Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 43



Edit: rinnina

Gió nhẹ nhàng thổi phất phơ, làm lay động cây trâm lưu tô trên đầu Dương lão phu nhân, tiếng vang lanh lảnh trong gió, hòa lẫn vào tiếng chim hót trong vườn khiến người nghe thoải mái.

Mắt Dương lão phu nhân nhìn thẳng, gằn từng chữ: "Cả đời ta, thống hận nhất là những kẻ lòng dạ ác độc kia, giở trò trong tối, không thể nhìn nhất là người nhỏ yếu bị người ta khi dễ. Lạc đại tiểu thư, con đừng gấp, ta bảo đảm nha hoàn của con sẽ thuận thuận đương đương lập gia đình."

Tương Nghi cảm kích không thôi, ngồi bên Dương lão phu nhân, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nếu Dương lão phu nhân là tổ mẫu của mình, như vậy sẽ tốt biết bao, chỉ tiếc tổ mẫu của mình Lạc lão phu nhân luôn có vẻ mặt cao cao tại thượng kia, dường như người khác thiếu bà hơn mấy ngàn lượng bạc, vì vậy khi mình nói chuyện với bà phải cẩn thận từng li từng tí.

"Dương lão phu nhân, Tương Nghi còn có một vấn đề muốn thỉnh giáo." Đồ cưới của mẹ, dù thế nào mình cũng phải điều tra rõ ràng, nhưng phải điều tra thế nào, đầu óc nàng rất mơ hồ. Tương Nghi nghĩ tới nghĩ lui, Dương lão phu nhân kiến thức rộng, có thể chỉ điểm một, hai cho nàng thì tốt.

"Mẹ của ngươi là người Tiền gia Hoa Dương?" Dương lão phu nhân nhíu mày một cái: "Là chi nào của Tiền gia ?"

"Chẳng lẽ Dương lão phu nhân còn biết mẹ Tương Nghi?" Lòng Tương Nghi vui mừng, không nghĩ tới lại là cố nhân.

Dương lão phu nhân lắc đầu: "Cũng không biết, chẳng qua là chị em dâu của con gái ta, cũng xuất thân từ Tiền gia Hoa Dương."

Tiền gia Hoa Dương chính là đại tộc, nhiều năm tầng tầng phân xuống, chủ chi coi như thịnh vượng, chẳng qua là dòng chi thứ đã dần dần suy thoái, có mấy chi ngay cả dân thường cũng không bằng, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào trong tộc cứu tế mới có thể sống. Nếu mẫu thân của Tương Nghi xuất thân từ chủ chi, vậy nhất định điền trang cửa hàng đều có, không thể thiếu, nếu là từ dòng thứ ra ngoài, vậy thì chưa chắc.

" Khi Mẫu thân của con đến Lạc Phủ, mang theo hai ma ma, bốn nha hoàn thiếp thân, còn có mấy phòng của hồi môn." Tương Nghi hơi khẩn trương, tha thiết nhìn Dương lão phu nhân: "Chung quy không đến nổi một phân đất cũng không có chứ ?"

Dương lão phu nhân trầm ngâm nói: "Thoạt nhìn như vậy, cũng không tính nghèo. Như vậy đi, con nói tục danh của mẹ con cho ta, ta bảo Mạn Nương nhờ chị em bạn dâu của nó điều tra một chút, nhưng ta cũng không bảo đảm có thể tra ra, dù sao đồ cưới là một chuyện tư mật, chắc chắn sẽ không nói cho người khác nghe toàn bộ, coi như hỏi cẩn thận, tối đa cũng có thể hỏi đồ vật bên trên quang gánh đồ cưới, về phần tiền ép rương những thứ kia, con phải đi hỏi lão nhân bên cạnh bà ngoại con mới được."

Tương Nghi cúi đầu, sắc mặt khó xử: "Con từng yêu cầu tổ mẫu với, nhưng bà không để cho con về Hoa Dương, nói đường xá lắc lư, thân thể con không chịu nổi, còn nói người bên Ngoại Tổ con đều không tốt, bảo con đừng về."

"Con cũng sắp bảy tuổi rồi, còn chưa về nhà Ngoại Tổ?" Dương lão phu nhân cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, nhướng mày nhìn Tương Nghi: "Nhà Ngoại Tổ con cũng không có người qua nhận thân ?"

