"Không sai, quả nhiên là một người đẹp." Nhạc Tam nhìn xe ngựa lộc cộc đi xa, cười nước miếng đều chảy xuống.
Cô nương mặn mà như vậy lại có thể rơi vào trong chén (ý là cưới được ấy) mình? Thật là khiến người ta không thể tin được. Nhạc Tam dùng chân đá đá mảnh bùn trên đất, trong đầu quay qua quay lại, đại khái là đại phu nhân muốn thu thập Đại tiểu thư, cho nên trước tiên cần phải đuổi người bên cạnh nàng đi.
Bất kể thế nào, đây là ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, mình có thể mạnh mẽ có chỗ tốt hơn. Nhạc Tam khẽ hát từ từ bước đi ra, cho bà tử trông chừng cửa hông hai đồng tiền: "Đại phu nhân tìm ta có chuyện!"
Bà tử sờ tiền một cái, nghiêng người qua, vừa để cho Nhạc Tam vào nội viện, vừa nói nhỏ: "Hôm qua Hoàng ma ma mới tìm hắn, hôm nay hắn lại đi tìm đại phu nhân, không biết là có chuyện gì !"
Tương Nghi ngồi vào xe, tay chân lạnh như băng, trái tim nhảy dồn dập.
Vừa nãy nàng thấy người núp bên cạnh cửa hông, bỗng nhiên có dự cảm xấu. Mặc dù kiếp trước nàng cũng không biết kẻ vô lại cướp Thúy Chi đi là ai, nhưng nàng lại mơ hồ đoán được thân phận người này rốt cuộc là gì. Mơi sáng sớm, ai sẽ chạy đến ẩn núp sau cửa hông ? Ai sẽ một hai tròng mắt không chớp nhìn Thúy Chi ? Hắn nhất định là người đánh chủ ý lên Thúy Chi!
Tương Nghi chỉ cảm thấy tay mình ướt nhẹp một mảnh, cơ hồ sắp làm rách vạt áo trong tay, nàng cúi đầu, nhìn đôi giầy màu nâu sậm của Thúy Chi, bên trên thêu hai đóa hoa nhỏ màu hồng —— mặc dù thường ngày Thúy Chi nhìn tâm tĩnh như nước, giống như không có yêu cầu gì, nhưng từ trên giày thêu rất nhiều hoa có thể nhìn ra được, thật ra thì trong lòng nàng muốn có người thương yêu, có người vì nàng dựng lên một mái nhà, nhưng vì hầu hạ mình, nàng lại từ bỏ tất cả những thứ này.
Bất kể thế nào, thảm kịch kiếp trước tuyệt không thể phát sinh lần nữa, Tương Nghi cắn răng, hơn nửa tháng nay, Thúy Chi không thể lại theo nàng một đi đọc sách, vạn nhất dọc đường đi bị người uy hiếp đi, vậy phải làm thế nào?
Từ Tộc Học đọc sách về, Tương Nghi phân phó Phúc bá chạy xe tới phố nam: "Ta muốn chọn áo cưới cho Thúy Chi."
Phúc bá nghe thì cười hắc hắc: "Sao có thể làm phiền Đại tiểu thư!"
"Thúy Chi là nha hoàn của ta, nàng thân thiết hầu hạ mẫu thân của ta và ta nhiều năm như vậy, phải xuất giá rồi, ta đây làm chủ tự nhiên phải đưa ít đồ bày tỏ tâm ý." Tương Nghi cười giơ hà bao nhỏ lên: "Thúy Chi, bạc của ta không nhiều, ngươi ngàn vạn lần đừng chê bai."
Nàng cũng chỉ có năm lượng bạc, còn là tối hôm trước Lạc lão phu nhân sai người đưa tới, nhưng đồ trên phố nam rất tiện nghi, năm lượng bạc ước chừng có thể đủ để mua giá y.
