Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 85: Nhà



Edit: rinnina

Trong công đường một mảnh hò hét hỗn loạn, tiếng Tương nghi khóc thút thít và tiếng khóc tỉ tê mắng chửi của Cao lão phu nhân hòa vào nhau, làm cho Chu tri phủ chóng mặt, hắn bụng ôm mập mạp nhìn Bà đỡ Trương quỳ ở nơi đó, phẫn nộ quát: "Bà đỡ Trương, dù ngươi là người lại ngu xuẩn, cũng là bà đỡ nổi danh trong Nghiễm Lăng, ngươi còn không khai thực? Thì đừng trách bản phủ đại hình hầu hạ!"

Nha dịch từ bên cạnh cầm lên một bộ cái kẹp ngón tay: "Bà đỡ Trương, có muốn thử cái này trước không?"

Bà đỡ Trương thấy cái kẹp ngón tay kia, sợ đến hồn phi phách tán, giấu tay của mình ra sau người, lắc đầu liên tục: "Đại nhân, đại nhân, dân phụ xin cung khai!"

Cái kẹp ngón tay này là dùng để kẹp ngón tay người ta, đưa mười ngón tay phạm nhân vào giữa từng khe từng khe của kẹp ngón tay, hai bên có người kéo dây, càng kéo càng chặt, thật giống như muốn bẻ gãy mười ngón tay. Cái gọi là tay đứt ruột xót, phạm nhân không thể chịu được nỗi đau đớn này, còn không đợi người ta kẹp đầu ngón tay đã cung khai.

"Còn không mau nói!" Chu tri phủ thấy Bà đỡ Trương mở miệng, rất là vui vẻ, dặn dò sư gia một câu: "Mau mau ghi lại!"

Mặt Bà đỡ Trương như phủ đầy tro bụi: "Tri phủ đại nhân, lần này Lạc lão phu nhân tìm ta, cũng không muốn dân phụ mưu hại Lạc Đại phu nhân, bà chỉ là cho dân phụ một cái hà bao, nói muốn dân phụ đi Cao gia báo rằng Lạc đại tiểu thư từng nhét cái hà bao này trong tối cho ta, muốn hạ thủ với Lạc Đại phu nhân."

"Là nói cái gì lời nói? Ta thấy bà tử ngươi căn bản là không nói thật!" Gia Mậu đứng ở một bên nổi giận lên tiếng: "Chẳng lẽ khi đó Lạc lão phu nhân đã biết Lạc Đại phu nhân chắc chắn sẽ chết? Nếu không sao lại sớm bày cục như vậy? Nếu Lạc Đại phu nhân không chết, ngươi cầm này hà bao đi nói chuyện với Cao phủ, người ta còn nghĩ ngươi đến khích bác, hoặc cảm thấy ngươi đang nguyền rủa Lạc Đại phu nhân, có thể chiếm được chỗ tốt gì?"

Bà đỡ Trương bị Gia Mậu hỏi mấy câu á khẩu không trả lời được, quỳ ở đó không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể lúng ta lúng túng nói: "Dung Đại thiếu gia, ta nói là thật, thật."

"Vậy ngươi vì sao lại phải che giấu lương tâm làm chuyện này ? Chẳng lẽ chỉ vì mấy thỏi vàng này?" Gia Mậu liếc nhìn Bà đỡ Trương, hàn quang trong mắt lóe lên, hù Bà đỡ Trương rùng mình một cái, thiếu niên nho nhỏ này, khi giận lại có uy nghiêm như vậy, cảm thấy giống như một đại nhân, khí thế trầm ổn, ước chừng có thể ép bà không thở nổi.

"Bà đỡ Trương, ngươi là bà mụ nổi danh Nghiễm Lăng, nghe nói trong nhà có tòa nhà lớn, còn có hạ nhân, nhìn từ mặt mày của ngươi, ngươi cũng không phải là kẻ ác, ta tin tưởng ngươi tuyệt không phải vì đến mấy thỏi vàng sẽ vu hãm ta." Tương Nghi đứng lên, đi tới bên người Bà đỡ Trương: "Ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao phải làm như vậy không? Cái chết của mẫu thân, có quan hệ gì với ngươi?"