Trong lòng Tương Nghi đau xót, lắc đầu một cái: "Không có, bà ngoại con qua đời, ông ngoại mới cưới vợ kế, căn bản không nghĩ đến con, nghe nói mấy cậu của con, hình như cũng không tốt..."

"Dù thế nào đi nữa, cũng không tới mức này." Dương lão phu nhân suy nghĩ một chút, nặng nề gật đầu một cái: "Trong này, nhất định là có manh mối gì đó."

" Manh mối?" Tương Nghi cả kinh, trong khoảnh khắc nhớ tới chuyện sau khi mẹ chết, Chu ma ma quản hòm xiểng không lâu sau này cũng qua đời, còn có mấy nha hoàn bà tử bị xử lưu đày, hình như trong này có rất nhiều bí ẩn, Tương Nghi giống như đi đến trước một căn nhà bốn bề là tường, muốn đi ra ngoài, lại tìm không được cánh cửa.

"Nhất định có manh mối." Dương lão phu nhân thương hại nhìn Tương Nghi, ý vị thâm trường nói: "Lúc nào con cũng phải để ý, chỉ sợ tổ mẫu kia của con, cũng không phải núi dựa của con đâu."

Tương Nghi ra một thân mồ hôi, cẩn thận nhớ lại gương mặt của Lạc lão phu nhân, lông mày đi xuống, khóe miệng có hai nếp nhăn thật sâu, giống như muốn kéo miệng của bà xuống. Có vài lần, khi Tương Nghi thỉnh an Lạc lão phu nhân, thấy bà hí mắt, như có tinh quang lộ ra từ khóe mắt, khá có thâm ý.

Ban đầu nghĩ rằng bà thấy được giá trị của mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, hoặc là bà đang từng bước tính toán.

Kiếp trước, sau khi Lạc lão phu nhân chết, Lạc Phủ phân gia, Tam phòng Lạc gia đột nhiên có ngày tốt, mua xe mua nô, Lạc Tam phu nhân đeo vàng đeo bạc, vinh hoa phú quý, nàng không có việc gì thì châm chọc phòng lớn Lạc thị, cực kỳ đắc ý, giống như muốn so sánh với Lạc Đại phu nhân. Hơn nữa Lạc Tam lão gia ra một số bạc lớn biếu quan, sau đó vì cơ duyên đến, được bổ nhiệm bên ngoài, Tam phòng Lạc thị từ nay phong sinh thủy khởi.

Chẳng lẽ... Lạc lão phu nhân che giấu đồ cưới mẫu thân, đưa cho con trai nhỏ bà thương yêu nhất ? Trên trán Tương Nghi ra một tầng mồ hôi dầy đặc, trong lòng như có mười triệu con kiến đang gặm ăn, bủn rủn không chịu nổi. Ý nghĩ này bỗng nhiên mọc rễ trong lòng nàng, như dây leo nhanh chóng phát triển, quấn nàng thật chặt, không có cơ hội thở dốc.

Nếu là suy nghĩ của nàng là thật, vậy Chu ma ma là do Lạc lão phu nhân hạ độc thủ, nha hoàn bà tử bị người gài tang vật lưu đày, lại không có đối chứng, giờ trong tay nàng chỉ có Lưu ma ma và Thúy Chi —— còn có một Thúy Ngọc.

Chẳng qua là Thúy Ngọc kia đã làm di nương của Lạc Đại lão gia, cho dù nàng biết gì đó, cũng sẽ không nói với mình! Tương Nghi siết quả đấm, âm thầm hạ quyết tâm, dù thế nào, nhất định mình phải biết rõ chuyện này! Bây giờ Thúy Chi xuất giá là được, nàng không cần mỗi ngày ở trong Lạc Phủ, phái nàng đi Hoa Dương một lần, đi về chỉ mất bốn năm ngày, chỉ cần mình không nói, ai trong Lạc Phủ cũng không chú ý tới một tẩu tử tầm thường!

"Lạc đại tiểu thư, con đã nghĩ xong đối sách?" Dương lão phu nhân thấy Tương Nghi cắn môi, trong mắt hiện lên thần sắc kiên định thì khẽ mỉm cười: "Có một số việc, cần phải mạnh tay làm, nếu cứ mơ hồ bỏ qua như vậy, không chừng sẽ thành tiếc nuối cả đời."

