Nhìn Bà đỡ Trương đứng ở ven đường, Liên Kiều hơi kỳ lạ hỏi: "Ma ma mới tới hả?" Ánh mắt của nàng vòng vo một vòng, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Trong phủ gần đây giống như không có người nào vào."
"Vị ma ma này là Bà đỡ Trương tới đỡ đẻ cho đại phu nhân đúng không ?" Phương tẩu liếc mắt nhìn Bà đỡ Trương, thấy thần sắc của bà thật giống như hơi hốt hoảng, không khỏi kỳ lạ: "Bà tử, ngươi làm sao vậy?"
Bà đỡ Trương lau mồ hôi trên trán, ngượng ngùng cười nói: "Không sai không sai, đại tẩu nói không sai, ta là Bà đỡ Trương."
Đôi mắt Tương Nghi nhìn chăm chú vào bà, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, vị Bà đỡ Trương này vì sao lại có sắc mặt hoảng hốt như vậy? Nếu là cảm nắng, cũng không trở thành dáng vẻ như vậy, sắc mặt tối tăm giống như bùn, dù thế nào cũng không lau sạch được."Bà đỡ Trương, thân thể mẫu thân ta thế nào? Có thể bình an sinh ra hài tử không?"
Những lời này vừa vặn hỏi tới chỗ chột dạ của Bà đỡ Trương, bà rất không tự nhiên cười cười: "Cũng còn khá, cũng còn khá." Nhưng nụ cười kia, còn khó coi hơn khóc.
"Bà đỡ Trương, thân thể ngươi không thoải mái hả?" Tương Nghi đi tới bên người Bà đỡ Trương, ngẩng đầu nhìn nàng: "Có muốn ta giúp ngươi đi kêu đại phu tới nhìn một chút không?"
Bà đỡ Trương luống cuống chân tay khép y phục lại: "Không cần, lão bà tử chỉ là tiện mệnh, đâu có kim quý như vậy, Lạc đại tiểu thư tự đi làm chuyện của mình đi thôi."
Phương tẩu tinh mắt, thấy một vệt màu sắc vàng óng, trong lòng dâng lên nghi ngờ, nhưng trên mặt không hiện: "Cô nương, chúng ta về viện thôi."
Bước vào viện, bên trong một mảnh yên tĩnh, không có tiếng kêu phách lối của Lạc Tương Ngọc, viện nhỏ thật giống như cũng bị mất khí tức, yên lặng đến không nghe được một chút khác thường. Phương tẩu bước nhanh vào phòng, đóng cửa lại, mặt đầy nghiêm túc nhìn Tương Nghi: "Cô nương, Bà đỡ Trương kia không đúng."
"Phương tẩu, ta cũng cảm thấy buồn bực, dáng vẻ kia của Bà đỡ Trương, không giống như bị bệnh, vì sao bà ta vừa thấy ta lại kinh hoảng như vậy?" Tương Nghi lắc đầu một cái: "Bà mụ trong phủ mời tới, sao lại sợ một đứa bé như ta? Hoảng sợ thành như vậy, ta lại cảm thấy có gì đó không bình thường."
Phương tẩu tán dương gật đầu một cái: "Cô nương thật thông minh, quả thật như thế. Khi bà ta chỉnh xiêm áo, ta phát hiện trong ngực bà ta có mấy thỏi vàng."
Liên Kiều ở một bên kinh hô thành tiếng: "Thỏi vàng? Sao Lão phu nhân lại chịu thưởng như thế? Trong thành Nghiễm Lăng này tiếp sinh, dù là nhà có tiền, tối đa cũng chỉ mười lượng bạc? Sinh đôi thì nhiều một chút, cũng không quá 20, lão phu nhân cho thỏi vàng để khen thưởng? Mặt trời mọc từ hướng tây?"