Kế sách hiện nay, cũng chỉ có thể xem xem Bà đỡ Trương có một tia lương tri không, nếu không thì không có cách nào truy cứu —— cậu Tiền Mộc Dương đã thu bạc Lạc lão phu nhân, căn bản cũng không chú ý nguyên nhân cái chết mẫu thân mình, ăn uống no đủ ở Lạc gia, quẹt miệng về Hoa Dương, còn có ai có thể làm chứng cho cái chết bảy năm trước của mẫu thân?

Bà đỡ Trương nhìn Tương Nghi một cái, cúi đầu xuống, không dám nhìn ánh mắt bi phẫn của Tương Nghi, nửa ngày mới từ cổ họng lớn giọng nói: "Ta làm theo lời Lạc lão phu nhân, vì ta có nhược điểm trong tay bà ta."

"Bà đỡ Trương, ngươi kẻ không có lương tâm này, sao lại đẩy tới trên đầu lão phu nhân nhà chúng ta?" Quá ma ma nghe thấy Bà đỡ Trương muốn trở mặt, trong lòng cuống cuồng, cong lưng bò dậy từ dưới đất, thật nhanh vọt tới trước mặt Bà đỡ Trương, đưa tay ngăn miệng của bà: "Chẳng lẽ là ngươi điên rồi? Hồ ngôn loạn ngữ như vậy!"

"Nhanh, mau bắt bà tử kia ra!" Chu tri phủ đánh kinh đường mộc một cái: "Lại dám nhiễu loạn công đường! Kéo sang bên cạnh đánh 30 đại bản!"

Bà đỡ Trương thật vất vả mới thuận khí, hồng hộc thở hổn hển hai cái, thấy bên kia nha dịch cầm đại bản hung hăng đánh Quá ma ma, tiếng đánh bằng đại bản nặng nề hòa lẫn vào tiếng kêu đau của Quá ma ma, bà nghe thấy toàn thân run lập cập: "Tri phủ đại nhân, dân phụ bị Lạc lão phu nhân bắt bí, vì bảy năm trước, khi dân phụ đến đỡ đẻ cho vị Tiền thị phu nhân đã qua đời kia, Lạc lão phu nhân từng hỏi dân phụ một phương pháp, phải làm sao mới có thể nhanh chóng hoạt huyết thông kinh, trong nội tâm của dân phụ mặc dù có mấy phần nghi ngờ, nhưng khi đó con trai trưởng trong nhà sinh bệnh nặng, là lúc cần dùng tiền, thấy bà ta cho ba mươi lượng bạc làm thù lao, không có suy nghĩ nhiều, cho bà một toa thuốc. Thật không nghĩ sau khi dân phụ về nhà từ Lạc Phủ mấy ngày, nghe tin vị Tiền thị phu nhân kia chết rồi, nghe nói là hậu sản rong huyết, không ngừng chảy máu, chịu đựng mấy ngày sau thì qua đời."

Tương Nghi mở to hai mắt nhìn Lạc lão phu nhân, thần sắc bi phẫn: "Xin hỏi tổ mẫu, mẫu thân của ta, là không phải ngươi xuống tay hả?"

"Không, sẽ không, mẫu thân của ta mới không biết làm chuyện không có thiên lý như vậy ! Đại tẩu là do thân thể suy yếu mới chết!" Có người hô to một tiếng, vọt ra từ trong đám người, ôm lấy Lạc lão phu nhân: "Mẫu thân, chuyện không phải mẫu thân làm ra, phải không ?"

"Mẫu thân, sao ngài lại tới đây?" Bảo Trụ cũng đi qua, kéo tay của Dương Nhị Phu nhân: "Không phải ngài nói ở trong nhà chờ tin tức? Sao lại tự mình tiến tới công đường rồi?"

