Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 34: Trên đời vô xảo bất thành thư



Đều nói không có chuyện không thành sách, chuyện trên đời này còn xảo hơn trong sách viết.

Dương Bảo Trụ đứng ở cửa lôi kéo y phục Dương Nhị phu nhân giác nói một trận, nha hoàn bên cạnh nghe nói Nhị thiếu gia chuẩn bị tìm một người thích hợp cho nha hoàn thiếp thân của Lạc đại tiểu thư, không khỏi đồng loạt nở nụ cười: "Sao Nhị thiếu gia lại quản tới chuyện này rồi?"

Có một ma ma quản sự cười tới: "Ồ, thật là trùng hợp, ta vừa vặn có một người thích hợp!"

Dương Nhị Phu nhân kinh ngạc nói: "Đúng là xảo (trùng hợp) như vậy?"

"Có thể không phải sao?" Ma ma kia mặt mày hớn hở nói: "Em trai ta, chính là người đánh xe của Lạc gia, mọi người cũng gọi hắn Phúc bá đó! Hắn có con trai 23 rồi, ở bên ngoài đút lót làm công nhật, không làm việc trong Lạc Phủ. Bởi vì đôn hậu biết điều, không nói sao, gặp qua mấy cô nương, người ta coi thường hắn, ngại cha của hắn là làm người hầu chon người ta sai sử, chê hắn nhà nghèo, hôn sự cứ trì hoãn mãi, nghĩ như thế, không vừa vặn sao !"

Ma ma kia tính toán, Thúy Chi coi như là có một chuyện vững vàng, mỗi tháng một lượng bạc là không chạy thoát, tết nhất, nhìn một chút Lạc đại tiểu thư có khen thưởng hay không. Nàng làm việc trong Lạc Phủ, trong nhà có thể tiết kiệm một khẩu phần lương thực, còn có thể kiếm bạc về, còn không phải trời đất tạo nên 1 mối tốt hôn sự sao ?

"Cái này... cũng coi như môn đăng hộ đối, chẳng qua là không biết cháu ngươi có nguyện ý hay không." Dương Nhị Phu nhân nhíu mày một cái: "Dù sao Thúy Chi cũng hai mươi hai rồi, tuổi tác cũng coi như lớn."

"Nguyện ý nguyện ý!" Ma ma kia cười toe toét: "Cháu ta nói, chỉ cần là tâm địa tốt, có hiếu với cha mẹ là được, tuổi tác lớn một hai tuổi cũng không sao, huống chi còn là nhỏ hơn hắn một tuổi!"

"Vậy là thành!" Bảo Trụ vui mừng kêu: "Nghe ngươi nói vậy, cũng là một người tốt."

"Ai nha nha, thật là người tốt! Phu nhân ngài thấy cũng biết!" Ma ma mặt đầy gió xuân: "Như thế rất tốt, đợi một hồi ta đi tìm tiểu thúc tử, nói chuyện này với hắn !"

Dương Nhị Phu nhân hé miệng cười một tiếng: "Sao một người hai người lại vội vàng như vậy? Gấp cái gì? Ta về nhà trước nói với mẹ một chút —— chuyện này, lẽ ra không phải ta có thể chen mồm vào, đây là chuyện trong Lạc Phủ, ta là một ngoại nhân, đi phân phối tiểu tử giúp nha hoàn Lạc Phủ, đây tính là gì !"

"Mẹ, sao ngài lại là người ngoài? Ngươi không phải đi ra từ Lạc gia sao?" Bảo Trụ lôi Dương Nhị Phu nhân không buông tay: "Ngài hãy nói cùng bà ngoại, ở cửa thấy Phúc bá, bảo hắn hắn và con trai tới cầu hôn."

Nha hoàn bà tử môn "Xuy xuy " cười không ngừng: "Nhị thiếu gia, không phải Phúc bá nhờ ngươi nói, cho phép ngài có chỗ nào tốt? Sao lại cuống cuồng như vậy? Nếu cọc hôn sự này thành, không thể thiếu muốn Phúc bá cho ngài nhiều mấy cái hà bao!"

