Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 32: Chật vật vợ chồng định độc kế



Cao gia Phố đông Nghiễm Lăng nổi danh lừng lẫy, hưng vượng nhất phố đông, nhà bọn họ chiếm một nửa số cửa hàng. Nếu hỏi cả thành Nghiễm Lăng, người người đều ngón tay cái nói: "Trong thành Nghiễm Lăng nhà hắn có tiền nhất!"

Nhà Cao gia dời đến thành nam, chiếm một vòng lớn bên kia. Viện rất lớn, Lạc Đại lão gia vòng một vòng lớn mới tới viện của Lạc Đại phu nhân, vừa mới bước vào, một cái bao cát đã đập tới, vừa vặn đập trúng mũi của hắn, hắn đưa tay sờ lỗ mũi một cái, một lớp bụi rơi lên ngón tay.

"Là đứa nào không có mắt như vậy, lại đập trúng cô gia!" Bà tử dẫn Lạc Đại lão gia tới quát một tiếng.

Trong sân có một đám tiểu nha đầu, đang chơi ném bao cát, ríu rít, nghe thấy tiếng kêu này, chạy như bay đi, có người trốn sau đại thụ, đưa đầu ra ngoài nhìn, cũng có người chạy đến dưới hành lang, giả bộ không nhìn thấy, trong viện khoảnh khắc không một tiếng động, chỉ có mấy con chim sẻ đang hót, ánh mắt đen nhỏ nhìn qua Lạc Đại lão gia.

"Ôi ôi ôi, bọn nha đầu của ta chơi ném bao cát, tự mình ngu dốt không biết tránh né để bị đập trúng, còn đến tìm bọn nha đầu trách mắng?" Lạc Đại phu nhân dựa vào cạnh cửa, người mặc váy kim hoa đỏ thẫm, một cái tay cầm một hạt dưa hoa hồng, trong mắt tam giác lộ vẻ châm biếm.

"Duyệt Tâm, đi về nhà thôi, nàng đừng giận dỗi nữa." Thấy Lạc Đại phu nhân đi ra, Lạc Đại lão gia cao hứng trong lòng, vội vàng ba bước thành hai bước chạy tới trước mặt nàng: "Nàng về nhà mẹ đẻ, thế nào cũng không nhàn nhã như trong nhà, hay lại là đi về đi, đều nói vợ chồng không có thù qua đêm, hôm nay nàng cũng nên hết giận."

"Ta nhổ vào." Lạc Đại phu nhân há miệng, một mảnh vỏ hạt dưa phun tới trên mặt Lạc Đại lão gia: "Ngươi thứ mặt dày này, hôm qua mới động thủ đánh ta, hôm nay đã muốn dụ dỗ ta trở về? Lão nương có thể không phải con nít chưa gặp qua sóng gió, ngươi tùy tiện nói vài lời thì có thể lừa bịp qua!"

Vỏ hạt dưa dính vào mặt Lạc Đại lão gia, giống như bỗng nhiên có thêm nốt ruồi đen vậy. Trong lòng Lạc Đại lão gia giận dữ, nhưng nơi này là địa bàn Cao gia, cũng không phải chỗ hắn có thể ra tay. Chỉ cần hắn dám động một đầu ngón tay của Lạc Đại phu nhân, chỉ sợ những nha hoàn bà tử này cũng cầm nắm cây gậy đánh chó chạy tới.

Lại nói, hắn cũng không thể không thỉnh Lạc Đại phu nhân về, trong nhà ít đi mấy cửa hang của Lạc Đại phu nhân ai tới giữ thể diện cho hắn? Cho dù Lạc lão phu nhân không nói, hắn cũng sẽ tới đón Lạc Đại phu nhân về, trong tay không có bạc, làm chuyện gì cũng không tiện. Cho tới bây giờ hắn chưa từng lo lắng vì bạc, mỗi tháng cầm của Lạc lão phu nhân ba trăm lượng, cầm của Lạc Đại phu nhân năm trăm lượng, cũng đủ cho hắn tiêu xài bên ngoài, nếu Lạc Đại phu nhân muốn cùng cách, vậy hắn cầm bạc từ nơi nào ?