Tương Nghi chống cằm suy nghĩ, chuyện này hơn phân nửa có quan hệ với nàng, nếu không Bà đỡ Trương kia tuyệt đối sẽ không hoang mang rối loạn như vậy. Bây giờ Lạc lão phu nhân cùng mình như nước với lửa, chỉ sợ là đang nghĩ cách trả thù mình. Có thể thu mua Bà đỡ Trương thì có thể thế nào? Là Lạc Đại phu nhân sinh con, sao lại kéo tới trên người mình?
"Cô nương, cẩn thận đi thuyền vạn năm, mấy ngày nay chúng ta nên cẩn thận nhiều một chút." Tần ma ma ở bên cạnh nghe một trận, như có điều suy nghĩ: "Ta đã nhiều ngày nhìn chăm chú viện của đại phu nhân, cô nương tận lực đừng đi đến viện của đại phu nhân, tránh cho rước họa vào thân."
Qua mấy ngày, gió êm sóng lặng, không thấy chuyện gì, Bà đỡ Trương cũng chỉ an phận canh giữ trong viện Lạc Đại phu nhân, ngay cả đầu cũng không ló ra ngoài một chút. Mỗi lần Tương Nghi về từ Tộc Học, đều đi vòng qua viện của Lạc Đại phu nhân, e sợ nếu gặp nàng trên đường, đến lúc đó vạn nhất vu hãm mình đẩy nàng thì không xong.
Cẩn thận dè đặt mấy ngày, lòng đề phòng Tương Nghi không dám giảm đi một phần, thời gian rất chật vật, có hơi hít thở không thông chỉ hy vọng có thể ra bên ngoài lánh mặt một chút, chờ Lạc Đại phu nhân sinh hài tử là được.
"Tương Nghi, Tương Nghi!" Ngày hôm đó vừa mới nhảy xuống từ trên xe ngựa, thì nghe sau lưng có người gọi nàng, quay đầu lại, thấy Bảo Trụ cưỡi Phi Vũ của hắn chạy về đằng này: "Tương Nghi, hai ngày nữa Gia Mậu lại đến Nghiễm Lăng!"
"À?" Lòng Tương Nghi chợt hoảng hốt, quay mặt đi: "Tại sao hắn lại tới?"
Kiếp trước Gia Mậu tới Nghiễm Lăng căn bản không liên tục như vậy, hàng năm tới chỉ hai ba lần, nhưng năm nay mới qua một nửa, đã tới hai lần rồi, bây giờ lại muốn tới —— đến tột cùng là thế nào?
"Cô ta với giận dỗi bà bà nàng, mang theo Gia Mậu và Xuân Hoa về Nghiễm Lăng ở mấy ngày!" Bảo Trụ nhảy xuống ngựa, cười hì hì: "Bà bà kia của cô, cũng không giống như tổ mẫu ta sống chung tốt như vậy, gần đây giống như vì đứa con trai thứ ba, huyên náo rất không vui với cô, cô mượn cớ đến Nghiễm Lăng tránh nắng, mang theo Gia Mậu Xuân Hoa trở lại."
"Hóa ra là như vậy." Tương Nghi cúi đầu đi vào Tộc Học, hơi buồn bã, chẳng biết tại sao, mặc dù nàng không muốn dính vào quan hệ với Gia Mậu, nhưng nghe nói hắn muốn tới Nghiễm Lăng, trong đầu lại tràn đầy vui mừng.
Bảo Trụ đuổi theo: "Mẫu thân của ta muốn ta hỏi một chút, mẹ kế đó của muội lúc nào sinh con ?" Bảo Trụ rất khinh thường nhún vai: "Ta vốn không muốn hỏi, nhưng không có cách nào vì mẫu thân của ta nói nàng phải chuẩn bị quà tặng đưa tới."
Tương Nghi dừng chân: "Ta cũng không rõ lắm, cũng đã qua nhiều ngày, bà mụ cũng trong phủ đầu hơn mười ngày rồi, chắc cũng không còn sớm? Tổ mẫu ta..." Tương Nghi cười nhìn Bảo Trụ: “Huynh cũng không phải là không biết bà, bà không nuôi người rảnh rỗi!"