Thúy Chi có chút ngượng ngùng, nhưng không tránh khỏi Tương Nghi nhõng nhẽo đòi hỏi, đi theo nàng vào cửa hàng may, bà chủ nghe Tương Nghi nói muốn mua áo cưới cho nha hoàn của mình, ánh mắt cười cong cong như trăng non: "Ôi ôi ôi, vị tiểu thư này thật đúng là có lòng tốt, nha hoàn xuất giá còn tặng áo cưới !"
Tương Nghi có vài phần ngượng ngùng, cầm hà bao : "Chẳng qua là không bao nhiêu bạc, bà chủ nhìn một chút có trong vòng năm lượng bạc hay không."
Thúy Chi cuống quít ngăn trở: "Sao lại dùng năm lượng bạc? Hai lượng là đủ rồi!"
Hai chủ tớ người tranh chấp một lúc lâu, lúc này mới nghe Thúy Chi nói, chọn một cái áo cưới hai lượng bạc. Thúy Chi đưa tay sờ chất vải đỏ thẫm kia, thở dài một cái: "Đâu có cần cô nương mua cho ta y phục tốt như vậy, hai lượng bạc, không ăn không uống muốn hai tháng đó!"
Bà chủ cười thay Thúy Chi gói đồ lại: "Cô nương, thành thân này là đại nhân sinh sự, cả đời chỉ có một lần như vậy, đương nhiên ngươi phải để mình nhìn kim quý một chút! Đồ trong cửa hàng của ta rất tiện nghi, không nói giá cao với ngươi, chất liệu được, thêu thùa cũng tinh xảo, ngươi đi nơi khác, tìm không được y phục tốt như vậy đâu!"
Thúy Chi hé miệng cười một tiếng, ôm y phục kia vào trong ngực, sắc mặt hồng hồng, như có đám mây xẹt qua. Tương Nghi thấy bộ dáng kia của nàng, biết trong lòng nàng thật ra rất hài lòng, cũng mừng thay cho nàng, trả bạc kéo tay của Thúy Chi: "Chúng ta về phủ để cho Lưu ma ma nhìn."
Vừa mới về viện, Linh Lung liền chạy tới: "Thúy Chi, đại phu nhân kêu ngươi đi qua."
Linh Lung liếc mắt nhìn Tương Nghi, mặc dù không như thường ngày không để người vào trong mắt, nhưng rất ngạo mạn như trước: "Đại tiểu thư, đại phu nhân để cho nô tỳ tới truyền lời, nếu Đại tiểu thư không để Thúy Chi đi qua, vậy kính xin Đại tiểu thư tự đi nói cùng đại phu nhân, chớ để cho nô tỳ trở về chịu trách phạt."
"Ngươi chịu hay không chịu trách phạt là chuyện của ngươi, có liên quan gì với ta?" Tương Nghi nhìn chằm chằm Linh Lung lạnh lùng cười: "Thúy Chi là nha hoàn của ta, ta không để cho nàng đi, thì nàng không thể đi."
"Đại phu nhân là mẹ Đại tiểu thư." Linh Lung giận đùng đùng nói một câu, phất tay áo rời đi, nàng chạy thật nhanh, chỉ nhìn thấy xiêm y màu đỏ thoáng một cái lập tức không thấy bóng dáng.
"Cô nương, không bằng để cho nô tỳ đi đến chỗ đại phu nhân nhìn một chút xem là chuyện gì, ngài làm như vậy chỉ sợ không được, đại phu nhân tức giận sẽ tới tìm ngài gây họa." Thúy Chi thấy thần sắc quật cường của Tương Nghi, trong lòng có chút kỳ quái, không biết vì sao Cô Nương nhất định ngăn mình: "Cô nương, nô tỳ đi xem một chút sẽ tới."
Lưu ma ma vốn cầm áo cưới Thúy Chi nhìn không ngừng, nghe thấy bên ngoài ồn ào, cũng chạy vội ra, đưa tay kéo Tương Nghi: "Đại tiểu thư, để cho Thúy Chi đi xem một chút, còn có thể có chuyện gì?"
