Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 91: Nhà



"Cô nương, xảy ra chuyện lớn!" Liên Kiều hấp tấp chạy vào: "Lão phu nhân được thả về !”

"Cái gì?" Tương Nghi lấy làm kinh hãi: "Được thả về?"

Không phải nên bị nhốt trong đại lao, chờ qua mấy ngày mở tái thẩm, sao trong thời gian hạn chế lại được về ? Tương Nghi đứng lên, đi nhanh đến cửa, kéo tay của Liên Kiều hỏi "Ngươi có nhìn rõ rang chưa ?"

"Không sai được, nghe nói là quan trong phủ Nghiễm Lăng phái người tới nói lão phu nhân bị bệnh, để cho Đại lão gia tạm thời mang bà về, nhưng Đại lão gia không muốn, nói vụ án này còn chưa thẩm xong, sao có thể bất chấp quốc pháp, mang phạm nhân về nhà. Tam lão gia nghe thì tức không nhịn nổi, vội vàng cùng tam phu nhân đi vào đại lao nhận lão phu nhân về, giờ đang ở trong viện Tam lão gia kia kìa." Liên Kiều nói mà mặt mày hớn hở: "Nghe nói Đại lão gia đã phái người đi tìm tộc trưởng, bảo là muốn chia nhà!"

Tương Nghi "Nga" một tiếng, ở riêng hay không, không có quan hệ gì với nàng, chủ yếu nhất là, nàng muốn mang hung thủ sát hại mẫu thân mình ra công lý. Mặc dù nàng rất khinh bỉ cách làm của Lạc Đại lão gia, nhưng nhìn từ góc độ của nàng, tuyệt đối không thể tùy tiện bỏ qua Lạc lão phu nhân, sao có thể nhận từ đại lao về? Chẳng lẽ là bệnh lợi hại, Chu tri phủ sợ bà ta chết trong đại lao, mất mặt khó coi?

"Chia nhà ?" Tần ma ma phơi hạt sen bên ngoài nở nụ cười: "Lão phu nhân còn chưa chết, đã muốn chia nhà, Lạc Đại lão gia muốn nguyền rủa mẫu thân hắn chết sớm hả?"

Liên Kiều ngồi chồm hổm dưới đất bóc vòi hoa sen thay Tần ma ma: "Ai biết được, ngược lại hai ngày này Đại lão gia vẫn đi lại trong chủ viện, cũng không biết hắn tìm tới thứ đáng tiền gì không."

Trong hành lang bày ra Quá nửa bên hạt sen, tròn vo lăn trên mặt đất. Hôm qua Tần ma ma mang Liên Kiều ra ngoài hái một đống lớn đài sen về: "Chúng ta lột hạt sen nấu cháo uống, thanh tâm trừ hoả, không thể tốt Quá rồi."

Bây giờ là đầu tháng tám, lúc này hạt sen đã chín, lại không già, là mùa lấy ăn tốt nhất. Lột xác rồi ăn, tươi non vô cùng, nấu cháo uống, hương thoang thoảng xông vào mũi. Tương Nghi ngồi xuống trên ghế ở cửa, nhìn bọn Tần ma ma bóc hạt sen, trong lòng âm thầm nghĩ, cha tìm tộc trưởng tới chia nhà, chỉ sợ cũng không chiếm được tiện nghi gì, Lạc lão phu nhân là người lợi hại như vậy, có thể để con trai nhỏ mình yêu thích nhất bị thua thiệt hả?

Lạc gia đã sớm sa sút, tộc trưởng Lạc gia vốn là tổ phụ Tương Nghi, sau đó hắn qua đời, trong tộc đề cử một vị lên, vị tộc trưởng này tuy nói là tộc trưởng Lạc thị Nghiễm Lăng, thật ra thì cũng không có nhiều danh vọng lắm. Lạc thị đã suy thoái, một bộ phận dời đi, còn dư lại trong tình hướng ăn mà không làm, từ từ suy thoái căn cơ nhà giàu, dựa vào vài mẫu ruộng cằn tổ tiên để lại sống qua ngày, có tiếng là nghèo, cuối năm còn phải đến trong tộc Lạc thị đòi cứu tế mới có thể mua thịt ăn bữa cơm cuối năm.