"Dương lão phu nhân, con hiểu rồi." Tương Nghi đứng dậy, hành một đại lễ thật sâu: "Nói chuyện với Dương lão phu nhân một lát, Tương Nghi thu hoạch rất nhiều, cảm kích vô cùng."

Dương lão phu nhân vội vàng kéo tay Tương Nghi, để nàng đứng thẳng người: "Lạc đại tiểu thư cần gì phải khách khí như vậy! Tuy ta có tôn nữ ngoại tôn nữ*(cháu gái nội và cháu gái ngoại), nhìn thấy Lạc đại tiểu thư, vẫn cảm thấy trong lòng thân thiết, xon com như tôn nữ của mình, sau này Lạc đại tiểu thư có chuyện gì chỉ cần tới tìm ta hỗ trợ, chỉ cần có thể làm được, ta sẽ xuất thủ." (tội Nghi tỷ quá, Dương lão phu nhân đang thương hại tỷ ko có ai dựa vào, ba như thế, mẹ kế như vậy, bà nội thế đó, là tui chắc tui chết sớm cho rảnh nợ)

Tương Nghi gật đầu một cái: "Cám ơn Dương lão phu nhân hỗ trợ, sau này nếu Tương Nghi có chuyện phiền toái gì, nhất định sẽ đến tìm Dương lão phu nhân, mong lão phu nhân chỉ điểm một, hai." Vẻ mặt Tương Nghi chân thiết* (chân thành tha thiết) nhìn Dương lão phu nhân nói: "Lão phu nhân, Tương Nghi còn có một thỉnh cầu, nếu lão phu nhân xem Tương Nghi như tôn nữ của mình, sau này trực tiếp kêu tên Tương Nghi là được."

"Con rất có hiểu biết, xác định nhanh như vậy." Dương lão phu nhân hài lòng gật đầu: "Như thế rất tốt, ta thích người tâm can thủy tinh, những thứ ngu xuẩn kia, thì sẽ không được ta xem trong mắt."

Thúy Chi thuận thuận đương xuất giá, điều Tương Nghi không nghĩ đến là, người Dương phủ phái tới hộ tống, cuối cùng là do Dương lão thái gia mang theo đến.

Ngày mùng 2 tháng 2, sáng sớm Thúy Chi đã tới bái biệt Tương Nghi, nàng chải búi tóc cô dâu, mặc bộ áo cưới màu đỏ sậm kia, trong tay cầm một bọc đồ, đó là tất cả đồ cưới của nàng.

Đều nói cô dâu mới xinh đẹp nhất, quả là như thế, hôm nay Thúy Chi nhìn đẹp hơn thường ngày vài phần. Tương Nghi để cho Lưu ma ma kia lấy ba lượng bạc của mình ra ngoài: "Thúy Chi, ta cho ngươi tiền ép rương."

Thúy Chi vội vàng từ chối, đây là toàn bộ gia sản của Đại tiểu thư, sao mình có thể nhận!

"Không sao, ngươi cầm đi, tiền tiêu hàng tháng tháng hai sắp phát rồi." Tương Nghi thả bạc kia vào trong bàn tay Thúy Chi: "Ngươi hầu hạ ta nhiều năm như vậy, ta đây làm chủ tử sắp đưa ngươi đi, quả thực hổ thẹn, ngươi cầm đi, ít nhiều gì cũng là mấy lượng bạc."

Thúy Chi ngậm lệ nhìn Tương Nghi, môi động hai cái, cũng không biết nên nói gì cho phải. Lưu ma ma cười đỡ nàng: "Ngươi mau cất bạc, người đón dâu sẽ tới, chúng ta đưa ngươi đi cửa hông."

Tương Nghi mang theo Lưu ma ma và Liên Kiều đưa Thúy Chi bên cạnh cửa hông, lại thấy bên ngoài có một đám người chờ sẵn, ngoại trừ con trai Phúc bá – Toàn Quý mặc một thân quần áo mới đứng ở cửa, còn có bảy tám người đứng cạnh hắn, dẫn đầu là Dương lão thái gia.

"Dương lão thái gia ?" Tương Nghi ngạc nhiên đến ánh mắt cũng trợn tròn: " Tại sao ngài lại tới?"

Dương lão thái gia cởi mở cười một tiếng, chỉ chỉ mấy người bên người: "Ta ở nhà nhàn rỗi không chuyện gì làm, mang bọn họ đi ra dạo một chút. Thế nào, nha hoàn của con sắp thành hôn? Có thể đi theo uống ly rượu mừng hay không?"