Tương Nghi gấp gáp nước mắt sắp rơi xuống, Lưu ma ma và Thúy Chi không biết nguyên nhân, nhưng nàng biết, nhất định là người buổi sáng kia, tên đầu chuột hoãng mục đó, Lạc Đại phu nhân muốn gả Thúy Chi cho hắn! Còn không biết tên vô lại đó có chờ sẵn trong viện Lạc Đại phu nhân không.
"Không thể đi không thể đi!" Tương Nghi ôm Thúy Chi không buông tay, bên Lạc Đại phu nhân kia chung quy phải ứng phó mới được. Tương Nghi suy nghĩ một chút: "Ma ma, nếu không ngươi đi qua nghe ngóng xem mẫu thân của ta có phân phó gì? Cứ nói thân thể Thúy Chi không thoải mái, ta mới không để cho nàng đi."
Lưu ma ma gật đầu một cái: "Cứ như vậy đi, lão nô đi nhìn một chút."
Tương Nghi buồn bã nhìn bóng lưng Lưu ma ma, trong lòng ê ẩm một trận, mặc dù nàng nghĩ không muốn dẫm lên vết xe đổ, nhưng nhìn tình huống bây giờ, nàng bước đi khó khăn liên tục, như trên bang mỏng. Trên tay không có bạc, chỉ có hai người làm trung thành, còn thỉnh thoảng bị người mưu hại đến muốn bắt đi, thật là khiến người sốt ruột.
Thúy Chi có chút kỳ quái, hôm nay cô nương đúng là khác thường, nàng đi gặp đại phu nhân một chút cũng không sao, vì sao nhất định phải ngăn nàng ? Nàng nhéo tay Tương Nghi một cái: "Cô nương, chúng ta đi vào ngồi một chút."
"Lạc Tương Nghi." Còn chưa chuyển bước chân, ngoài cửa liền truyền tới tiếng gầm: "Lá gan ngươi thật là lớn, lại dám lừa bịp ta!"
Trên y phục đỏ thẫm có thêu mấy đóa kim hoa, trên đường chợt lóe chợt lóe sáng lên, Lạc Đại phu nhân nổi giận đùng đùng đi tới, giương tay phất qua, nhắm tới gương mặt của Tương Nghi.
Thúy Chi mau chóng bước tới một bước, ngăn phía trước Tương Nghi, một cái tát kia của Lạc Đại phu nhân, vừa vặn rơi trên mặt của nàng, trong khoảnh khắc liền đỏ một mảng lớn. Thúy Chi bụm mặt, thấp giọng nói: "Đại phu nhân, là nô tỳ không tốt, không kịp thời tới."
Nước miếng Lạc Đại phu nhân phun thẳng, một chút xíu rơi xuống bên trên tóc Thúy Chi: "Ta gọi ngươi qua, là để mắt ngươi, còn dám làm bộ làm tịch với ta ! Tiểu kỹ nữ không biết xấu hổ, trong đôi mắt cũng chỉ có hạt đậu kia không có ta hay sao?"
Tương Nghi nghe thấy trong lòng tức giận, Lạc Đại phu nhân mắng thật là quá thô tục rồi, lúc trước nghe quen cũng không để trong lòng, nhưng lần này nghe thấy, nàng mắng như vậy, có khó chịu không nói ra được. Nghe nói khi Lạc Đại phu nhân còn nhỏ, Cao gia còn chưa phát đạt như hôm nay, Lạc Đại phu nhân là đứng cửa phòng nghe những bà thím kia nước miếng văng tung tóe chửi đổng mà lớn lên, chờ đến khi bảy tám tuổi, Cao gia bỗng nhiên phát đạt, mua nhà mua đất mua cửa hàng, chỗ chơi đùa của nàng cũng dời từ trên đường đến hậu viện, mà dù sao khi còn bé đã thành thói quen không sửa đổi, cho dù là Cao phu nhân, cũng là mở miệng một tiếng tiểu đồ đĩ treo bên mép.
