Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 79



Nha dịch tới rất nhanh, còn không tới nửa giờ, có một nhóm người mặc áo quần có số quan sai đến Lạc Phủ, có mấy người cầm gông xiềng trong tay, người đi phía trước cầm thẻ bắt người, đi tới viện Quá ma ma.

Tương Nghi đứng ở hành lang nhìn đám quan sai hung thần ác sát kia đi tới, trong lòng có mấy phần buồn bực, những quan sai trong phủ Hoa Dương nhìn người người hòa khí, vì sao trong phủ Nghiễm Lăng này quan sai đổi sắc mặt? Có lẽ là do cha mình Lạc Đại lão gia là người hầu trong phủ nha?

Bây giờ, chỉ sợ Lạc lão phu chỉ lo muốn giết chết mình mới phải chứ ? Chỉ là vì một chút xíu đồ cưới mẫu thân để lại kia. Trong lòng Tương Nghi phát lạnh, Lạc lão phu nhân thật là thủ đoạn, bà ta gài tang vật Lạc Đại phu nhân chết lên người mình, đến lúc đó có thể một hòn đá hạ hai con chim, được hai khoản đồ cưới.

Thường ngày trong, Lạc lão phu nhân phật châu không rời tay, mỗi ngày còn thắp hương niệm kinh phía trước tượng phật, xem ra là thay bà ta rửa sạch tội nghiệt ? Trên trán Tương Nghi rịn ra một tầng mồ hôi hột, trong lòng phát lạnh, mẫu thân, có phải cũng là Lạc lão phu nhân hại chết không? Vì khoản đồ cưới của mẫu thân, cũng vì có thể để cho Lạc Đại phu nhân mang theo đồ cưới phong phú vào phủ, giết chết mẫu thân của mình, đây mới là phương pháp tốt nhất.

"Ngươi chính là Đại tiểu thư Lạc Phủ?" Quan sai cầm cái thẻ hướng Tương Nghi chỉ chỉ: "Tên là Lạc Tương Nghi?"

Phương tẩu nhấc tay đẩy tay của quan sai kia ra, nổi giận mắng: "Ai cho ngươi không ngừng kêu tục danh Cô Nương?"

Quan sai kia liếc mắt nhìn nhìn Phương tẩu, cợt nhả nói: "Tiểu nương tử thật đúng là che chở chủ nhân, bây giờ nàng không phải Đại tiểu thư nuôi dưỡng trong khuê phòng, có người tố cáo nàng, nàng là phạm nhân rồi, sao không thể gọi tên nàng?"

Phương tẩu đoạt lấy cái thẻ kia: "Phạm nhân là người đã định tội rồi, Cô Nương ngay cả Tri phủ nha môn cũng chưa đi, lúc nào thì trở thành phạm nhân rồi hả? Nói chuyện coi chừng một chút!" Nói xong lời này, thẻ trúc quất qua, mặt của quan sai kia sưng một bên trong khoảnh khắc, hắn bụm mặt hoảng sợ nhìn Phương tẩu: "Tiểu nương tử, ngươi, ngươi, ngươi..."

"Ngươi cái gì ngươi?" Phương tẩu cầm thể trong tay, "Đùng đùng" tát hai cái trong không trong: "Gọi Cô Nương đi qua nhà chính, cái này không có chuyện gì, nhưng nếu đến trước mặt cô nương chúng ta giương oai, đừng trách ta không khách khí!"

Mấy quan sai nhất thời không kiêu căng, đứng dưới hành lang trố mắt nhìn nhau, Quá ma ma cười nói: "Phương tẩu, đây là quan sai, ngươi đừng quá mạnh mẽ."

Tương Nghi liếc mắt nhìn Quá ma ma, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn chặt: "Ma ma, không cần ngươi tới nói, Phương tẩu làm việc rất có chừng mực."

"Lạc đại tiểu thư, vậy... Xin mời ngài dời gót, theo chúng ta về nha môn Tri phủ một chuyến." Quan sai bị đánh thì học ngoan, tay bụm mặt, giọng nói kia mặc dù hơi mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể khiến người ta nghe rõ, Tương Nghi trấn tĩnh gật đầu một cái: "Ta đi cùng các ngươi."

Phương tẩu cầm cái thẻ theo sau: "Cô nương, ta đi với ngươi đến nha môn."

Đều nói nha môn hình chữ bát mở hướng nam, người không có tiền chớ vào, tất cả mọi người đồn đãi Tri phủ Nghiễm Lăng là một người hồ đồ, còn không biết hắn có thể thẩm ra vụ án hồ đồ gì không. Phương tẩu là người đắc lực bên cạnh Dương lão phu nhân, tự nhiên sớm nhìn chuyện kia trong quan trường rõ ràng, nàng tuyệt đối không thể để Tương Nghi một mình đi nha môn Tri phủ, nhất định là phải theo.

Tần ma ma nhìn một đám người đi ra ngoài, đẩy Liên Kiều một cái: "Ngươi đi theo sát, ra cửa phủ thì phải đi báo tin cho Dương Tam thiếu gia."

