhân hại Thừa Tuyên rất nhỏ, nhưng nghe Xuân Hoa nói, trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm bất an. Có tâm tư vài người căn bản không thể đoán, nàng ta muốn làm cái gì, hoàn toàn không phải là ngươi có thể hiểu được.

Hoa Dương đã từng xảy ra án mạng, một nông phụ cho hai đứa cháu trai của mình ăn hai cái bánh bao, bên trong bánh bao có  □□, hai người ăn xong thì chết. Nguyên nhân bà ta hạ độc rất đơn giản, con trai của mình thể yếu nhiều bệnh, mà thân thể hai đứa cháu trai lại khoẻ mạnh, bà nhìn không thoải mái, cảm thấy, cảm thấy một nhà tiểu thúc trôi qua tốt hơn nhà mình, dù thế nào cũng không thể cho bọn họ sống khá giả.

Tương Nghi nhìn Thừa Tuyên nhỏ ngủ say sưa trong giường, đột nhiên có cảm giác nguy cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.