Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 48: Thiên hồi bách chuyển từng bước trước



Nắng sớm vừa lên, nhàn nhạt bao phủ trong vườn Lạc gia, hoa lê màu trắng, tuôn rơi theo gió, rơi xuống từ đầu cành, bốn phía rất yên lặng, ngay cả tiếng đóa hoa rơi xuống đất kia cũng nghe rõ ràng.

"Cô nương, ngươi nên nghỉ ngơi một trận, tối hôm qua không phải lão phu nhân bảo Tiểu Lục nói, bảo ngài an tâm nghỉ ?" Liên Kiều nhìn khoác áo kép trên người Tương Nghi, liều mạng khuyên can: "Ngài không cố gắng nghỉ ngơi, thương thế sao tốt lên được?"

"Liên Kiều, ta muốn đi Tộc Học đọc sách, cũng không thể trễ." Tương Nghi vừa nói, thì cảm thấy bên khóe miệng đau dữ dội, nói chuyện thật khó khăn.

"Cô nương, ngươi còn đi Tộc Học đọc sách?" Liên Kiều kinh hãi, đặng đặng đặng đi tới trước bàn trang điểm, bưng lăng kính tới: "Cô nương, tự ngài nhìn một chút, dáng vẻ thế này, sao có thể đi ra ngoài cho người ta thấy?"

Trong gương xuất hiện một gương mặt sung tấy, trên mặt có máu ứ đọng, còn có vết tích móng tay, ngổn ngang trên đó, giống như bàn cờ ca-rô. Tương Nghi nhếch nhếch miệng, vết sẹo kia cũng động đậy theo, giống như con rít bò tới bò lui trên mặt nàng, để cho nàng nhìn cũng giật mình.

Lạc Phủ này, thật không ở nổi nữa, nếu Lạc Đại phu nhân muốn gây sự với nàng, tự nhiên sẽ tìm chuyện ra. May mắn nàng vẫn tính là người ngay thẳng không làm chuyện mờ ám, cũng sẽ không bị hãm hại tới phải chết, chẳng qua là muốn đánh thì đánh muốn mắng cứ mắng.

"Ta đương nhiên phỉa đi học." Tương Nghi úp lăng kính xuống bàn, không nhìn tới mặt mình: "Ta phải để người ta biết, vị đại thiếu phu nhân Lạc gia này có bao nhiêu nhẫn tâm."

Kiếp trước bị Lạc Đại phu nhân khóa trong hậu viện, tùy tiện nàng đi bêu xấu mình, người tàn tật, dung nhan xấu xí, còn có chứng si mê [bệnh ngốc], thấy đàn ông trẻ tuổi lập tức không đi nổi nữa... Kiếp này mình phải xuống nước trước, để cho mọi người biết đến tột cùng Lạc Đại phu nhân là hạng người gì.

Trong Tộc Học Dương thị có không ít con em nhà giàu sang trong thành Nghiễm Lăng, để bọn họ về nói một chút, hiệu quả tự nhiên tốt nhất, không lâu lắm, tất cả mọi người sẽ biết Lạc Đại phu nhân kia cay nghiệt biết bao, khắt khe, khe khắt kế nữ. Tương Nghi ngồi trên ghế, tay cầm túi sách: "Mau mau trang điểm cho ta, rửa mặt nhẹ một chút, chỗ kia vẫn còn đau."

Liên Kiều thương tiếc nhìn nàng, xoay người ra ngoài bưng nước nóng, Lưu ma ma đứng bên người Tương Nghi thở dài một cái: "Cô nương, Đại lão gia nói cũng có đạo lý, sau này cô nương chớ có cứng đối cứng là được rồi."

Tương Nghi gật đầu một cái: "Ta biết." Nàng nghĩ một chút, nâng đầu ngón tay lên tính toán: "Ma ma, chắc Thúy Chi sắp về rồi chứ ?"

Thúy Chi thành hôn không bao lâu, Tương Nghi đã phái nàng len lén đi Hoa Dương, muốn đến nhà Ngoại Tổ tìm vị Lý ma ma kia hỏi cho rõ, Thúy Chi đã đi năm ngày rồi, còn chưa thấy bóng dáng của nàng, trong lòng Tương Nghi hơi nóng nảy, không biết đã xảy ra chuyện gì, lâu như vậy Thúy Chi còn chưa về.

"Có thể là trên đường có chuyện trì hoãn, Thúy Chi có tin tức nhất định sẽ về nói cho cô nương." Lưu ma ma đơn giản chải tóc cho Tương Nghi, Liên Kiều cũng bưng nước nóng vào, nhẹ nhàng lau mặt cho Tương Nghi, thay nàng sửa sang y phục, chủ tớ hai người rón rén đi ra ngoài.

"Cô nương, nô tỳ đã về." Cửa hông, Phúc bá ngồi trên càng xe, bên cạnh xe ngựa còn đứng một người, đó là Thúy Chi mấy ngày trước đi Hoa Dương, nàng nhìn qua hơi mệt mỏi, tinh thần coi như tốt, đôi mắt không có thần sắc mệt mỏi.