Lạc Đại phu nhân thấy mình mắng một trận, mắng chủ tớ trong phòng này thấp đầu, trong lòng đắc ý, chỉ Thúy Chi nói: "Ngươi tiểu lãng hóa này, vốn ta muốn nâng đỡ ngươi, không nghĩ tới ngươi lại dám không tới ta trong viện! Hôm nay ta tới chính là nói cho ngươi biết, ta có một cửa hôn sự hợp ý, trong Lạc Phủ chúng ta Nhạc Tam, đi cầu ta cho hắn chỉ cưới ngươi. Vội vàng dọn dẹp một chút chuẩn bị xong, mấy ngày nữa là thành hôn."
"Cái gì?" Thúy Chi ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt: "Đại phu nhân, ngươi nói cái gì? Hôn sự?"
Lạc Đại phu nhân gật đầu một cái: "Ngươi cũng hai mươi hai rồi, chẳng lẽ cả đời này không lấy chồng? Giờ có người muốn cưới, ngươi nên cám ơn trời đất vui mừng gả qua mới đúng, sao ngược lại không vui, chẳng lẽ ngươi không muốn?"
Thúy Chi trợn to hai mắt lắc đầu một cái: "Đại phu nhân, ta là không muốn."
"Tốt nhỉ, ta chỉ hôn sự cho ngươi, ngươi còn có thể nói một chữ không?" Lạc Đại phu nhân giận đến toàn thân run rẩy: "Hoàng ma ma, mau mau đi lấy cây gậy đến, để ta đánh chết nô tỳ không nghe lời này."
Tương Nghi cuống cuồng, đẩy Thúy Chi một cái, nói: "Mẹ, không phải Thúy Chi không muốn, là nàng hôm qua mới định thân, tổ mẫu tự mình chấp thuận, ngươi tới trể."
"Cái gì?" Lạc Đại phu nhân vuốt vuốt tay áo một cái: "Ngươi dỗ ai? Hôm qua nàng đã định thân trùng hợp như vậy ? Ta không tin!"
"Nếu mẹ không tin, có thể đi hỏi tổ mẫu." Tương Nghi thấy Lạc Đại phu nhân không có bộ dạng tức giận rống rống như ban đầu, hơi chút ổn định tâm thần, đứng bên người Thúy Chi: "Đây là chuyện thật không giả, giả cũng thật không được, ta có nói láo hay không, mẹ đi chủ viện một chuyến thì biết rõ." Ánh mắt của nàng nhìn chăm chú vào Lạc Đại phu nhân: "Ta nghĩ rằng trong Lạc Phủ này, hẳn là tổ mẫu lớn nhất chứ ? Nàng chỉ hôn sự cho Thúy Chi là đã định xuống, sao có thể sửa đổi? Tương Nghi biết mẹ có tâm tư thương tiếc xuống người của ta, vì sao không mở miệng trước? Giờ mới nói, không phải muốn đánh mặt mũi của tổ mẫu sao?"
Lạc Đại phu nhân ngẩn người tại đó, nửa ngày cũng không nói gì, Hoàng ma ma bên cạnh nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Phu nhân, chỉ sợ chuyện này là thật, Đại tiểu thư chỉ là hài tử sáu tuổi, sao dám nói láo? Chúng ta nên thảo luận kỹ hơn mới đúng."
"Hừ, chúng ta đi." Lạc Đại phu nhân hung tợn nhìn Tương Nghi, hất ống tay áo một cái, tức giận xoay người rời đi, Hoàng ma ma cuống quit đuổi theo: "Phu nhân đi chậm một chút, cẩn thận dưới chân!"
Tương Nghi "Ai nha" một tiếng, lúc này mới thư giản toàn thân, sờ quần áo trong trên người một cái, mồ hôi ướt nhẹp. Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thúy Chi, nàng đang ngơ ngác đứng đó, sắc mặt trắng bệch.