Bảo Trụ sờ đầu một cái: "Nói cũng phải, ta như vậy trở về nói với mẫu thân của ta là được."
Hai người cười cười nói nói đi về phía trước, đi theo phía sau là nha hoàn gã sai vặt, Liên Kiều cười híp mắt nhìn bóng lưng Tương Nghi, trong đầu thầm nghĩ, Cô Nương nhà mình lớn lên thật đẹp, nếu không Dương Tam thiếu gia cũng không theo chân, nếu Cô Nương có thể đến Dương gia thì tốt rồi, đây chính là thân càng thêm thân.
"Lạc đại tiểu thư tới." Hoàng Nương Tử ngồi ở sau một cái bàn, trước mặt bày một quyển sách thật dày, thấy Tương Nghi tới, cười gật đầu: "Hôm nay nhìn khí sắc tốt lắm."
Tương Nghi đi tới trước mặt nàng thi lễ một cái: "Hôm nay nương tử dự định dạy chúng ta cái gì ? Sách này dày như thế, chỉ sợ đầu chúng ta nhỏ, không chứa nổi!"
Hoàng Nương Tử cười liếc mắt nhìn Tương Nghi: "Lạc đại tiểu thư, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể học." Ngón tay của nàng từ từ sờ qua bìa sách, đầu ngón tay trắng tinh hạ xuống lộ ra mấy chữ triện lớn: "Đây là cầm phổ lưu truyền xuống, ta dự định kể từ hôm nay dạy các ngươi đánh đàn."
Nghe nói phải học đánh đàn, các vị tiểu thư bên cạnh cũng vây quanh, kinh ngạc vui mừng mở to hai mắt: "Nương tử, hôm nay chúng ta học đánh đàn?"
Đều nói cầm kỳ thư họa là mấy thứ đại gia khuê tú không thể thiếu được, ai có thể nổi danh trên phương diện này, sau này mới có thể tìm một lang quân như ý. Các tiểu thư Dương thị Tộc Học có đọc vài năm sách, nhưng nương tử chỉ dạy chút kỹ năng vẽ thư pháp nông cạn, cầm cờ hoàn toàn ném sang một bên, giờ nghe Hoàng Nương Tử nói muốn dạy các nàng đánh đàn, người người cao hứng.
Lớp thứ nhất Hoàng Nương Tử vẫn dạy nữ Tứ thư, chờ đến lớp thứ hai, hai tiểu đồng từ nhà bên cạnh dời tới một cây đàn cổ, Hoàng Nương Tử ngồi đàng hoàng ở phía sau, các vị tiểu thư cũng xúm lại đến bên cạnh nàng: "Nương tử, nhanh nói cho chúng ta một chút, đây là dây gì?"
Hoàng Nương Tử khẽ mỉm cười, khẽ khảy một dây đàn, nghe "Thương "một tiếng, dây đàn kia phát ra dư âm lượn lờ.
Các tiểu thư nhìn Hoàng Nương Tử, ánh mắt cũng không nỡ dời đi: "Nương tử, cung thương giác trưng vũ, đây là dây nào?"
Ngón tay Hoàng Nương Tử đặt trên dây đàn, bắt đầu giải thích từng dây, các tiểu thư bên cạnh nghe nghiêm túc, không ngừng đánh giá những dây đàn kia, có người còn ở bên cạnh thúc giục Hoàng Nương Tử cho các nàng thử khảy đàn một chút. Hoàng Nương Tử quét mắt nhìn mọi người, gật đầu một cái với Tương Nghi: "Lạc đại tiểu thư, ngươi đến thử xem."
Tương Nghi đi tới ngồi xuống bên người Hoàng Nương Tử, Hoàng Nương Tử cầm mấy cái mũ móng tay đeo lên cho Tương Nghi: "Mặc dù nói dây đàn cổ tương đối mềm mại, nhưng tuổi ngươi còn nhỏ quá, mang mũ móng tay sẽ tốt hơn một chút." Nàng cầm tay Tương Nghi đè lên dây đàn: "Lòng bàn tay dùng sức, kéo dây đàn theo, ngươi lại thử một chút."