"Bảo Trụ, ngươi lại muốn giúp ngươi Tương Nghi hạ thủ với bà ngoại ngươi? Nếu không phải một gã sai vặt về nói cho ta biết, chuyện này có liên qua với bà ngoại ngươi, ta còn không biết đâu!" Dương Nhị Phu nhân sừng sộ khiển trách Bảo Trụ mấy câu, trong lòng có mấy phần khó chịu, nhìn Lạc lão phu nhân, chỉ cảm thấy toàn thân nhũn ra.

Bảo Trụ và Gia Mậu tới giúp Tương Nghi, Dương Nhị Phu nhân vốn đồng ý, cháu gái nhà mẫu thân, sao có thể thấy nàng bị người oan uổng? Nhưng hôm nay đang tản bộ trong vườn, nghe người làm tới truyền đạt, Lạc Đại phu nhân chết, lại dính đến mẫu thân của mình, trong lòng Dương Nhị Phu nhân phát hoảng, vội vàng ăn mặc chỉnh tề chạy tới, đến dưới công đường đứng nghe mấy câu, đúng lúc Bà đỡ Trương nói chuyện bị Lạc lão phu nhân thu mua, nàng kinh hãi sắp nói không ra lời.

Nàng biết mình mẫu thân biết tính toán, rất khôn khéo, nhưng nàng không chút tin tưởng bà sẽ đi hại người. Đứng ở trong đám người suy nghĩ nửa ngày, vẫn không có dũng khí bước ra một bước, cho đến lúc thấy Tương Nghi ép hỏi mẫu thân, lúc này nàng mới không nghĩ đông nghĩ tây, xông ra che chở cho Lạc lão phu nhân.

Cho dù trong lòng hơi giao động, nhưng nàng vẫn phải là bảo vệ mẫu thân của mình, là bà sinh mình nuôi mình, bất kể bà đối xử với người khác thế nào, nhưng dù sao bà cũng là mẫu thân của mình.

Bảo Trụ thở phì phò nói: "Mẫu thân, trong Tộc Học phu tử dạy ta, làm người nhất định phải chính trực, rõ ràng bà ngoại làm sai, vì sao phải giúp bà?"

Dương Nhị Phu nhân che trước mặt Lạc lão phu nhân, rất đau lòng lắc đầu: "Bảo Trụ, tuổi ngươi còn nhỏ, không biết lòng mẫu thân, chờ ngươi trưởng thành sẽ hiểu."

"Hừ, mẫu thân, bất kể ngài che chở thế nào, bà ngoại làm sai chuyện, Tri phủ đại nhân sẽ trừng trị bà!" Bảo Trụ tức giận đi tới bên người Gia Mậu, bĩu môi không nói thêm gì nữa.

Tương Nghi quỳ sụp xuống đất: "Xin đại nhân minh xét! Tiểu nữ muốn thay mẫu kêu oan!"

Chu tri phủ nhìn Dương Nhị Phu nhân bảo vệ trước mặt Lạc lão phu nhân, lại nhìn dân chúng xem náo nhiệt dưới công đường, quả thực không biết nên xử làm sao, nghĩ tới nghĩ lui, hắn thở dài một cái: "Bắt giam Lạc gia lão phu nhân trước, để Bổn quan tinh tế nghe ngóng sự thật lại cân nhắc mức phạt, báo lên Hình bộ."

Bây giờ làm sao có thể kết tội? Dù thế nào cũng phải xem Dương Nhị Phu nhân kia ra bao nhiêu bạc, có đáng làm như vậy không. Tay của Chu tri phủ không ngừng gõ lên mặt bàn, vụ án này thẩm thật giá trị, thoáng cái liền kiếm lời bạc của ba nhà, nguyên cáo bị cáo cũng cầm được, còn có một khoản tiền của Dương gia!

Bọn nha dịch đi tới, bắt tay của Lạc lão phu nhân: "Lão phu nhân, đắc tội."