Bảo Trụ tâm tình tốt, mặc kệ bọn họ giễu cợt, chẳng qua là lôi cánh tay Dương Nhị Phu nhân hỏi không ngừng: "Mẹ, ngài đồng ý đi, được không ?"

Bảo Thanh bên cạnh cười nói: "Ca ca, huynh quấn mẹ như vậy, coi như không muốn đáp ứng cũng không có cách nào."

Đến Lạc gia, Lạc lão phu nhân thấy cháu ngoại và ngoại tôn nữ trở lại, cũng cao hứng, cho mỗi người một cái Hà bao nhỏ: "Bà ngoại cho các ngươi, cầm đi mua đèn lồng chơi!"

Bảo Trụ và Bảo Thanh cầm hà bao, cười hành lễ với Lạc lão phu nhân: "Chúng ta tìm Tương Nghi đi chơi!"

Buổi trưa Tết Nguyên Tiêu, Lạc Phủ chỉ còn Tương Nghi một đứa bé, mấy người còn lại đều đi theo cha mẹ về nhà mẹ đẻ, đến lúc ăn cơm tối mới về, Bảo Trụ và Bảo Thanh biết quy củ này, trực tiếp chạy đến viện Tương Nghi.

"Mới chớp mắt, Bảo Trụ đã lớn như vậy rồi." Lạc lão phu nhân nhìn bóng dáng dần khuất ngoài màn cửa, cười miệng toe toét: "Bảo Thanh cũng cao lên không ít, nhìn không giống đứa bé năm tuổi."

"Có thể không phải." Dương Nhị Phu nhân cười rất hiền thục, nàng cầm nắp chung trà trong tay, cúi đầu nhìn một chút, màu tổng hợp kia trong chung trà tựa hồ tuột màu, đoán chừng là bà tử bảo quản trong phòng bếp không cẩn thận, để cho mặt trời chiếu tới rồi. Chỉ là chung trà như vậy còn lấy ra đãi khách, quả thực mẹ cũng là quá keo kiệt, Lạc gia có thể thì nên thể hiện tốt một chút, đồ không nên lém như vậy, miễn cho bị người khác chê cười.

"Bà bà con thật là khách khí, lại đưa mấy hộp tổ yến linh chi như vậy tới, tốn không ít bạc của bà ấy." Lạc lão phu nhân cười thoải mái: "Có thể thấy con sống ở Dương phủ vẫn khiến bà vui mừng."

Dương Nhị Phu nhân chuyển tròng mắt: "Vui mừng không thể nói, bà bà đối với người rất hòa khí, mỗi con dâu đều phát như vậy."

Trong lòng nàng có vài phần lo âu, không phải mẫu thân lại nói chuyện để nàng đi mưu chức quan thay đại ca chứ. Dương lão phu nhân mặc dù đối với người hòa khí, nhưng không thích nhất là làm loại chuyện luồn cúi này, bà luôn nói cùng các nàng làm người phải chính trực, phải dựa vào đôi tay bản thân kiếm ra tiền đồ cẩm tú, ngàn vạn lần đừng nghĩ đến đường ngang ngõ tắt.

Dương lão phu nhân là công chúa tiên Hoàng sac91 phong, Dương lão thái gia đã từng làm Uy Vũ đại tướng quân, chính nhị phẩm quan, quả thực rất giỏi. Theo lý mà nói Dương đại lão gia dựa vào Tổ tiên thì có thể lăn lộn rất khá, nhưng Dương lão thái gia và Dương lão phu nhân lại buông tay mặc cho hắn tham gia khoa thi, dĩ nhiên một câu lời khen cũng không nói. Dương đại lão gia dựa vào bản lãnh của mình thi đậu Tiến sĩ, đầu tiên là bổ nhiệm bên ngoài, ở bên ngoài làm năm năm, năm ngoái có tài hoa được điều đến kinh thành, làm Tả Tự thừa trong Đại Lý Tựu, đây mới là chính ngũ phẩm quan đó.