Liên Kiều vốn ngơ ngác đứng đó, nghe lời Tần ma ma, nhất thời tỉnh ngộ lại, chạy như bay với đi theo: "Cô nương, ngươi chờ ta một chút."

Lẫn trong đám người đi ra ngoài, vừa mới ra cửa phỉ, Liên Kiều lập tức trốn phía sau sư tử đá, thân thể nàng nhỏ nhắn, trốn trong đó không bị phát hiện, tâm tư mấy quan sai đều trên người Tương Nghi và Phương tẩu, cũng không chú ý đến nàng, đi một lúc lâu, tên quan sai dẫn đầu kia mới phục hồi tinh thần lại: "Không phải vừa nãy còn có một tiểu nha đầu đi theo ra ngoài sao ? Người đâu?"

Mấy quan sai kia cũng dừng lại lui về phía sau nhìn xem, không thấy Liên Kiều, đang buồn bực, thì Phương tẩu lạnh lùng nói: "Tiểu cô nương chân ngắn, lại ham chơi nhìn cửa hàng hai bên đường phố, không theo kịp cũng bình thường, chờ đến trong nha môn Tri phủ, nàng tự nhiên cũng sẽ đi theo."

"Đi thôi đi thôi, đừng trì hoãn chính sự, tiểu nha đầu kia lại không phải người đại nhân muốn bắt, có Lạc đại tiểu thư là được rồi." Quan sai bị Phương tẩu đánh mặt hàm hàm hồ hồ nói: "Chúng ta không cần thiết ở chỗ này đợi nàng, ngây ngô trong phủ lâu, thật vất vả đi ra hóng gió, ai biết nàng chui vào chỗ nào chơi đùa."

Mấy người còn lại nghe lời, cũng không hỏi, dẫn Tương Nghi tiếp tục đi về phía trước, không đi lâu lắm thì thấy tường viện nha môn Tri phủ, ngói lưu màu vàng kim ly bên trên bị ánh mặt trời chiếu vào tỏa sáng lòe lòe.

Cao lão phu nhân đã tại chờ trên công đường, hai bà tử Cao gia thấy Tương Nghi đi tới, hai người nhào tới muốn động thủ, lại bị Phương tẩu một tay bắt một người: "Trên công đường là địa bàn của Tri phủ đại nhân, còn dung túng cho các ngươi càn rỡ sao?"

Hai bà tử kia là người chuyên chấp hành gia pháp trong Cao phủ, thân thể cường tráng, vốn tưởng rằng đối phó một tiểu cô nương, đánh mặt nàng sung lên không phải chuyện khó gì, vạn vạn không nghĩ tới hai người còn không chạm đến chéo áo Tương Nghi, đã bị Phương tẩu bắt lấy cổ tay, không thể động đậy.

Cao lão phu nhân thấy người làm nhà mình vô dụng như vậy, giận đỏ mặt, cầm khăn lau lệ. Mấy Vú già bên cạnh dáng vẻ tha thiết khuyên bà: "Lão phu nhân, dù thế nào ngài cũng phải lấy lại công đạo cho Tam tiểu thư chúng ta, bây giờ ngươi ngàn vạn lần đừng thương tâm, chờ Tri phủ đại nhân đi ra thẩm án là được."

Cao phu nhân dùng khan che mặt, nước mắt chảy không dừng được, bà gả con gái nhỏ nhất vào Lạc Phủ, cứ nghĩ là đã tìm cho nàng một hôn sự tốt, hết sức đắc ý, năm nay nghe con gái nói, con rể có thể phải ra ngoài làm Huyện lệnh, càng dương dương tự đắc, nghĩ con gái không lâu sau sẽ thành phu nhân Huyện thái gia, trong huyện dù là ai thấy nàng cũng không thể không nịnh nọt.

Còn đang vui vẻ thay con gái, con rể thăng quan tiến chức, con gái vừa vui thêm quý tử, nhưng không nghĩ tới trời trong lại đùng đoàn nổ một tiếng sét, con gái buông tay ra đi!

Ban đầu Cao lão phu nhân tưởng rằng con gái là hậu sản rong huyết mà chết, chẳng qua là cảm thấy thương tâm khổ sở, dặn người làm chuẩn bị xong lễ truy điệu gì đó đưa đến Lạc Phủ, tự mình ở trong phủ thở dài một hơi, được bà tử đỡ đang muốn đi đến Lạc Phủ, không ngờ Bà đỡ Trương kia đi tới, tố giác với bà một chuyện.

"Cao lão phu nhân, " Sắc mặt Bà đỡ Trương nặng nề, móc ra một cái hà bao: "Đây là Lạc đại tiểu thư cho ta."

Cao lão phu nhân nhận lấy kia hà bao nhìn một chút, thấy kim chỉ trên đó hết sức vụng về, xé hà bao, ngửi thấy mùi thuốc: "Đây là cái gì?"