"Duyệt Tâm, hôm qua là ta không đúng, chẳng qua là nàng không phân tốt xấu chạy tới đánh ta, làm một nam tử hán, trước mặt nhiều người như vậy, tóm lại phải có chút tính tình đúng không ? Sau này nếu nàng muốn đánh ta mắng ta, chúng ta đóng kín cửa lại, không để người chê cười." Lạc Đại lão gia ăn nói khép nép, trong đầu suy nghĩ, dù sao cũng phải dỗ nàng về, về phần sau này trở về đối phó nàng thế nào, đó là cỡi lừa nhìn tập hát, chờ xem!

Lạc Đại phu nhân liếc nhìn Lạc Đại lão gia, thấy trên da mặt trắng noãn của hắn dán một mảnh vỏ hạt dưa, không khỏi "Xì" cười một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng phất một cái, vỏ hạt dưa lập tức rơi xuống đất.

"Ngày xưa, ngươi luôn nói ta kiều mỵ, nói vợ trước ngươi là thái tử bản rồi, ở trên giường như người chết, ngươi nói thích ta nói to nát ngữ, yêu thích sức lực làm ầm ĩ của ta, nhưng hôm qua ngươi nói thế nào?" Vành mắt Lạc Đại phu nhân đỏ một chút: "Từ khi ta sinh ra chưa từng giận như vậy ! Trong lòng không thoải mái, tự nhiên muốn về nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ còn đến Lạc gia để tiếp tục bị tức hay sao?"

Hôm qua Lạc Đại phu nhân về, Cao lão thái gia và Cao lão phu nhân cũng lấy làm kinh hãi, nghe con gái nói chuyện đã xảy ra, hai người cũng im miệng không nói lời nào. Chuyện này, rõ ràng là con gái không đạo lý.

Kế nữ có được một chiếc đèn lưu ly, cũng không phải vật đáng tiền gì, bỏ mười mấy lượng bạc ra ngoài đầu ngõ mua hai ngọn cho Ngọc nhi Hồn nhi chơi là được, cần gì phải gây ra động tĩnh lớn như vậy ! Cũng là mình nuông chìu con gái quá mức, muốn làm gì thì làm đó, lại còn mở miệng mắng bà bà là cẩu, đây là muốn tạo phản hả?

Cao lão thái gia trầm mặt nói: "Hôn sự này là do con tự chọn, bây giờ về nhà khóc sướt mướt, ta có biện pháp gì?"

Lúc ấy con gái không có ý chí tiến thủ, còn chưa xuất giá đã thông đồng với Lạc Đại lão gia kia, trong bụng có con của người ta, giá trị con người cũng không có biện pháp nâng cao, chỉ có thể tùy Lạc lão phu nhân kia mở miệng trả giá, lỗ vốn mới gả con gái ra ngoài. Bây giờ khóc lóc quay về, hắn không thông cảm nổi —— đây không phải tự mình muốn chịu tội sao ?

Cao lão phu nhân thương tiếc con gái, kéo lại Lạc Đại phu nhân nhìn không ngừng, than thở: "Duyệt Tâm, con cũng đừng náo loạn với con rể, gia hòa vạn sự hưng ! Ở nhà một đêm, ngày mai con rể tới sẽ đón con đi trở về!"

Lạc Đại phu nhân thấy lần này mình về, cha mẹ đều không thân thiện như dĩ vãng, trong lòng nhất thời lạnh một nửa, buổi tối ngủ không yên ổn, nghĩ đến việc mình bị thua thiệt, càng cảm thấy cả tim gan không thoải mái. Giờ thấy Lạc Đại lão gia đến đón mình, cuối cùng tìm được một bậc thang, dùng ngón tay đầu đâm trán Lạc Đại lão gia, cắn răng nghiến lợi mắng một hời, Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn bên này chạy ra, ôm Lạc Đại lão gia khóc kêu cha, Lạc Đại phu nhân hơi dừng một chút: "Cũng được, ăn cơm trưa hãy về, sắp trưa rồi, về cũng đã chậm."