Đại ca mình, cũng không biết hắn có học hay không, dùng hết khí lực mới được làm quan nhỏ trong nha môn Tri phủ Nghiễm Lăng, bây giờ muốn đi bên ngoài bổ nhiệm, làm Huyện lệnh một huyện, nào có chuyện nhẹ nhàng như vậy? Trong lòng Dương Nhị Phu nhân lén nói, còn không biết đại ca nhà mình bổ nhiệm bên ngoài, có thể làm ra chuyện tham ô hay không, đến lúc đó hư danh tiếng Lạc gia cũng không nói, liên lụy nàng ở Dương gia bị người xem thường.

Lập tức quyết định, bất kể Lạc lão phu nhân nói thế nào, nàng sẽ không đi mở miệng, tránh gây phiền toái cho mình.

Lạc lão phu nhân thấy con gái không mềm không cứng, thì đẩy chuyện mình muốn về, trong lòng lão đại mất hứng, ngồi ở chỗ đó nói: "Linh nhi, ngươi cũng không thay đại ca ngươi suy nghĩ một chút?"

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Dương Nhị Phu nhân có chút không thoải mái, dù sao mẹ đã nói, mình cũng phải tỏ thái độ mới được. Nàng chậm rãi uống một hớp trà, cúi đầu, trong lòng quay qua quay lại, mới chậm rãi nói: "Đại ca, chuyện này ta ghi ở trong lòng."

Ghi ở trong lòng là một chuyện, có đi nói hay không là một chuyện, Dương Nhị Phu nhân quyết định, trái phải không mở miệng với bà bà, tránh cho nàng coi thường mình.

Sinh hoạt ở Dương gia thật là thích ý, công công bà bà (bố chồng, mẹ chồng) cũng rất khoan dung, phu quân toàn tâm toàn ý, ngay cả một thông phòng cũng không có, một trai một gái cũng thông minh lanh lợi lại nghe lời, thời gian hài lòng thuận ý như vậy trải qua thật là thú vị, cần gì phải tự tìm phiền toái? Dương Nhị Phu nhân cười nhìn Lạc lão phu nhân: "Mẹ, vừa vặn con còn có chuyện nói cho ngài đây."

Lạc lão phu nhân cười híp mắt nhìn Dương Nhị Phu nhân: "Linh nhi, con nói đi, có chuyện cứ nói, chớ cùng mẹ nói lời khách sáo."

"Chuyện này, theo lý mà nói không nên là ta mà nói." Dương Nhị Phu nhân cười tủm tỉm nói: "Mới vừa ta đến chủ viện bên ngoài, vừa vặn thấy đánh xe Phúc bá. Hắn ở cửa đi tới đi lui, nhưng không dám đi vào."

"Phúc bá? Hắn có chuyện gì?" Lạc lão phu nhân rất là ngạc nhiên, Phúc bá này là một người biết điều, nửa ngày nghẹn không ra một câu, hắn muốn tìm mình là có chuyện gì?

"Ta hỏi một chút, hắn có con trai, năm nay 23 rồi, chọn trúng nha hoàn Thúy Chi trong phủ, nghĩ đến yêu cầu mẹ chỉ hôn sự." Dương Nhị Phu nhân cười hết sức vui vẻ: "Đều nói dắt hồng tuyến là làm việc thiện, ta nghĩ rằng mẹ lại muốn được công đức."

"Thì ra là chuyện này!" Lạc lão phu nhân xem thường: "Đi, gọi Thúy Chi đến, ta hỏi nàng một chút có nguyện ý không, nếu nàng nguyện ý, vậy thì được."

"Tương Nghi, chuyện xong rồi!" Bảo Trụ vui mừng hô lên: "Thật đúng là trùng hợp!"

"Chuyện thành ?" Tương Nghi không giải thích được nhìn một Bảo Trụ: "Chuyện gì?"

Bảo Thanh tế thanh tế khí nói: "Nghi tỷ tỷ không phải có nha hoàn muốn lập gia đình? Hôm nay mẫu thân của ta chọn cho nàng một nhà tốt!"