Ban đầu Toàn Quý còn không giải thích được, không biết nhóm người này đi theo hắn đứng ở cửa hông chờ là có ý gì, nghe Dương lão thái gia nói như vậy, vui sướng hớn hở nói: "Chỉ cần lão thái gia không ngại là được." Hắn vỗ con lừa nhỏ bên người một cái: "Thúy Chi, nàng ngồi lên đi!"

Thúy Chi xoay mặt nhìn Tương Nghi, trong lòng hơi khó chịu khi phải chia lìa, đưa tay ôm nàng lên, ôm nàng vào trong ngực: "Cô nương, cô nương, ta thật không bỏ được ngài."

Tương Nghi duỗi tay ôm lấy cổ của Thúy Chi, ôn nhu nói bên tai nàng: "Thúy Chi, ngươi sống vui vẻ, ta cũng vui vẻ, ngươi đừng đau lòng, cũng không phải sau này thấy không gặp ta nữa, mau mau đi qua, đừng để Toàn Quý đợi lâu."

Thúy Chi cọ cọ mặt trên gương mặt Tương Nghi, lúc này mới đặt nàng xuống, lại phản phản phục phục (lặp lại nhiều lần) dặn dò Lưu ma ma Liên Kiều: "Cần phải chiếu cố cô nương cho tốt."

Lưu mụ mụ gật đầu nói: "Ngươi đi đi, cái này đương nhiên ta biết."

Thúy Chi lưu luyến không rời nhìn Tương Nghi, rồi mới chậm chạp đi đến cửa hông, Toàn Quý rất có kiên nhẫn chờ Thúy Chi lên con lừa, lúc này mới dắt con lừa đi về phía trước.

Dương lão thái gia phất phất tay với Tương Nghi: "Nha đầu, ta đi, con cứ yên tâm!"

Tương Nghi vịn cửa hông nhìn theo, đám người kia càng lúc càng xa, bóng người từ từ biến mất không nhìn thấy nữa.

“Phu nhân, phu nhân! Thúy Chi kia vững vững vàng vàng xuất giá rồi!" Hoàng ma ma hốt hoảng đi tới, đầu đầy mồ hôi: "Sáng sớm hôm nay đã ra cửa!"

"Còn Nhạc Tam thì sao?" Lạc Đại phu nhân nhướng mày: "Không phải bảo hắn mang một nhóm đi qua cướp cô dâu sao ? Chẳng lẽ hắn không muốn làm chú rễ, cũng không hành động ?"

"Ai nha nha, phu nhân!" Hoàng ma ma vỗ bắp đùi nói to: "Ngài không biết, Nhạc Tam kêu một đám người đưa qua chuẩn bị cướp cô dâu, chẳng qua không biết tại sao, Dương gia lão thái gia mang theo mấy đầy tớ nhà quan (chuyên đi theo hầu) đi trên đường, thấy Nhạc Tam cướp hôn, bắt hắn và kia nhóm lưu manh kia, giờ đã đưa cho Phủ Nha Nghiễm Lăng rồi!"

"Cái gì?" Mồ hôi hột trên trán Lạc Đại phu nhân tích tích chảy xuống, sắc mặt càng ngày càng trắng: "Có thể khai ta ra không?"

Hoàng ma ma vẻ mặt đau khổ nói: "Ai mà biết chứ! Những kẻ lưu manh đó, chỉ sợ là không thể chịu được hình cụ, đánh mấy gậy sẽ khai."

"Nhanh, nhanh, nhanh mang ngân phiếu đi Phủ Nha tìm lão gia, để hắn đi đút lót, ngàn vạn lần không thể nói tên của ta ra!" Lạc Đại phu nhân đè một tay trên bụng, mồ hôi lạnh nhễ nhại, thật vất vả gả vào Lạc Phủ, mình không thể làm hỏng thanh danh, truyền ra ngoài người khác sẽ nhìn mình thế nào.

Hoàng ma ma cầm ngân phiếu chạy ra ngoài thật nhanh, Lạc Đại phu nhân chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, tay chống ghế cũng không chịu được, toàn thân bủn rủn. Linh Lung bên cạnh nhào tới đỡ nàng: "Phu nhân, phu nhân, ngài sao vậy?"

Phu nhân nhà mình có thai, ngàn vạn lần không thể động khí hao tổn tinh thần, hại đến đứa bé thì không xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.