Lạc Đại lão gia nghe thấy Lạc Đại phu nhân nói, trong lòng cao hứng, lại để một tay trên vai của nàng, một cái tay lại dò xét trên bụng: "Có hù dọa tâm can của ta hay không?"

Lạc Đại phu nhân đánh tay Lạc Đại lão gia xuống: "Cái gì tâm can không tâm can, Trần di nương Lý di nương kia mới là tâm can của ngươi! Khối thịt này trong bụng ta, lại tính là cái gì!"

Lạc Đại lão gia đưa mặt lại gần: "Các nàng tính là gì? So với ngươi, một sợi tóc cũng không sánh nổi!"

"Ngươi thật sự cảm thấy như vậy?" Ánh mắt Lạc Đại phu nhân chuyển động, bộ dạng sắp chảy ra xuân thủy, cắn răng buồn cười lại không cười nổi: "Ngươi là oan gia! ! Kiếp trước ta thiếu nợ ngươi sao!"

Trái tim Lạc Đại lão gia lúc này mới rơi xuống, ôm lấy Lạc Đại phu nhân: "Giai Ngọc, ta ai ya, nàng đừng tức giận, nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn đánh ta không cũng tùy nàng!"

"Vậy... Ta muốn ngươi thu thập Lạc Tương Nghi đó thì sao ?" Lạc Đại phu nhân níu lấy lỗ tai Lạc Đại lão gia: "Ngươi nói xem, thu thập nàng thế nào?"

Trong lòng Lạc Đại lão gia cả kinh, thu thập Lạc Tương Nghi? Mẹ còn nghĩ muốn tài bồi nàng đó ? Một chiếc đèn lưu ly lắc lư trước mắt hắn, ánh đèn ấm áp soi sáng ra một khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn.

Đó là trưởng nữ của hắn, sống khá tốt, chọc người thích, giữ lại nàng, còn có thể mang đến cho mình không ít chỗ tốt. Lạc Đại lão gia lắc đầu một cái: "Hổ dữ không ăn thịt con, dù sao nàng cũng là nữ nhi của ta, thế nào cũng không xuống tay được, nàng nói cái khác đi!"

"Hừ, ta cũng biết trong lòng ngươi còn nhớ ả họ Tiền kia." Lạc Đại phu nhân mắt liếc ngang, tay dung thêm sức, Lạc Đại lão gia gào khóc: "Coi thường ta, coi thường ta!"

"Ngươi không phải nói ta muốn làm cái gì thì làm cái đó ?" Lạc Đại phu nhân hầm hừ nói: "Nhưng ta mới vừa mở miệng, ngươi đã không đáp ứng! Ta nói muốn trừng trị nàng, lại không phải muốn giết nàng, chỉ là muốn đánh một chút mắng ra miệng cho đỡ giận thôi, ngươi nghĩ rằng ta lòng dạ độc ác như vậy?" Con ngươi Lạc Đại phu nhân chuyển động, bên môi lộ ra nụ cười lạnh lùng: "Chẳng qua là nha hoàn Thúy Chi bên người nàng, có thể không giữ được, đầu cứng như vậy, còn không sợ trời không sợ đất, một lòng che chở chủ tử, ta không chỉnh nàng không được."

Trong lòng Lạc Đại lão gia buông lỏng mấy phần, chỉ là một nha hoàn thôi, nàng thích làm sao hả giận thì làm thế đó đi, nhưng mà... Lạc Đại lão gia có vài phần khẩn trương, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nàng cũng chớ có hạ thủ ác quá, trong nhà vô duyên vô cớ chết một nô tỳ, truyền đi thì không tốt, ta đang trong thời điểm quan trọng, nàng chú ý nhiều chút!"