"Cái gì?" Mặt của Thúy Chi nhất thời đỏ một mảnh, nàng để chung trà xuống, xuôi tay đứng một bên, một đôi tay vặn y phục: "Ai nói ta muốn lập gia đình?"

"Ồ, ta nghe ca ca nói." Mắt to hắc bạch phân minh của Bảo Thanh nhìn về Bảo Trụ: "Ca ca, không phải huynh nói phải cho tìm một cửa hôn sự tốt cho Thúy Chi?"

Lúc này Tương Nghi mới phục hồi tinh thần lại, nàng đi tới bên người Thúy Chi, kéo tay của Thúy Chi, nói rất là thành khẩn: "Thúy Chi, ngươi chiếu cố ta nhiều năm như vậy, cũng trì hoãn chuyện của ngươi, ta thấy áy náy trong lòng, mới nhờ Bảo Trụ ca ca đi nói với mẹ hắn, muốn thay ngươi tìm một cửa hôn sự tốt."

Bảo Trụ gật đầu liên tục: "Đúng là một cửa hôn sự tốt! Phúc bá, ngươi không phải là không biết, con của hắn, trung hậu biết điều, còn không phải là người làm Lạc Phủ, là một người tự do, hôn sự như vậy coi là tốt chứ ?"

Mặt của Thúy Chi càng đỏ, đầu cúi thấp không dám nâng lên, mới vừa mở mắt, vừa vặn gặp ánh mắt của Tương Nghi. Nàng quẫn bách đích xoay đầu qua, không dám nhìn Tương Nghi, thanh âm thấp hơn ngày xưa vài phần: "Cô nương, chúng ta không phải nói muốn ở chung một chỗ cả đời ? Vì sao muốn đuổi ta đi?"

Tương Nghi ngạc nhiên nói: "Khi nào thì ta đuổi ngươi đi ? Ngươi thành thân, như thế có thể đến nơi này của ta làm việc, nha hoàn không thể làm, quản sự nương tử chung quy là có thể."

Lưu ma ma ở bên cạnh nghe cũng cười: "Thúy Chi, đây chính là chuyện thật tốt, nên nhận lời đi! Phúc bá là một người trung hậu, con của hắn khẳng định cũng không tệ! Có Dương Nhị Phu nhân bảo đảm cho ngươi, còn sợ không phải nhà tốt?"

"Ma ma..." Mặt của Thúy Chi càng đỏ, trong màu đỏ lộ ra màu tím, tựa hồ có thể rỉ ra giọt máu: "Ta..." Nói đến chỗ này, lại cũng không nói ra chữ thứ hai.

Lưu ma ma đặt tay trên vai Thúy Chi, hoan hoan hỉ hỉ: "Thúy Chi, ma ma cũng mừng thay cho ngươi."

Lưu ma ma đã từng gả cho người khác, lúc ấy gả là một quản sự tuổi còn trẻ trong Tiền phủ, vốn tưởng rằng là một nhân duyên mỹ mãn, thật không nghĩ đến nam nhân không phải là một người tốt, ăn uống chơi gái đánh bạc không tính là gì, còn đánh người. Uống rượu say thì đánh Lưu ma ma, chê nàng sinh ra không đẹp, chê nàng hơn nửa năm trong bụng không có động tĩnh, đến năm thứ hai, lại còn tiêu tiền nuôi một nha đầu nhà nghèo.

Cuộc sống này không có cách nào qua, Lưu mụ mụ và người đàn ông kia cùng cách, một lòng một ý hầu hạ mẫu thân của Tương Nghi, sau đó cũng không gả cho người khác. Mặc dù nói chính nàng gả không được tốt, nhưng vẫn là hy vọng Thúy Chi có một t nơi quy tụtố. Phúc bá nàng biết, con trai giống cha, con trai Phúc bá chắc cũng không tệ lắm.

"Thúy Chi, lão phu nhân gọi ngươi đi chủ viện." Ngoài cửa xuất hiện bóng dáng của Lục Nhược, cười tủm tỉm nhìn Thúy Chi: "Chuyện tốt, chuyện rất tốt!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.