Vị tộc trưởng này tên là Lạc Tam Thái gia, là Tam thúc Lạc Đại lão gia, nhưng thường ngày thấy Lạc Đại lão gia, thì như con kiến thấy mật ong mà nịnh hót, hôm nay nghe nói Lạc Đại lão gia xin hắn tới chủ trì chia nhà, trong lòng vui vẻ, nhất định là có mỡ tốt đây! Vội vàng ra lệnh một tiếng, bốn hạ nhân trong nhà cũng mang theo mong đợi, nhanh chóng lại tới.

Lạc Đại lão gia nghe nói Lạc Tam Thái gia tới, vội vàng đến cửa nghênh đón: "Tam thúc, cực khổ."

"Đâu có đâu có." Lạc Tam Thái gia híp mắt ti hí nhìn Lạc Đại lão gia: "Sao lại muốn chia nhà ? Chẳng lẽ lão nương ngươi..."

"Hôm qua Tri phủ đại nhân phái người tới nói, mẫu thân của ta bệnh nặng, để cho chúng ta đi đón bà về." Mặt Lạc Đại lão gia đầy bi thương, dùng tay áo che nửa mặt: "Ai, thời gian sống trong đại lao này thật khó khăn."

"Không phải sao ?" Lạc Tam Thái gia cũng thở dài một cái theo: "Chỗ đó là chỗ người sống hả?"

Lạc Đại lão gia oán hận nói: "Thật ra thì cũng không phải có cái gì không dễ chịu, ta dặn dò Chu đại nhân cho mẫu thân của ta một gian đơn độc, còn để cho Quá ma ma hầu hạ, chẳng qua là không nghĩ tới Tam đệ kia của ta, cố ý đi làm loạn. Vốn là mẫu thân của ta đã thích ứng cơm nước trong đại lao, hắn và vợ hắn lại hầm một con gà đưa vào..."

Lạc Tam Thái gia nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mặc dù trong lòng có mấy phần khinh bỉ, nhưng vẫn giả bộ ngạc nhiên nói: "Đưa con gà hầm thì thế nào? Chẳng lẽ bên trong gà kia còn có gì cổ quái?"

"Ai, gà này bên trong có gì đó cổ quái thì ta không biết, chỉ là sau khi mẫu thân ta ăn rồi thì không thoải mái, Chu đại nhân hết sức quan tâm, đặc biệt kêu một đại phu đến đại lao chẩn mạch thay mẫu thân ta, nói là lúc đói bụng ăn thứ nhiều dầu, bạo ẩm bạo thực trướng dạ dày, làm thân thể khó chịu." Dáng vẻ Lạc Đại lão gia vô cùng đau đớn: "Ăn đồ ăn, há có thể là đói nhất thời no nhất thời?"

"Vậy ngược lại cũng đúng." Lạc Tam Thái gia than thở: "Ai, nếu lão phu nhân bệnh nặng, vậy qua mấy ngày lại chia nhà cũng không muộn."

"Nhưng Tam đệ kia của ta, lại mang mẫu thân vào viện hắn trong sân đi, còn không biết có tham cái gì có, cho nên ta đặc biệt mời Tam thúc tới giúp ta chủ trì việc chia nhà này, thừa dịp mẫu thân còn sống, chia cái nhà này ra thật đều đặn trước." Lạc Đại lão gia từ từ nhét một hà bao qua: "Trong này là một chút lòng thành, phí Khổ cực tạm thời cho Tam thúc."