Dương Nhị Phu nhân vội vàng ôm Lạc lão phu nhân: "Không được không được, mẫu thân của ta tuổi đã cao, sao có thể đến trong phòng giam kia ngây ngốc? Trong đại lao ẩm ướt lại có mùi mốc, một người sống đi vào, nửa người chết đi ra!"

Bên cạnh đi lên một người, bắt lấy tay của Dương Nhị Phu nhân: "Muội muội, thiên tử phạm pháp, đồng tội thứ dân, ngươi đây là nhiễu loạn công đường, mau mau buông tay, để cho bọn nha dịch bắt giam mẫu thân mang cho thỏa đáng."

Dương Nhị Phu nhân ngẩng đầu nhìn lên, thấy huynh trưởng mình đang đứng trước mặt, dáng vẻ đại nghĩa lẫm liệt, trong lòng thật tức giận, giơ tay lên cho Lạc Đại lão gia một cái tát: "Lạc Thận Hành, ngươi kẻ không có lương tâm! Dù mẫu thân chuyện gì, bà cũng là mẫu thân của chúng ta! Ngươi không nên nghĩ đủ cách ngăn cản Chu đại nhân nhốt bà sao ? Vì sao bảo ta buông tay!"

Lạc Đại lão gia che mặt bị đánh, chỉ cảm thấy đau rát một trận, nhưng hắn cũng không dám đánh lại Dương Nhị Phu nhân, tiền đồ công danh của hắn còn phải dựa vào Dương gia. Hắn chỉ có thể cười giải thích: "Tự nhiên ta sẽ phái người đi chăm sóc mẫu thân, sẽ không để cho bà chịu khổ trong tù."

Dương Nhị Phu nhân nhìn Lạc Đại lão gia, lúc này mới hơi bớt giận: "Vậy ngươi phải nói lời giữ lời."

"Lúc nào thì ta lừa gạt ngươi?" Lạc Đại lão gia thấy mặt Dương Nhị Phu nhân nửa tin nửa ngờ, vội vàng vỗ ngực bảo đảm với nàng: "Nếu ngay cả những thứ này ta cũng làm không được, vậy còn là người sao?"

"Linh nhi, buông tay." Lạc lão phu nhân chậm rãi nói, nàng nhìn Lạc Đại lão gia một cái, than thở trong lòng, nuôi nhi tử để làm gì, không bằng nuôi khuê nữ! Nhìn mặt Lạc Đại lão gia đầy tính toán, trong lòng Lạc lão phu nhân rất rõ, con của mình chỉ mong muốn đưa mình đi ngồi tù.

Tay Dương Nhị Phu nhân từ từ lỏng ra, Lạc lão phu nhân đưa tay sờ Dương Nhị Phu nhân một cái: "Linh nhi, là mẫu thân làm không tốt, liên lụy ngươi cũng khổ cực như vậy, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, mẫu thân sẽ không có chuyện."

Lạc Đại lão gia ở bên cạnh cười vui sướng: "Mẫu thân chắc chắn sẽ không có chuyện, muội muội ngươi cứ yên tâm đi."

Lạc lão phu nhân không nhìn Lạc Đại lão gia, đi theo nha dịch ra cửa hông. Tương Nghi nhìn bóng lưng của bà, hận ý trong lòng từ đầu đến cuối không có cách nào tiêu trừ, một chút một chút trồi lên.

Chu tri phủ lại sai người giam Quá ma ma, Bà đỡ Trương, nha hoàn làm chứng của Lạc Phủ và tiểu nhị Thọ Khanh Đường, lấy lòng cười một tiếng với Cao lão phu nhân: "Lão phu nhân, vụ án này đến bây giờ cũng xem như xong, con gái của ngươi, cũng không phải là bị người hại chết."

"Hừ, dù thế nào, nữ nhi của ta cũng đã chết thảm!" Cao lão phu nhân tức giận nhìn Lạc Đại lão gia, rống giận một tiếng: "Lạc Thận Hành, ngươi lại để mặc cho con của ta một mình nằm ở đó, mình thì chạy đến trên công đường tới! Ngươi có còn lương tâm không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.