Tương Nghi trầm tâm tĩnh khí, hai tay nhấn xuống một cái, lập tức nghe tiếng ‘tranh’ vang dội, các tiểu thư bên cạnh ghen tỵ trợn tròn mắt; "Để cho chúng ta cũng đi thử một chút!"
"Đừng gấp, ai cũng có cơ hội." Hoàng Nương Tử cười một tiếng: "Ta đã nói qua với Tộc Học, bên nam tử có ba thanh đàn cổ, đến lúc đó dời tới toàn bộ, cho chúng ta dùng trước."
Nghe nói có dùng, các vị tiểu thư lúc này mới bình tĩnh lại, Tương Nghi cúi đầu nhìn dây đàn, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác thê lương không nói ra được, kiếp trước nàng cũng muốn học đánh đàn, nhưng sao Lạc Đại phu nhân sẽ để cho nàng như nguyện? Lạc gia mời nương tử tới dạy Lạc Tương Ngọc đánh đàn, mà Tương Nghi chỉ có thể đứng ở tường viện nghe tiếng đàn du dương, hận không thể mọc ra hai cánh bay đến trong viện Lạc Tương Ngọc, nhìn xem nàng đến tột cùng là đánh đàn thế nào.
Kiếp này cuối cùng cũng có cơ hội, Tương Nghi cười dùng mũ móng tay đè lại dây đàn, dùng sức khều một cái, liền nghe "Tranh "một tiếng, dây đàn kia, dĩ nhiên bị đứt.
"A!" Một đám tiểu thư phát ra kinh ngạc tiếng gào: "Sao dây đàn lại đứt?"
Hoàng Nương Tử thất kinh, dây đàn kia đứt, tất nhiên có duyên cớ gì! Nàng nhìn Tương Nghi một cái, đứng dậy đi phòng bên cạnh, lấy ra một quyển " chu dịch " . . Lật trang sách ra gật một cái, bấm ngón tay suy tính ngày tháng giờ một phen, mặt Hoàng Nương Tử biến sắc, cầm tay Tương Nghi nói: "Lạc đại tiểu thư, ngươi theo ta ra ngoài, ta có lời phải nói với ngươi."
Tương Nghi nghi ngờ nhìn Hoàng Nương Tử, đi theo nàng đi ra ngoài. Đến ngoài cửa, Hoàng Nương Tử giảm giọng nói: "Ta mới xem quẻ cho ngươi."
"Điềm đại hung?" Trong đầu Tương Nghi bỗng nhiên lướt qua mặt của Bà đỡ Trương.
" Ừ." Hoàng Nương Tử gật đầu: "Lạc đại tiểu thư, mấy ngày nay, nhất định phải để ý!"
Tương Nghi nhíu mày, trong lòng có mấy phần nặng nề, có người ở trong bóng tối muốn hại ngươi, để ý thì có thể thế nào? Bà đỡ Trương kia nhất định là có vấn đề, nhưng mình lại không thể vọt tới trong viện Lạc Đại phu nhân bắt bà ta tới hỏi cho ra nhẽ, cho dù là hỏi, bà ta lại nói thế nào?
"Lạc đại tiểu thư, chẳng lẽ ngươi biết chút đầu đuôi?" Thấy Tương Nghi trầm tư, Hoàng Nương Tử cầm tay nàng: "Nếu biết, vậy nên phòng ngừa rắc rối xuất hiện."
"Nương tử, Tương Nghi cũng muốn làm như vậy, đáng tiếc Minh Thương dễ tránh, Ám Tiễn khó phòng." Lòng bàn tay Hoàng Nương Tử rất ấm áp, Tương Nghi chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, cảm kích một hồi lâu: "Đa tạ nương tử nhắc nhở."