"Thúy Chi!" Tương Nghi kinh ngạc vui mừng đi qua: "Vừa nãy còn đang suy nghĩ ngươi cũng nên về..."

"Cô nương!" Thúy Chi ôm lấy Tương Nghi: "Trên mặt ngài thế nào? Sao lại thành bộ dáng này?"

Tương Nghi không nghĩ để nàng lo lắng, thấp giọng nói: "Hôm qua khi thả diều té lộn mèo một cái."

"Té lộn mèo một cái?" Thúy Chi không tin, buông tay ra, cẩn thận nhìn mặt Tương Nghi: "Cô nương ngài gạt ta làm chi, rõ ràng không phải té!"

Liên Kiều hầm hừ nói: "Là hôm qua đại phu nhân đánh!"

"Cái gì?" Thúy Chi nghe thấy thì nóng nảy, xắn tay áo: "Không được, ta phải tìm đại phu nhân lý luận, vì sao lại xuống tay ngoan độc như vậy với Cô Nương nhà chúng ta!"

Tương Nghi bận rộn giữ nàng lại: "Thúy Chi, ngươi đi cũng vô dụng, chẳng lẽ ngươi còn có thể đánh nhau với nàng? Chỉ sợ còn chưa đến gần nàng, Linh Lung Hoàng ma ma trước mặt nàng đã bắt được ngươi. Ngươi chớ có nóng nảy, nói cho ta đi Hoa Dương có tìm được Lý ma ma không."

Thúy Chi bị Tương Nghi liều mạng lôi kéo, khó khăn lắm mới dừng chân lại, nàng nhìn bốn phía, thấy không có ai, mới thấp giọng nói: "Nô tỳ đi Hoa Dương, người bên kia nói Lý ma ma được con trai đón xuất phủ đi hưởng phúc, bên trong Tiền phủ bây giờ người đi đi, đổi đổi, chỉ còn lại năm sáu người nô tỳ biết, hỏi tình huống một chút, bọn họ cũng không biết con trai của Lý ma ma ở đâu, vòng vo trong thành Hoa Dương hai ngày, vẫn không thể nào tìm được Lý ma ma." Trên mặt Thúy Chi có thần sắc khổ sở: "Cô nương, ta không thể nghe được, quả thực vô dụng."

"Không sao, chuyện này không trách ngươi được." Tương Nghi cầm tay của Thúy Chi, vỗ nhè nhẹ một cái: "Ít nhất ngươi biết bây giờ Lý ma ma đã với con trai hưởng phúc."

Mặc dù biểu hiện của nàng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng Tương Nghi lại vẫn có mấy phần cuống cuồng, biển người mịt mờ, đi đâu tìm Lý ma ma? Nếu mình có một số bạc lớn, thì có thể mướn mấy người rảnh rỗi đi Hoa Dương tìm Lý ma ma, nhưng bây giờ trong tay lại không có bao nhiêu bạc. Cũng chỉ có thể gác lại chuyện này trước, chờ mình góp đủ bạc, ký thác Thúy Chi và nam nhân của nàng ra mặt, mang vài người đến Hoa Dương tinh tế hỏi thăm.

Nhất định phải tìm được Lý ma ma, Tương Nghi cắn răng, nàng không tin đồ cưới của mẫu thân sẽ mộc mạc như vậy.

"Cô nương, khi ta đi Tiền phủ, bên kia đang náo muốn phân gia." Thúy Chi đỡ Tương Nghi lên xe ngựa, vừa tinh tế kể lể với nàng chuyện ở Tiền phủ: "Giờ Tiền phủ cũng là huyên náo đến mức không thể tưởng tượng nổi, sau khi lão thái gia cưới vị vợ kế kia, quả thực lợi hại, có thứ tốt gì đều thu vào tay, hai năm trước nàng sinh một đứa con trai, lão thái gia già còn có con, rất vui mừng, xem tiểu thiếu gia kia như kim quý, tự nhiên không khỏi coi nhẹ mấy vị lão gia khác, Nhị lão gia Tam lão gia thì thôi, tất cả đều là người trung hậu, nhưng Đại lão gia lại không phải là một kẻ ăn chay, mỗi ngày làm ầm ĩ trong phủ, lão thái gia bị hắn huyên náo đến phiền, dứt khoát chuẩn bị phân gia."

"Cậu ta... Thật vô lại như vậy?" Tương Nghi nghĩ tới lời nói của Lạc lão phu nhân, chỉ nói Tiền Đại lão gia rất hư, sợ mình tới Hoa Dương ăn thiệt thòi, cũng không biết kết quả xấu đến mức nào.

"Ngược lại cũng không thể nói quá xấu, ta thấy tốt hơn Đại lão trong phủ gia chúng ta nhiều!" Thúy Chi bĩu môi: "Chẳng qua là mê rượu, có bạc thích cầm đi vui đùa với hồ bằng cẩu hữu, đối với đại phu nhân vẫn đủ tốt."