"Lạc đại tiểu thư muốn ta đưa những thứ này trong này cho Lạc Đại phu nhân, nhưng Bà đỡ Trương ta là người có lương tâm..." Nói đến chỗ này, Bà đỡ Trương dừng một chút, giọng nói cũng không nhanh như vừa rồi: " Đây, đây, thuốc trong ví này là hoa hồng xuyên khung thiên tiên cây mây các loại dược vật lưu thông máu."

"Lưu thông máu?" Cao lão phu nhân cầm hà bao thật chặt, răng cắn lộp bộp: " hài nhi số khổ của ta là chết vì rong huyết!"

"Dạ, cho nên ta hơi hoài nghi. Mặc dù lão bà tử cự tuyệt dùng thuốc này thay nàng, nhưng Lạc Phủ lớn như vậy, không tránh được có kẻ kiến thức hạn hẹp, vừa nhìn thấy bạc, mê muội lương tâm làm chuyện như vậy." Bà đỡ Trương đè thấp giọng: "Chỉ là, có lẽ cũng là do thân thể Lạc Đại phu nhân không được, Lý đại phu bên Hồi Xuân đường từng xem qua cho Lạc Đại phu nhân, cũng nói..."

"Nói lời gì! Thân thể đứa con số khổ của ta luôn tốt, đâu có yểu điệu đến mức này!" Nước mắt Cao lão phu nhân chảy ròng, thở phì phò nắm chặt cái hà bao đó: "Nàng có thể mua được ngươi, cũng có thể đi mua người khác! Nàng chẳng qua chỉ là thấy Lý đại phu đã nói như vậy, giống như tìm ngụy trang, càng có thể yên tâm làm chuyện này, người khác sẽ không hoài nghi!"

Bà đỡ Trương đứng ở một bên, sắc mặt bất định, chờ Cao lão phu nhân nói xong, thì đứng dậy cáo từ: "Cao lão phu nhân, ta chỉ đặc biệt tới thông báo một tiếng, giờ nếu không có chuyện gì khác, ta đi về trước."

"Làm sao không có chuyện khác?" Cao lão phu nhân cắn răng, hét ra lệnh mấy bà tử ngăn Bà đỡ Trương lại: "Ngươi còn phải theo ta đi nha môn Tri phủ làm chứng!"

Mặt Bà đỡ Trương xám như tro tàn, nhưng không thể làm gì, từ bảy năm trước khi bà làm sai một chuyện, nhất định sau này sẽ đi nhầm từng bước. Nghĩ đến vị Lạc đại tiểu thư kia, Bà đỡ Trương áy náy một hồi lâu, bà thật không phải với vị tiểu cô nương này, có thể lại có cách gì đây ? Người luôn muốn xu cát tị hung (theo cái lợi, tránh cái hại), mình cũng chỉ có thể có thể đi trên con đường có lợi cho mình.

Trên công đường còn không có quá nhiều người, chuyện đột nhiên xảy ra, trăm họ xem náo nhiệt không nhiều, chỉ có mấy người mắt trợn mắt giằng co, dáng vẻ kia của Cao lão phu nhân, hận không thế bắt Tương Nghi tới, tay cầm đao lên chặt nàng thành tám khúc.

"Tri phủ đại nhân tới!" Có người cao giọng kêu một câu, Tương Nghi ngẩng đầu lên, chỉ thấy từ sau cánh cửa kia lộ ra một cái bụng tròn vo.

Tri phủ đại nhân Nghiễm Lăng họ Chu, cái họ này quả thực hợp với hắn, không chỉ toàn thân phì thạc, hơn nữa suy nghĩ kia cũng không lanh lẹ lắm, khi thẩm án trên công đường, đều do sư gia nhắc nhở trong bóng tối, nếu không hắn không biết nên xử án thế nào cho đâu vào đấy.

Chu tri phủ yêu bạc cũng nổi danh Nghiễm Lăng Phủ, nếu muốn thắng kiện, vậy phải đưa tiền, nhà ai đưa tiền nhiều nhà đó sẽ thắng. Chu tri phủ do sư gia đỡ từ trong đi ra, liếc mắt nhìn thấy Cao lão phu nhân đứng trên đại sảnh, hé mắt: "Nhìn đai buộc đầu trên đầu bà ta kia cũng đáng tiền đấy, viên bảo thạch chính giữa lớn như vậy!"

Sư gia vội vàng tới bên lỗ tai Chu tri phủ trên nhỏ giọng nói: "Đó là phu nhân nhà Cao Triệu phố Đông."

"Ồ ồ ồ, hóa ra là Cao Triệu phu nhân!" Chu tri phủ nghe, ánh mắt híp thành hai kẽ hở: " Có đưa bạc tới không?"

Sư gia nịnh hót gật đầu: "Bà tử báo quan đích đã cầm một tấm ngân phiếu một ngàn lượng tới, nói nếu đại nhân đứng bên bà ta, để cho bà thỏa mãn tâm nguyện, vậy còn một nghìn lượng bạc tạ lễ."

"2 nghìn lượng bạc?" Chu tri phủ vui vẻ: "Mau mau dọn chỗ cho Cao lão phu nhân!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.