Lạc Tam Thái gia giang rộng mấy ngón tay, tóm hà bao kia vào trong tay, tỉnh rụi bỏ vào trong túi tay áo, khẽ mỉm cười với Lạc Đại lão gia: "Chuyện trong tộc, đương nhiên ta phải quản lý thật tốt, tránh cho giữa huynh đệ các ngươi tổn thương hòa khí. Theo lý thuyết, ba huynh đệ các ngươi cũng không thể chia gia sản đồng đều, phòng lớn chung quy phải chăm sóc nhiều hơn."

Lạc Đại lão gia thấy Lạc Tam Thái gia thiên vị, trong lòng mừng rỡ, gật đầu liên tục: "Có thể không phải sao."

Mấy ngày nay hắn một mực cho người nhìn chăm chú chủ viện, lại không thấy Nhị đệ và Tam đệ có cử động dị thường gì, tự hắn đi chủ viện tìm mấy lần, mấy đại nha hoàn không chịu đưa hộp trang điểm và rương nhỏ bên người Lạc lão phu nhân cho hắn. Có một lần tranh chấp, Thanh La và Lục Nhược kia dứt khoát kêu nha hoàn bà tử trong chủ viện cầm cây gậy và cây chổi tới đuổi hắn: "Đại lão gia, mặc dù chúng ta là nô tỳ, nhưng lại là nô tỳ của lão phu nhân, đồ của lão phu nhân cũng giao cho chúng ta quản lý, sau khi bà về chúng ta phải đưa lại cho bà không thiếu một phần. Nếu Đại lão gia nhất định muốn cướp đoạt, vậy tụi nô tỳ cũng sẽ không để ý tới thân phận chủ tử của ngươi." Thanh La vừa nói, vừa cầm gậy gõ ầm ầm, mắt liếc ngang nhìn Lạc Đại lão gia, trong mắt đều là uy hiếp.

Mặc dù Lạc Đại lão gia cũng mang theo mấy đầy tớ nhà quan (chuyên đi theo hầu) qua, nhưng nhìn hai mươi bà tử nha hoàn khí thế hung hăng kia, cũng bị hù dọa mất lá gan, ảo não quay về. Đến viện của mình thì càng nghĩ càng giận, thật hận không thể lôi mấy đại nha hoàn ra, đánh mấy chục đại bản mới được.

Cứng rắn không được thì mềm, Lạc lão phu nhân về Lạc gia, mình lập tức tìm tộc trưởng tới chia nhà cho mình, dù thế nào đi nữa, Lạc lão phu nhân cũng chỉ là một phụ nhân, còn có thể không nghe trong tộc an bài? Mình là con trai trưởng Lạc gia, chia nhà gì đó, dĩ nhiên phải nghiêng về mình rồi.

Lạc Tam Thái gia do Lạc Đại lão gia dẫn đường, đi vào trong viện Lạc Tam lão gia, còn chưa tới cửa, đã nghe bên trong ồn ào một mảnh, trên đường đối diện có một bà tử mang theo một nam tử bốn mươi mấy đi qua bên này. Trên đầu vai người kia cõng một hòm thuốc, nhìn một thì biết là đại phu.

"Thế nào?" Lạc Đại lão gia hoang mang rối loạn nghênh đón: "Lão phu nhân lại không tốt hả?"

Bà tử kia liếc hắn một cái: "Khi Lão phu nhân từ trong đại lao về cũng chưa từng tốt qua."

Đại lão gia quả thực đáng hận, mình không đi đón lão phu nhân, lại còn thả phong phanh trong Lạc Phủ, nói là lão gia và phu nhân nhà mình làm hại lão phu nhân thành dáng vẻ như vậy, bây giờ lại giả mù sa mưa tới biểu lộ quan tâm.

Lạc Đại lão gia liếc mắt nhìn Lạc Tam Thái gia, ý vị thâm trường nói: "Mẫu thân của ta về từ đại lao, một mực ngụ trong viện Tam đệ, ngay cả chủ viện cũng không về."

Lạc Tam Thái gia gật đầu liên tục: "Thật là kỳ lạ."