Tương Nghi không nói gì, ngồi lên xe ngựa, trong lòng tiếc nuối, xem ra trong nhà Ngoại Tổ là không thể giúp mình, ông ngoại tập trung tinh thần trên vợ kế và con nhỏ, Cậu cả rượu ngon mê rượu, câu hai cậu ba trung hậu biết điều chắc chắn cũng nói không được cái gì, chỉ có thể là dựa vào bản thân đi liều mạng.

Đến Tộc Học, Hoàng Nương Tử thấy dáng vẻ kia của nàng, kinh hãi: "Lạc đại tiểu thư, ngươi làm sao?"

"Ta té lộn mèo một cái." Tương Nghi né tránh, không dám nhìn ánh mắt dò xét của Hoàng Nương Tử, lộ ra vài phần chột dạ.

"Té lộn mèo một cái? Sẽ không chứ ?" Hoàng Nương Tử kéo Tương Nghi không để nàng đi : "Ta tới nhìn một chút."

"Tương Nghi, ngươi làm sao?" Mấy vị Dương gia tiểu thư nàng quen trong Tộc Học rối rít xúm lại: "Sao trên mặt người nhiều vết quào móng tay như vậy? Ai đánh ngươi?"

Tương Nghi đưa tay cản: "Là ta té, ngã trên đất, trầy."

"Làm sao có thể? Trầy da là từng mảnh, đâu phải dáng vẻ như vậy, một đường một đường rõ rang ?" Hoàng Nương Tử lắc đầu một cái: "Lạc đại tiểu thư, ngươi nói mau, không phải có người khi dễ ngươi chứ?"

Liên Kiều cầm túi sách đứng ở đó, tức giận bất bình: "Là đại phu nhân nhà chúng ta đánh, Cô Nương nhà chúng ta không cho nói."

"Lạc Đại phu nhân đánh?" Tất cả mọi người kinh hãi: "Hạ thủ thật là độc!"

"Đại phu nhân thật sự rất độc ác, Cô Nương nhà chúng ta luôn không giải thích được bị đánh, ta ở bên cạnh nhìn khó chịu, hết lần này tới lần khác Cô Nương còn bắt ta ngàn vạn lần không được nói ra ngoài." Liên Kiều tức giận, nói: "Hừ, quả thực ta không ưa, dù thế nào cũng phải bóc trần bộ mặt ác độc kia ra!"

Hoàng Nương Tử sờ đầu Tương nghi một cái, lòng tràn đầy thương hại: "Lạc đại tiểu thư, sau này ngươi tránh nàng nhiều chút, bị nàng khi dễ như vậy, phải làm thế nào cho phải đây."

Tương Nghi gật đầu một cái, trong mắt hơi hơi có lệ: "Đa tạ Hoàng Nương Tử, đa tạ các vị tiểu thư quan tâm, sau này Tương Nghi sẽ yêu quý bản thân, tuyệt sẽ không chọc mẹ sinh khí."

"Cô nương, chuyện này vốn không phải ngươi chọc đại phu nhân tức giận, nàng muốn đánh thì đánh, muốn mắng cứ mắng!" Liên Kiều hầm hừ nói: "Hôm qua còn không phải chuyện Nhị thiếu gia gây ra, kết quả bị đánh là cô nương! Ai, nương tử, các vị tiểu thư, các ngươi không biết Cô Nương chúng ta sống thế nào, nếu không phải có lão phu nhân, chỉ sợ trên người cô nương bây giờ chỗ lành lặn cũng không có."

Các tiểu thư xung quanh nghe lời này, người người lộ ra biểu tình thương hại: "Lạc đại tiểu thư, không nghĩ tới mẹ kế ngươi lại ác độc như vậy! Chúng ta phải thay Lạc đại tiểu thư nghĩ cách một chút, làm thế nào mới có thể khiến mẹ kế nàng không xuống tay với nàng nữa." Những tiểu thư này đều được người nhà nuông chiều, thấy vết thương trên mặt Tương Nghi, đều cảm thấy giật mình không thôi, không nghĩ tới cõi đời này còn có phụ nhân ngoan tâm như vậy.

Nàng mong muốn, chính là tình hình như lúc này, Tương Nghi đứng đó, trong lòng âm thầm gật đầu, nàng không mong mọi người thay nàng tìm cách, mà dù sao huyên náo dư luận xôn xao, có lẽ sẽ khiến Lạc Đại phu nhân thu liễm một chút.

Tương Nghi chuyển mặt qua, bỗng nhiên thấy cạnh cửa lộ ra nửa khuôn mặt nam tử.

"Tương Nghi!" Bảo Trụ ở bên ngoài cất giọng hô: "Muội đi ra ngoài một chút!"

Thế nào là hắn biết rồi hả? Đều nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện ác truyền ngàn dặm, chuyện này thật đúng là truyền nhanh. Tương Nghi nhìn Hoàng Nương Tử, thấy nàng hình như không có ý ngăn cản, lúc này mới dời bước chân đi ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.