Lạc Đại phu nhân cắn chặt môi, có vẻ không vui: "Chẳng qua chỉ là một nô tỳ, ký là văn tự bán đứt, một bị đánh gậy đánh chết thì có sao? Mạng của nàng ngược lại toàn bộ nắm trong tay ta."

"Thúy Chi là nô tỳ Tiền gia, khế ước bán thân của nàng có thể không ở trong tay nàng, lại nói đánh chết nô tỳ, nếu có người kiện ra quan phủ, Lạc gia chúng ta cũng mất mặt!" Lạc Đại lão gia thở dài một cái: "Nàng có còn muốn làm cáo mệnh phu nhân hay không? Lúc này ít gây rắc rối cho ta."

Lạc Đại phu nhân nhíu mày một cái, hất tay hắn đi về trước: "Trong lòng ngươi lúc nào cũng nghiêng về Tiền thị kia, ta chỉ là một khối bùn, còn nàng là mây trên trời, ngay cả nô tỳ nàng mang tới, ta không thể động một đầu ngón tay!"

"Nàng đang nói cái gì!" Lạc Đại lão gia đuổi theo, kéo tay Lạc Đại phu nhân lại: "Nếu ta nghiêng về Tiền thị, khi đó sẽ qua lại với nàng? Nàng cũng không nhìn một chút, nhiều năm như vậy ta đối với nàng thế nào! Muốn đối phó một người, cần gì nhất định phải đánh chết nàng mới xem như hả giận? Cũng không thiếu phương pháp có thể dùng, vừa không khiến người ta bắt được nhược điểm, vừa có thể nhìn nàng chịu khổ cả đời."

Ánh mắt Lạc Đại phu nhân sáng lên, xoay người lại, mặt hiện lên ra nụ cười: "Vậy ngươi nói một chút, nên làm gì?"

"Đối phó nữ nhân, chẳng lẽ biện pháp tốt nhất không phải để nàng gả cho một nam nhân hỏng bét?" Lạc Đại lão gia nói âm trầm, trong mắt lóe ra ánh sáng sung sướng.

Hắn đã muốn chấm mút Thúy Chi mấy năm trước rồi, kết quả bị Thúy Chi đánh một gậy, còn bẩm báo với Lạc lão phu nhân. Mặc dù Lạc lão phu nhân cảm thấy không phải chuyện lớn gì, nhưng vẫn kêu hắn qua nói mấy câu: "Thúy Chi là Tiền Thị để lại chiếu cố Nghi Nha Đầu, nàng không vui, ngươi cũng đừng làm khó coi, ngươi không phải đã có một Trần di nương rồi sao ? Cần gì phải ôm luôn nha đầu còn lại của Tiền thị? Trong phủ này còn rất nhiều nha hoàn, muốn cất nhắc một đứa làm di nương, còn sợ không có người nguyện ý? Cần gì phải dùng sức mạnh?"

Vừa mới thành thân chưa tới một tháng, nha hoàn hồi môn của Tiền thị là Thúy Ngọc không nhịn được lén lút ra ám hiệu, hắn ngủ với Thúy Ngọc, trong Lạc Phủ nhiều ra một Trần di nương, Lạc Đại lão gia xem thường, nhưng Lạc lão phu nhân nói như vậy, cũng không tiện chống đối mẹ, chỉ có thể lại ngủ với một nha hoàn sắc đẹp khá một chút, cất nhắc nàng làm Lý di nương.

Có thể là dưới đáy lòng còn tồn một chút oán khí, không biết phải trái, lại không muốn cùng mình, đúng là thứ có mắt không tròng!

Lạc Đại phu nhân muốn trừng phạt Thúy Chi, Lạc Đại lão gia cầu còn không được, nhưng Thúy Chi không thể chết được, chỉ có thể từ từ nhục nhã nàng. Hắn muốn xem nàng bị hành hạ, để cho nàng hối hận mình có mắt không tròng, di nương êm đẹp không muốn làm, cuối cùng lại rơi vào trong bùn bị giẫm đạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.