Trong lòng bà tử mang đại phu vào viện giận vô cùng, bên chủ viện Lạc Đại lão gia mỗi ngày đi đi loanh quanh mấy lần kia, sao lão phu nhân có thể an tâm dưỡng bệnh được? Ở nhà lão gia và phu nhân nghênh vào lão phu nhân trong viện mình, nhắm mắt làm ngơ, chỉ muốn tâm trạng lão phu nhân tốt hơn chút, không nghĩ tới lại bị Đại lão gia vu hãm như vậy!

Nhưng mình chỉ là một người làm, dù thế nào cũng không quản xong chuyện của các lão gia, bà tử nghiêm mặt mang theo đại phu vào nội thất: "Tam lão gia, phu nhân, đại phu tới."

Lạc lão phu nhân nằm trên giường, nhắm nửa mắt, thờ ơ vô tình. Gương mặt đó so với lúc vừa mới vào đại lao trông thấy còn gầy đi nhiều, sắc mặt cũng rất khó coi, màu sắc vàng khè, bên trên nổi lên từng cục ban văn tới. Cả căn phòng tràn đầy vị hôi chua khó ngửi, Lạc lão phu nhân vừa mới nôn mửa một phen, loại mùi vị đó quả thực hơi làm người ta buồn nôn.

Đại phu đi tới mép giường, đưa tay bắt Mạch cho Lạc lão phu nhân, dáng vẻ ngưng trọng: "Bệnh này của Lão phu nhân, hơi khó."

Lạc Tam lão gia nghe thì lấy làm kinh hãi, hoang mang: "Đại phu, ngươi nhất định phải cứu gia mẫu, dù tốn bao nhiêu bạc cũng phải cứu bà!" Nếu là vợ mình không muốn lấy năm chục vạn bạc ra, cùng lắm thì bán ba cửa hàng kia đi, cầm bạc chữa bệnh cho mẫu thân là được. [Lạc lão phu nhân có được 1 đứa con ngoan, không uổng bà ta thương hắn nhất nhà]

Lạc Tam phu nhân ở một bên cúi đầu không nói, trong lòng thầm nghĩ, phu quân của mình quả thực không biết nói chuyện, những đại phu dược đường kia, người người lòng dạ đen tối, nghe thấy những lời này, nhất định sẽ dùng dược liệu quý trọng, còn không biết năm vạn lượng bạc vừa mới tới tay này có đủ không.

Ngân phiếu này cầm còn chưa nóng, đã muốn bay đi, trong lòng Lạc Tam phu nhân đau đớn, đôi tay nắm thật chặt ống tay áo của mình, cơ hồ nói không ra lời.

"Lạc Tam lão gia, chúng ta qua một bên nói chuyện." Đại phu nhìn Lạc lão phu nhân một chút, thấy bà hơi híp mắt lại, biết bà còn tỉnh, không muốn cho bà biết bệnh của mình, kéo Lạc Tam lão gia muốn đi qua một bên, không ngờ Lạc lão phu nhân lại mở miệng: "Đứng, cứ nói ở đây, còn sợ ta nghe rồi đi luôn sao ?"

Dưới chân đại phu kia hơi chậm lại, không thể làm gì nhìn Lạc lão phu nhân : "Lão phu nhân, bệnh này, nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt, đừng quan tâm quá nhiều, ngoại trừ gần đây ăn uống không thích đáng, còn có ưu tư thành bệnh, nếu lão phu nhân không an tâm nghỉ ngơi, chỉ sợ là khó có thể chịu đựng qua ba tháng."

Nghe lời này, Lạc lão phu nhân cười hắc hắc: "Thân thể của ta ta biết, đại phu nói ba tháng, sợ là muốn cho tâm lý ta tốt hơn thôi."

Đã nhiều ngày nằm mơ buổi tối, bà nằm mơ thấy Tiền thị đã chết, buổi sáng, toàn thân đều là mồ hôi nhễ nhại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.